Lúc Quan Huấn lĩnh chỉ rời đi Loan Cương vẫn còn chưa phục hồi tinh thần.
Bệ hạ đây là bị ma nhập? Bắt đầu từ khoảnh khắc bước vào Thái Cực điện đã có chút cổ quái, hiện giờ bất luận là tại trung tâm triều đình hay dân gian địa phương, bốn bề áp lực chồng chất như núi, ai cũng biết Hoàng thượng cất nhắc Chân Văn Quân đến bên người chính là muốn nàng và Vệ Đình Húc hai người cùng phụ tá chính mình, mang đến cho nữ tử Đại Duật thêm nhiều hi vọng, nói với các nàng rằng Đại Duật hiện tại đã khác trước, nữ nhân cũng có thể làm quan phong tước, từ đó tiến thêm một bước củng cố thế lực của chính mình.
Chân Văn Quân là một quân cờ trọng yếu của Lý Duyên Ý, cũng là một trong số không nhiều những quân cờ ở trong tay mà nàng có thể ngay tức thời sử dụng, cất nhắc Chân Văn Quân lên đã không dễ dàng, hiện giờ có người muốn đè ép nàng xuống, Lý Duyên Ý lại không có bất kỳ phản đối gì, cứ vậy để cho Đình úy bắt nàng giải vào chiếu ngục?
Lẽ nào Hoàng thượng còn có mưu đồ khác? Loan Cương nhìn thấy Lý Duyên Ý bất luận là vẻ mặt hay lời nói đều tương đối bình tĩnh, không chút nào lo lắng cho thân tín mà chính mình một tay đề bạt đang rơi vào hiểm cảnh?
Sự bình tĩnh của Lý Duyên Ý tựa hồ cũng không phải giả vờ, giống như đã sớm nghĩ ra được đối sách rồi. . . . . .
Loan Cương dần dần cảm thấy hình tượng của vị nữ đế ngồi trên đài cao ở giữa Thái Cực điện kia đã trở nên mơ hồ.
Lý Duyên Ý trước kia so với các nữ tử trong nhận thức của hắn vẫn là có chút tương tự. Dễ dàng bị hoàn cảnh chung quanh chi phối cảm xúc, tính đối kháng yếu kém, lấy sở thích trong lòng mình làm nền tảng, nếu so với đa số nam tử đế vương, Lý Duyên Ý yêu thích cái gì chán ghét cái gì thật sự rất dễ đoán. Vui buồn đều viết ở trên trán, cũng không nên trách người khác từ đó mà lợi dụng.
Loan Cương là dưới sự tiến cử của Canh thị từ địa phương điều nhiệm vào kinh, ở trong lòng hắn Canh thị đối với hắn có ơn tri ngộ, chỉ cần là những chuyện Canh Bái giao phó hắn đều sẽ tận tâm thực hiện. Lúc ban đầu, suy nghĩ của Loan Cương cùng rất nhiều đại thần là như nhau, tuy rằng ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng ít nhiều vẫn có chút chướng mắt vị nữ đế này.
Nữ nhân làm Hoàng đế, chắc chắn sẽ hỗn loạn.
Trong hai năm đầu mọi lời nói hành động của Lý Duyên Ý giống hệt như những gì Loan Cương dự đoán, chỉ cần có người lắm miệng nhiều lần lải nhải mấy lời linh tinh hỗn tạp ở bên tai Lý Duyên Ý, kế hoạch của nàng sẽ dễ dàng bị xáo trộn. Mặc dù thỉnh thoảng cũng có chút tiểu xảo gì đó nhưng cũng không có bất kỳ uy hiếp gì quá lớn, bởi vì nàng tới tới lui lui gây sức ép suy cho cùng không phải chỉ vì Tạ thị A Hâm thôi sao?
Mà Quốc cữu gia mưu đồ chính là binh quyền, là quyền lợi của thiên hạ quý tộc, cao thấp phân rõ giới hạn.
Sau khi bước vào Chiếu Vũ năm thứ ba, hình tượng nữ đế của Lý Duyên Ý đang dần trở nên mơ hồ, Loan Cương càng ngày càng không biết Lý Duyên Ý đang suy nghĩ cái gì. Sự nổi lên của Bạc thị cùng với trận hành thích kỳ quái này khiến cho Loan Cương đoán không ra mục đích của Lý Duyên Ý nằm ở chỗ nào.
Nghe nói Tạ thị A Hâm kia đột nhiên xuất hiện ở Nhữ Trữ, còn cứu Lý Duyên Ý một mạng, chẳng lẽ đây là kết quả mà Lý Duyên Ý muốn? Vẫn là vì Tạ thị?
Không phải chứ. . . . . .
Loan Cương không dám kết luận.
