Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 208: Thất lộc cộng trục (4)




Ngọc tỷ nhẹ hơn rất nhiều so với Vệ Đình Húc tưởng tượng, nàng tưởng rằng với khí lực của chính mình muốn nâng nó lên phải rất tốn sức, không nghĩ tới khối Hòa thị bích* vuông vắn này chỉ cần một bàn tay là có thể cầm lên được.

(*) Hòa thị bích (和氏璧): có nghĩa là "ngọc bích họ Hòa", là một viên ngọc nổi danh trong lịch sử Trung Quốc (chi tiết hơn xin tìm hiểu trên Wikipedia)

Bàn tay của Vệ Đình Húc so với bàn tay của nữ tử bình thường hơi nhỏ hơn một chút, nhưng lại có thể vừa vặn ôm trọn con rồng nằm trên ngọc tỷ kia.

Tiểu Hoa đã trải sẵn giấy trên bàn, ngọc tỷ thấm vào nghiên mực màu đen dùng sức ấn giữ trên mặt giấy, ấn ra thành tám chữ "Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương*".

(*) Thụ mệnh vu thiên, ký thọ vĩnh xương (受命于天, 既寿永昌): đây là dòng chữ được khắc trên ngọc tỷ, có nghĩa là "Nhận mệnh trời ban, tồn tại vĩnh hằng"

Vệ Đình Húc tinh tế tỉ mỉ nhìn thật kỹ tám chữ này, nhắm mắt lại hít thở thật sâu, sau một lát, nét mỉm cười thỏa mãn mơ hồ hiện lên trên mặt nàng.

"Đã đến lúc thực long Thiên tử của chúng ta nên lên đài rồi."

Ngay khi Lưu Văn Hưng cùng Vương Thủ hai bên vì để xem ai mới là chính thống mà tranh chấp đến tối mày tối mặt thậm chí là xung đột vũ trang, thì một tin đồn khó bề tưởng tượng lại từ Bình Thương nơi không chút gợn sóng truyền ra ngoài.

Tân đế đã ở Bình Thương tiếp nhận truyền quốc ngọc tỷ, dưới sự ủng hộ của Bình Thương Vệ gia cùng Động Xuân Trưởng Tôn gia mà đăng cơ.

Đăng cơ?

Hành động bất thình lình của hai nhà này làm cho tất cả chư hầu nhìn không rõ, bất luận là Tri Thu phái hay Nam Dương phái, bất luận vẫn là Trùng Tấn khoanh vùng xưng vương, tất cả đều đem ánh mắt hướng về phía Bình Thương. Tất cả mọi người đều muốn biết người đăng cơ là người phương nào, hiện giờ hai nhà này lại cố tình giở trò huyễn hoặc gì đây.

Đường huynh của Lý Duyên Ý, Lý Mẫn với tư cách là Vương gia so với Canh gia vẫn có quyền lên tiếng hơn lại còn có thế lực nhất, thậm chí đã tự mình tiến đến Bình Thương Vệ phủ, dẫn theo hơn một vạn binh mã thiết kỵ bao vây Vệ phủ, hùng hổ dọa người.

"Bổn vương cũng không muốn phát binh." Lý Mẫn nghênh ngang ngồi trên ghế cao ở tiền đường chính đông của Vệ phủ, "Chẳng qua chuyện này có liên quan đến vận mệnh quốc gia, lại liên quan đến vinh nhục của Lý gia, bổn vương không thể không can dự. Hôm nay bổn vương đem lời nói đặt ở chỗ này, lấy ra ngọc tỷ trả lại Lý gia, bổn vương có thể bỏ qua cho các ngươi tội khi quân võng* thượng. Nếu không. . . . . . Hừm hừm." Lý Mẫn tiện tay cầm lấy một chùm nho, bỏ vào miệng nhai ngấu nghiến.