Khi Quan Huấn tới bắt Chân Văn Quân, Chân Văn Quân không có chút chống cự nào, đem Giáo úy phù bài cùng trường đao đồng thời giao ra, nói với Quan Huấn: "Quan Đình úy, tại hạ trước khi nhập ngục còn có một chuyện nhỏ chưa làm xong, có thể làm phiền túc hạ chờ ta một canh giờ được không?"
Quan Huấn không nói gì, các đường nét rõ ràng trên mặt cũng nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì. Nhưng thuộc hạ đi theo hắn nhìn ra được Quan Huấn đã ngầm chấp nhận, Quan Đình úy là loại người vô cùng chính trực không hề thiên vị, nếu như không đồng ý thì nhất định sẽ lập tức nói lời cự tuyệt.
"Nếu Đình úy lo lắng, có thể khóa tay chân của tại hạ lại, phái người theo ta cùng đi." Chân Văn Quân nâng hai cổ tay đến để cho hắn khóa lại.
"Không cần." Quan Huấn nói, "Ngươi muốn đi nơi nào, Quan mỗ theo ngươi cùng đi là được."
Chân Văn Quân không nghĩ tới Quan Huấn luôn luôn nổi tiếng là thiết diện vô tư lại có một mặt ôn hòa như vậy, nàng ngẩng đầu lên nhìn Quan Huấn, cảm kích cười.
Lúc trước Khương Vọng bị ép buộc trộm lấy Đình úy xà phù của Quan Huấn dự tính ném vào trong cống nước ngầm, vẫn là Chân Văn Quân liều chết truy tìm trở về, cuối cùng Khương Vọng đã đánh mất chức quan nhưng cũng giữ được đầu của mình, cùng một chỗ với Quan Huấn, làm mưu sĩ của hắn.
Những năm gần đây Quan Huấn vẫn như trước tận tụy vì Hoàng thượng thẩm vấn tội thần, Lý Duyên Ý sau khi đăng cơ vẫn giữ lại Đình úy thự, Quan Huấn vẫn là người đứng đầu nơi đó. Hoàng thượng mạnh mẽ quyết đoán cải cách cùng thi hành biến pháp, tất nhiên không thể thiếu xung đột quyền lợi, không ít đại thần đều bị giam vào chiếu ngục, nơi lao ngục thanh thanh lãnh lãnh ngày xưa hiện giờ ngược lại có chút không khí náo nhiệt.
Thủ đoạn của Quan Huấn vẫn như trước tựa như sấm chớp, một khi đã rơi vào trong tay hắn thì chẳng khác nào đã giao ra nửa cái mạng. Chiếu ngục là loại địa phương ra sao, Chân Văn Quân từ sớm đã nghe nói. Hiện giờ bị buộc tội nhập ngục đã là rơi vào hiểm cảnh, vậy mà nữ tử trẻ tuổi này lại không có một tia sợ hãi, trước khi nhập ngục chuyện duy nhất mà nàng làm lại là đi nhặt xác một người.
Chân Văn Quân đi vào bên trong Nhữ Trữ thành, tìm đến một cửa hiệu xa xỉ mua một cỗ quan tài bằng gỗ tùng, lại chuẩn bị một bộ y phục sạch sẽ hoàn toàn mới, đi đến bãi tha ma. Không sợ bẩn cũng không sợ thối, nàng ở bên trong bãi tha ma tìm kiếm nửa ngày, rốt cục tìm được một khối nữ thi cả người đều là tên bắn.
Chân Văn Quân rút nhổ từng mũi tên trên người nữ thi thể, giúp nàng chải tóc chỉnh trang lại, quấn bọc y phục chỉnh tề, đặt nàng vào bên trong quan tài, từ trong tay áo lấy ra một bộ roi da cũ tàn nhìn trong chốc lát, sau đó cũng đặt vào cùng, Chân Văn Quân cúi đầu nhìn người nằm bên trong quan tài một lúc lâu, sau đó đem nắp quan tài đóng lại.
"Tại hạ muốn chôn cất người này ở đỉnh núi Liêu Tê Sơn." Chân Văn Quân quay đầu lại hướng Quan Huấn thi lễ, "Còn cần thêm một canh giờ."
Quan Huấn khép đôi mắt lại xem như đồng ý.
Đem A Huân đến chôn cất tại đỉnh núi Liêu Tê Sơn, sau khi vỗ phẳng một cuốc đất cuối cùng, Chân Văn Quân duỗi thẳng thắt lưng nhức mỏi.
Mặt trời chiều đã lặn, khắp mặt đất bị một mảnh ánh sáng xanh lạnh giá bao phủ.
Nàng nhớ tới tiểu viện ở Tuy Xuyên Tạ gia, nhớ tới thiếu nữ đã từng kiên nhẫn dạy nàng viết chữ tập võ, A Huân luôn mỉm cười với nàng, bảo hộ nàng.
A Huân khi đó là người nàng thích nhất, là người duy nhất trên đời này ngoại trừ a mẫu đối tốt với nàng. . . . . .
Nàng đã từng cho rằng nàng và A Huân có thể luôn luôn ở cùng một chỗ, cùng nhau trưởng thành, giúp đỡ lẫn nhau. Các nàng sẽ luôn là tỷ muội thân thiết nhất trên thế gian, mãi cho đến lúc già cũng sẽ ở cùng một chỗ, sau khi chết được an táng cùng một chỗ. Chân Văn Quân cơ hồ cũng quên mất A Lai lúc còn nhỏ đã từng có suy nghĩ đơn thuần như vậy.
Ai có thể đoán được kết cục hiện giờ.
Nếu như nói với A Lai ở thời điểm Thần Sơ năm thứ sáu rằng: "Một ngày nào đó ngươi sẽ cùng A Huân trở thành kẻ thù, thậm chí có thể ngoan tuyệt đến giết nàng." Chỉ sợ A Lai vô luận như thế nào cũng sẽ không tin tưởng.
Hai cây gỗ bách trên đỉnh Liêu Tê Sơn này vẫn như trước cứng cáp xanh tươi, chúng nó cũng biết thế gian đã trải qua biến hóa, thương hải tang điền.
Từ trên Liêu Tê Sơn đi xuống, Chân Văn Quân theo Quan Huấn đi đến chiếu ngục.
Ở ngay cửa La Y hạng gặp được Vệ Đình Húc, nàng tựa hồ đã đợi ở chỗ này rất lâu.
Chân Văn Quân cùng Vệ Đình Húc nhìn thoáng qua nhau, Vệ Đình Húc khẽ nhíu mày, tựa hồ có rất nhiều điều muốn nói.
Chân Văn Quân nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo nàng không cần nhiều lời, không cần lo lắng.
Việc Tru Tà Giáo đột nhiên hành thích vốn dĩ khiến cho Chân Văn Quân có chút không hiểu được, những người này là làm thế nào biết được hành trình của Hoàng thượng? Ngay cả nàng thân là Truy Nguyệt Trung quân Giáo úy chuyên phụ trách sự an toàn của Hoàng thượng khi xuất hành cũng không thể trực tiếp biết được, huống chi đám cường đạo này. Sự xuất hiện của A Huân cùng Hàng Liệt sau đó thật sự là bất ngờ, mà khi Canh Dụ dẫn binh chạy tới hộ giá Chân Văn Quân xem như đã hoàn toàn hiểu rõ.
Hết thảy những chuyện này e rằng lại là một màn bố cục khác của Vệ Đình Húc.
Canh Bái mưu đồ binh quyền đã lâu, không ngại phiền phức mà dây dưa lấy Vệ Đình Húc muốn lôi nàng xuống ngựa, với cá tính của Vệ Đình Húc khẳng định sẽ không khoan dung đối với hắn. Trận hành thích lần này Canh gia xuất hiện ở trong đó cuối cùng chắc chắn cũng không thoát được can hệ.
Không biết Vệ Đình Húc sẽ đối phó Canh Bái như thế nào, nhưng A Huân cùng Hàng Liệt xuất hiện ở bên trong hàng ngũ Tru Tà Giáo Vệ Đình Húc nhất định là đã biết trước, đẩy hai người kia đi tìm cái chết, hẳn cũng là sự an bài của Vệ Đình Húc.
Nhìn thấy hai người đó Chân Văn Quân làm sao lại không nghĩ tới Linh Bích? Cái chết của Linh Bích đối với Chân Văn Quân mà nói là sự tiếc hận khôn cùng và là một vết sẹo vừa chạm liền đau, nàng là có ý nghĩ hối hận, có rất nhiều điều "Nếu như" cùng "Sớm biết vậy" khiến cho Chân Văn Quân tiếc nuối không thôi, nhớ đến cái chết của Linh Bích, ít nhiều cũng cảm thấy là chính mình đã hại nàng. Mối thù Linh Bích chết thảm nhất định phải báo, tự tay mình đâm chết hung thủ mới có thể giải hận.
Vệ Đình Húc nhất định là có lưu tâm đến Linh Bích. Trong mấy năm nay sau khi Linh Bích qua đời Vệ Đình Húc chưa từng nhắc tới, nhưng tất cả những đồ vật mà Linh Bích từng sử dụng lúc còn sống Vệ Đình Húc đều giữ gìn thật tốt. Trong số mấy chiếc rương lớn nhỏ lúc dọn đến Trác Quân phủ có một chiếc rương chính là đặc biệt cất giữ di vật của Linh Bích.
Vì Linh Bích báo thù, lại để cho Chân Văn Quân có thể tự tay thực hiện, cởi bỏ khúc mắc, đây chính là một trong những bố cục của Vệ Đình Húc.