(*) Võng (罔): bưng bít, lừa dối

Vệ Cảnh An cùng các thành viên của Vệ gia chia nhau đứng ở bên dưới, Vệ Đình Húc bởi vì chân bị thương chỉ có thể ngồi trên xe lăn, gia nô quỳ ở trong viện, đối với Lý Mẫn có phần tôn kính, bất quá những lời nên nói Vệ Đình Húc vẫn là phải nói. Nàng tự đẩy xe lăn tiến lên, mới vừa mở miệng nói ra ba chữ "Bẩm Vương gia", Lý Mẫn liền không kiên nhẫn mà "Ai" một tiếng, hướng đến nàng phất phất tay áo nói:

"Bảo người quản sự nhà các ngươi bước ra nói chuyện, ngươi một nữ nhân có tư cách gì tham gia ở trong này."

Vệ Cảnh An hơi ngẩng đầu, mắt sáng như đuốc, nén nhịn không mở miệng.

Vệ Đình Húc trái lại không có chút nào tức giận, vẫn duy trì lễ độ cần có, nhẹ nhàng nói: "Gia phụ tạ thế gia mẫu thân thể không tốt đang ở nơi khác tĩnh dưỡng, chỉ sợ không có biện pháp đến gặp mặt Vương gia, vẫn thỉnh Vương gia thứ tội."

Lý Mẫn "chậc" một tiếng, hướng đến Vệ Cảnh An nói: "Vậy còn ngươi? Ngươi một đại nam nhân đứng ở một bên làm nền sao? Giống cái dạng gì."

Vệ Cảnh An trong lòng thầm niệm "Đại bi tâm đà la ni kinh", đơn giản xem như không hề nghe được lời nói của Lý Mẫn. Vệ Đình Húc giải thích nói: "Chuyện tân đế đăng cơ từ đầu tới cuối đều là hạ quan ở trong đó điều giải, nhị ca cũng không hiểu rõ tình hình. Chuyện này để cho hạ quan hướng Vương gia giải thích lại có cái gì không thích hợp?"

Nàng ngữ điệu hòa nhã, nhưng ngôn từ sử dụng lại không ôn nhu như vậy, Lý Mẫn đột nhiên chuyển hướng đến nàng, chòm râu điểm hoa râm khẽ run lên, tựa hồ bị luồng khí khinh miệt từ trong xoang mũi của hắn phả ra thổi lay. Hắn đang định mở miệng, Vệ Đình Húc đã giành trước tiếp tục nói:

"Vương gia không phải muốn có chứng cứ cho thấy tân đế là người kế vị chính thống sao, vậy hạ quan liền đem chứng cứ trình cho Vương gia xem qua. Tiểu Hoa." Vệ Đình Húc nhìn chằm chằm Lý Mẫn, không chút nào nhún nhường.

"Dạ"

Tiểu Hoa nâng một cái khay gỗ tiến lên, trên khay có một khối vật hình chữ nhật được vải lụa đen che phủ, Lý Mẫn nhìn thấy hình dạng của vật đó lập tức đứng lên, ánh mắt chớp cũng không hề chớp.

Tiểu Hoa tương đối thản nhiên đem vật kia trình tới trước mặt Lý Mẫn, Lý Mẫn lập tức đưa tay tới sắp sửa nhấc mảnh vải lên, nhưng suy nghĩ chợt xoay chuyển giống như bị co giật liền rụt tay trở về.

Vệ Đình Húc cười nói: "Như thế nào, Vương gia không phải muốn nhìn sao, như thế nào không dám nhìn?"

Lý Mẫn quát to một tiếng: "Lớn mật!"

"Không có lớn mật bằng Vương gia, ngay cả Hoàng đế mà cũng dám nghi ngờ! Nếu như bên trong lớp vải lụa đen này đích thực là truyền quốc ngọc tỷ, Vương gia sẽ phải giải thích như thế nào?" Hòm lửa đang cháy hừng hực bên cạnh Vệ Đình Húc chiếu vào trên mặt nàng, phủ lên một tầng khí quỷ dị.