Vệ Đình Húc làm việc sẽ không chỉ vẽ ra một tầng ý nghĩa, Chân Văn Quân hiểu rõ hơn ai hết, nếu không thể nhất tiễn song điêu thì không đáng để Vệ Đình Húc động thủ.
Mục đích thứ hai vẫn là ở trên người Chân Văn Quân.
Từ sau khi Chân Văn Quân đánh hơi được một tia kỳ quái, quan hệ giữa hai người vẫn một mực giống như lọt vào trong sương mù, Chân Văn Quân hoài nghi Vệ Đình Húc tính kế chính mình, nhưng vẫn tìm không được chứng cứ chân thật để xác minh suy đoán của mình, trong khoảng thời gian lúc nóng lúc lạnh đó Vệ Đình Húc chắc chắn cũng cảm giác được sự bất thường.
Chân Văn Quân không nói Vệ Đình Húc tất nhiên sẽ không chủ động mở miệng giải thích, nhưng nàng có thể dùng cách khác đến chứng minh sự trong sạch.
Nếu Linh Bích trước khi chết mới vừa vặn biết được ban đầu Chân Văn Quân tiếp cận chính là thân phận mật thám, nàng giả trang thành Chân Văn Quân chính là để ám sát Vệ Đình Húc, như vậy là mâu thuẫn với suy nghĩ của Chân Văn Quân cho rằng hết thảy đều là do Vệ Đình Húc bố trí.
Chân Văn Quân đương nhiên biết Vệ Đình Húc đa mưu túc trí, việc nàng sẽ thiết đặt mê hồn trận từ chỗ nào có chút khó liệu. Chân Văn Quân không hề nghi ngờ đối với sự nhận định và phỏng đoán của chính mình, nhưng nói cho cùng vạn nhất nàng trách lầm Vệ Đình Húc, vậy thì nàng chính là kẻ ngu xuẩn nhất trong những kẻ ngu xuẩn trên đời này.
Hai người xa xa nhìn nhau, Chân Văn Quân rõ ràng từ trong mắt Vệ Đình Húc đọc ra được cảm xúc không đành lòng, nhưng mà nàng hiểu được, cho dù Vệ Đình Húc không đành lòng cũng sẽ như trước lấy đại cục làm trọng.
Nàng yêu thích chính là người thông minh tuyệt đỉnh lại vô cùng nhẫn tâm như vậy, có thể trách ai được.
Trong lúc hai người lướt qua nhau đầu ngón tay của Vệ Đình Húc câu lấy ngón tay của Chân Văn Quân, Chân Văn Quân trái tim chợt run lên, gia tăng nhịp bước.
Thay vào tù phục, Quan Huấn cho người giúp nàng an bài một phòng giam có cửa sổ nho nhỏ ở một mình, không có dùng bất kỳ hình pháp thẩm tra nào, mỗi ngày đưa tới thức ăn cũng không tệ lắm, có rau có thịt có nước luộc, thậm chí còn có một bầu rượu.
"Rượu này, là Khương Vọng bảo ta mang đến." Quan Huấn đứng ở bên ngoài phòng giam mở miệng nói, thanh âm của hắn hùng hồn trầm thấp lại có hơi khàn khàn, "Hắn nói ngươi là ân nhân, bảo ta tuyệt đối không được bạc đãi ngươi. Chân cô nương, bảo trọng thân mình."
"Ngươi nếu không thẩm vấn ta thì làm thế nào ăn nói với Hoàng thượng?" Chân Văn Quân hỏi hắn.
"Hoàng thượng bên kia ta tự biết nên ăn nói như thế nào."
"Túc hạ đừng vì Chân mỗ mà tự hủy hoại tương lai."
Quan Huấn không nói thêm nữa, đặt bầu rượu xuống rồi rời đi.
Từ khi rời khỏi Tuy Xuyên, Chân Văn Quân vẫn không ngừng tiến tới đi khắp non sông Đại Duật, vượt qua ngàn dặm tìm đến tận Lưu Hỏa quốc, đấu hết một người rồi lại một người, hiện giờ ở bên trong lao ngục tối tăm ngập tràn mùi lạ cùng oán khí này đây mới có được khoảnh khắc an bình.
Nàng cảm thấy mờ mịt, không biết con đường sau này nên đi như thế nào, có cái gì đang chờ nàng.
A mẫu ở nơi nào, nàng lại sắp hướng đến phương nào.
Cảm giác mỏi mệt khiến nàng cả người vô lực, miệng vết thương trong quá khứ đã khép lại, miệng vết thương còn đang kết vảy đều bắt đầu âm ỉ phát đau.
Chân Văn Quân nhắm mắt lại, nàng không thích chính mình của hiện tại, nàng không nên cứ mãi làm một con cá nằm trên thớt mặc người hiếp đáp.