"Ngươi. . . . . . Ngươi điêu phụ này, dám nói chuyện như thế với bổn vương!"

"Vương gia mở miệng ra là điêu phụ, chính là đang khinh thường mệnh quan triều đình do Tiên đế thân phong? Hay là nói Vương gia căn bản khinh thường nữ nhân cũng có thể làm quan thậm chí làm đế? Tiên đế hài cốt chưa lạnh Vương gia đã ở đây phát ngôn bừa bãi, hạ quan nghe qua một chút thì cũng thôi, nếu như để cho Hoàng thượng nghe được, chỉ sợ không có lợi gì đối với Vương gia."

Lý Mẫn cố gắng đè nén cơn tức giận ngồi trở lại trên ghế cao, nhưng ánh mắt quan sát đánh giá Vệ Đình Húc vẫn không hề dời đi:

"Bổn vương trước kia đã nghe nói Bình Thương Vệ Tử Trác khéo ăn khéo nói tài giỏi không ai sánh bằng, hôm nay vừa thấy quả nhiên là một nhân vật sắc bén. Rất có dũng khí, vậy mà lại dám chụp mũ bổn vương. . . . . ." Lý Mẫn đột nhiên nghiêng người về phía trước, đưa tay hất rơi mảnh vải lụa đen, "Ngươi cho là bổn vương không dám?!"

Vải lụa rơi xuống đất, Lý Mẫn cùng đám thân binh mà hắn mang đến đều trợn tròn mắt đồng loạt khẽ hô lên.

Trên khay gỗ là một con rồng bằng ngọc rất sống động cơ hồ muốn bay lên trời, Hoà thị bích thanh nhuận sáng bóng, bốn mặt được chạm khắc long văn cùng mây giăng, tinh xảo vô song. Xưa nay vốn là vật tùy thân của Hoàng đế, hiện giờ rơi vào trong mắt của đám đông phàm phu tục tử, thật sự khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt, giống như trông thấy thực long ở trước mặt, bất giác đều đồng loạt quỳ xuống tại chỗ cúi lạy.

Lý Mẫn ánh mắt tựa như bị dính chặt: "Các ngươi. . . . . . Đây. . . . . . Đây chính là thật sao? Truyền quốc ngọc tỷ chẳng lẽ không phải là lúc phá thành đã bị thất lạc rồi sao! Như thế nào lại ở trong tay ngươi!"

"Tiên đế biết quốc nạn ập xuống, liền để cho mật thám bảo hộ ngọc tỷ cùng di chiếu rời khỏi Nhữ Trữ, tới thời cơ thích hợp tự nhiên sẽ giao cho tân đế."

"Cho nên, ngươi rốt cuộc đã tìm được ngọc tỷ cùng di chiếu? Nhưng bên trong di chiếu là nói như thế nào! Ngươi lại dám tự ý cất giấu di chiếu, có biết. . . . . ." Trong lúc Lý Mẫn đang lên án, một gia nô khác của Vệ gia lại bưng lên một cái khay gỗ, đứng ở bên cạnh Vệ Đình Húc. Trên khay gỗ không có vải lụa đen che đậy, Lý Mẫn nhìn thấy một quyển di chiếu đã được cuộn lại.

Vệ Đình Húc cầm lấy di chiếu đưa lưng về phía Lý Mẫn mở ra, im lặng nhìn xem. Lý Mẫn quát to một tiếng "Lớn mật" liền xông lên đoạt lấy, Vệ Đình Húc buông lỏng hai tay, di chiếu rơi vào bên trong hòm lửa, trong nháy mắt bị ngọn lửa nuốt chửng.

Lý Mẫn ngẩn ngơ, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới Vệ Tử Trác người này lại có thể cả gan làm loạn đến mức này!

"Cứu lấy di chiếu ra cho bổn vương!" Lý Mẫn hô to, thân binh lập tức tiến lên đá đổ hòm lửa, dùng y phục ra sức phủi đập muốn dập tắt lửa. Đợi đến khi ngọn lửa được dập tắt thì di chiếu đã không còn nhìn rõ được chữ viết ở trên đó nữa.

Lý Mẫn giận dữ, muốn phát binh thảo phạt Vệ thị, Vệ Đình Húc lại nói: "Vương gia bớt giận, thứ mà hạ quan vừa thiêu hủy chẳng qua chỉ là một quyển di thư không có bất kỳ ý nghĩa gì mà thôi."

"Không có bất kỳ ý nghĩa gì? Ngươi nói đây không phải là di chiếu của Tiên đế?"

"Không, nó đích thực là do Lý Duyên Ý tự tay viết."

"Có ý tứ gì?" Khi Lý Mẫn nghe được nàng gọi thẳng tục danh "Lý Duyên Ý" thì đã có cảm giác chẳng lành, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như hắn nghĩ.

"Vương gia là đường huynh của Lý Duyên Ý, năm đó rất được Minh Đế trọng dụng, chắc hẳn cũng biết Nguyễn thị bí quyển chứ."

"Nguyễn thị bí quyển" bốn chữ này vừa thốt ra, Lý Mẫn giống như bị sấm sét giáng trúng, thanh âm nói chuyện cũng nhỏ đi chín phần: "Bí quyển, ngươi làm sao lại biết bí quyển! Chẳng lẽ là ở trong tay ngươi?"

Vệ Đình Húc chỉ cười không nói.

. . . . . .

Tân đế là hậu nhân của Thụy Vương, một nam hài mười tuổi tên là Lý Phong.

Lý Mẫn tự tay mở ra hộp gỗ của Nguyễn thị, vô số vết đao cắt rìu chém đan xen chồng chất trên chiếc hộp gỗ này. Sau khi vội vàng nhìn qua vật ở trong hộp, Lý Mẫn nhanh chóng dời đi ánh mắt.

Không nên nhìn, hắn không thể, hắn sẽ phải nhìn thấy hậu nhân của "Thụy Vương" kia. . . . . . Không, phải nói là hậu nhân của Minh Đế chân chính.

Vệ Đình Húc bảo hắn tạm ngồi xuống trong chốc lát, rồi sẽ thay hắn thông báo với Hoàng thượng một tiếng. Có điều đại điển đăng cơ mấy ngày trước đã làm cho Hoàng thượng mệt nhọc không ngừng lại bị nhiễm phong hàn, Hoàng thượng tuổi còn nhỏ, chỉ sợ là không có khí lực tiếp nhận sự hành lễ của Vương gia.

Lý Mẫn cũng không nói gì.

Làm thế nào cũng không nghĩ đến Vệ Đình Húc lại tìm được Nguyễn thị bí quyển! Bí quyển này vốn nên theo bộ tộc Nguyễn thị đã bị tận diệt mà hoàn toàn biến mất, nó không nên tồn tại!

Vào thời điểm Minh Đế tru sát Nguyễn thị Lý Mẫn cũng đã hai mươi tuổi, xuất ra không ít sức lực trong vụ án Nguyễn thị. Đối với sự uy hiếp ẩn chứa bên trong Nguyễn thị bí quyển, mặc dù không có trực tiếp từ trong miệng Minh Đế biết được chân tướng, nhưng cũng hiểu được chín phần. Biết rõ nó có bao nhiêu trọng yếu, trọng yếu đến mức làm cho Minh Đế giống như phát cuồng mà muốn nó biến mất.

Giờ này khắc này Lý Mẫn thu lại toàn bộ mũi nhọn đã nhấc lên, chỉ chờ Vệ Đình Húc đáp lời.

"Vương gia. . . . . ." Thân binh của Lý Mẫn ghé vào tai hắn gọi một tiếng, tựa hồ rất khó hiểu đối với sự kiêng dè của hắn. Chẳng lẽ chính là vì truyền quốc ngọc tỷ? Vật này nói không chừng là giả. Cho dù là thật, di chiếu cũng đã bị thiêu hủy, làm thế nào có thể chứng minh người mà Vệ gia ủng hộ đúng là chính thống?

Lý Mẫn động cũng không động, căn bản không hề phản ứng hắn.

Sau một lúc Vệ Đình Húc liền trở lại, nói Hoàng thượng bị bệnh, không muốn gặp hắn.

Lý Mẫn cũng không tranh luận, nói chỉ xa xa đưa mắt nhìn Hoàng thượng một lần là tốt rồi.

Vốn tưởng rằng Vệ Đình Húc sẽ tiếp tục cự tuyệt, thế nhưng nàng lại thấu tình đạt lý mà đáp ứng.

Lý Phong mặc một thân long bào rườm rà, đang ngồi ở trong chủ viện của Vệ gia. Thân hình nho nhỏ theo từng trận ho khan rất khẽ thoáng chút lắc lư, uống thuốc mà hai hàng lông mày không hề nhíu lại, học theo bộ dáng của người lớn ngẩng đầu lên, uống một hơi cạn sạch.

Dựa theo lời của Vệ Đình Húc, năm đó Thụy Vương Lý Súc giả mạo song sinh ca ca Lý Ngao, sợ những người thân cận của Lý Ngao nhận ra hắn, nên lập ra một vụ án huyết tẩy Đông cung. Lúc đó Đông cung có rất nhiều người bị phế bị giết, Lý Ngao có một vị thiếp lúc bị lưu đày thì đã mang thai, đừng nói người khác, mà ngay cả nàng cũng là về sau mới biết được. Thật vất vả mới hạ sinh được hài tử đó, hài tử đó ở trong thời buổi loạn lạc sống tạm qua ngày, thành thân sinh con, sinh ra Lý Phong. Lý Phong này chính là tôn nhi của Lý Ngao, là người kế vị chính thống của Đại Duật.

Lý Phong có một miếng ngọc tổ truyền có thể chứng minh thân phận của hắn, miếng ngọc đó chính là vật thiếp thân của Lý Ngao, đã thưởng cho vị thiếp kia, được nàng bí mật mang ra ngoài cung, lưu lại niệm tưởng, vẫn liên tục lưu giữ cho tới hiện tại.

"Vệ thị các ngươi, có âm mưu gì?"

"Vương gia nói gì vậy chứ, Đại Duật chính thống bị soán ngôi hơn mười năm, hiện giờ thực long trở về đúng chỗ chính là phúc của Đại Duật, chẳng lẽ Vương gia lại muốn sai càng thêm sai?" Vệ Đình Húc nói, "Hay là nói, Vương gia muốn tiếp tục làm tay sai cho Lý Súc kẻ ly miêu hoán Thái tử kia? Chuyện này chẳng bao lâu nữa sẽ được thông cáo khắp thiên hạ, Nguyễn thị bí quyển cũng sẽ còn một công đạo cấp cho hậu nhân của Minh Đế chân chính. Thị phi công đạo tự tại lòng người, đến lúc đó, bất luận là Tri Thu phái hay Nam Dương phái đều sẽ là nỏ mạnh hết đà, thậm chí trở thành đối tượng bị thảo phạt. Vương gia, ngươi vẫn là nên suy nghĩ cẩn thận thì hơn."

Thời điểm Lý Mẫn rời đi cũng không tỏ bất cứ thái độ gì, hắn không thể thuyết phục chính mình thần phục một nữ nhân, lại còn là nữ nhân ở bên ngoài Lý gia.

Thế nhưng nữ nhân này nói không sai. Một khi đem Nguyễn thị bí quyển công bố khắp thiên hạ, bất luận là Lý Súc hay là Lý Cử cùng Lý Duyên Ý sau này cũng không xứng đáng được hưởng thái miếu, đến lúc đó nhất định sẽ có một màn truy nhận quy chính long trời lở đất. Tri Thu phái Nam Dương phái tính là cái gì, ngay cả địa vị Thái hậu của Canh thị chỉ sợ cũng khó bảo toàn.

Một màn tẩy bài quan trọng nhất cũng là trọng thể nhất trong lịch sử Đại Duật đã sắp bắt đầu, hắn quả thực nên nhanh chóng tuyển định trang gia*.

(*) Trang gia (庄家): nhà cái

Lý Mẫn sau khi trở lại đất phong của chính mình còn tưởng rằng Vệ gia sẽ lại đến lung lạc hắn, nhưng Vệ gia cũng không quan tâm hắn như vậy, mà lại toàn tâm toàn ý đem Nguyễn thị bí quyển cùng chuyện năm đó Thụy Vương đã sát hại thân ca ca như thế nào, rồi lại mưu triều soán vị đồng thời nghi ngờ tâm phúc như thế nào, đem vụ án Nguyễn thị tiền tiền hậu hậu toàn bộ tung ra ngoài, ngay cả Thủ lĩnh Trùng Tấn cũng rất có hứng thú ngồi nghiên cứu thưởng thức chuyện bê bối của Đại Duật đế vương gia.

Đại Duật xung đột không ngừng chiến hỏa liên miên bởi vì sự kiện này mà đình chiến suốt một tháng sau đó, Lâm An Vương Lý Mẫn là người đầu tiên đứng ra thừa nhận tân đế, thái độ của hắn đã trở thành phong hướng tiêu*, Vương Thủ từng đứng đầu Nam Dương phái tiên phong đem Lý Giáp trói lại muốn hiến cho tân đế tranh công, dẫn tới rất nhiều nhóm người đi theo hắn đều đồng loạt đầu nhập vào.

(*) Phong hướng tiêu (风向标): mũi tên chỉ theo chiều gió

Tân đế cũng là ấu đế, phong hàn chưa khỏi một thân đau bệnh, chỉ có thể thông qua Vệ gia tới hạ chỉ hoặc tưởng thưởng.

Lý Giáp sau khi bị đưa đến Bình Thương liền do người của Vệ gia tiếp nhận, những người khác không liên can hết thảy đều không được tiến vào địa phận Bình Thương, nếu không sẽ bị xử tội mưu nghịch. Lâm An Vương Lý Mẫn được phong làm Đại Tướng quân ban thưởng đất phong, Vương Thủ cũng được ban thưởng tước vị. Rất nhiều thế gia đang vì con đường phía trước rầu rĩ lo lắng đều dồn dập tiến vào trong vòng tay của tân đế, toàn lực giữ gìn chính thống —— đương nhiên, bọn họ đều hiểu kỳ thật người mà mình đến nương nhờ chính là Vệ gia cùng Trưởng Tôn gia.

Lưu Văn Hưng có Canh gia ở phía sau chống đỡ vẫn như trước kiên trì ủng hộ Lý Dung mới là chính thống, Nguyễn thị bí quyển gì đó đều là giả, ly miêu hoán Thái tử nói đến giống y như thật, chuyện trước kia lâu như vậy ai có thể chứng minh? Truyền quốc ngọc tỷ sao, tùy tiện tìm một thợ thủ công tay nghề giỏi cũng có thể chế tạo ra một cái, loại đồ vật ai cũng chưa từng gặp qua thì có thể chứng minh được cái gì?

Trong khi đó có tứ hùng khác, tương ứng là Nam Nhai quận Diêu thị, Hòa Điền quận Bàng thị, Tĩnh Tập quận Diêm thị cùng với Hoài Dương quận Chân Quan nhất đảng tự lập, cũng không hề bày tỏ ý định quy thuận.

Vệ Đình Húc viết một bức thư ngôn từ thành khẩn, lần này là thật sự gửi đến phương nam, báo cho Chân Văn Quân biết a mẫu nàng đã được bình an cứu ra, còn có một chuyện khác vô cùng trọng yếu.

Nàng hi vọng có thể cùng Chân Văn Quân hợp tác, chia làm hai đường đánh trở lại Nhữ Trữ, đoạt lại kinh sư!