Vệ Đình Húc cùng Tiểu Hoa đi vào bên trong trà trai, Chân Văn Quân cũng không có đi theo, thậm chí ở xa xa ngóng nhìn cũng không có. Nàng tựa hồ một chút cũng không quan tâm Tiểu Hoa cùng Vệ Đình Húc sẽ nói cái gì, rất tự nhiên mà rời đi.
Vệ Đình Húc nhìn ánh trăng treo ở phía trên núi đá Thanh Hồ cao ngất, đầu xuân vạn vật phục sinh, bên trong viện rậm rạp xanh tươi có thêm vài tiếng côn trùng kêu xen lẫn tiếng chim hót, quấy nhiễu đến trong lòng nàng có chút rối loạn hiếm thấy.
"Long Tê Phong" đã được đổi tên thành "Bác Nhã Nham", có chút chẳng ra sao cả, nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với cái tên Long Tê Phong khiến cho Hoàng thượng ngờ vực.
"Đã muộn như vậy quấy rầy nữ lang vốn là không nên. . . . . . Khụ khụ khụ. . . . . ." Tiểu Hoa ho dữ dội, "Nhưng nô tỳ lo lắng cho nữ lang, chỉ có thể, quấy rầy . . . . . ."
"Tiểu Hoa, ngươi trước tiên ngồi xuống đi." Vệ Đình Húc nói.
Tiểu Hoa ngồi xuống.
"Ngươi cũng biết ta vì sao để ngươi ở lại Vệ phủ?"
"Nữ lang tất nhiên là đau lòng cho nô tỳ, lo lắng cho thân thể của nô tỳ, nhưng mà. . . . . ."
"Ngươi biết thì tốt. Trọng Kế có thể thật sự hóa giải được quỷ cưu chi độc hay không vẫn còn là một ẩn số. Hiện tại nhị ca cũng đã trở về, Lý Duyên Ý đối với Vệ gia như hổ rình mồi, chuyện ta phải làm hung hiểm vạn phần, thân thể của ngươi hiện giờ chỉ sợ không chịu nổi. Ta chỉ hi vọng ngươi ở lại Vệ phủ dưỡng thương cho thật tốt, đợi đến ngày quỷ cưu chi độc được tiêu trừ, lại trở về bên cạnh ta cũng không muộn."
Tiểu Hoa sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
"Nữ lang đã sớm biết quỷ cưu chi độc tiêu trừ không dứt, không cần phải nói những lời này an ủi nô tỳ. Nô tỳ không hề sợ chết, chỉ sợ cái gì cũng chưa làm được thì đã chết. Nô tỳ nằm bên trong gian phòng ở Vệ phủ, mỗi ngày ba bữa cơm đều do người khác đưa tới miệng. Mỗi đêm đi vào giấc ngủ đều có khả năng không thể nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai. Nô tỳ đi ở bên mép núi sâu vạn trượng, không biết bên trong vực sâu là cái gì. Tất cả mọi người trên thế gian đều rơi xuống bên trong mảnh tối đen kia, không ai có thể sống sót trở về. Nô tỳ tính mệnh hèn mọn, chết thì chết thôi. Thế nhưng nô tỳ còn chưa trợ giúp nữ lang hoàn thành đại nghiệp, còn chưa trợ giúp Vệ gia rửa sạch cừu hận, nô tỳ cho dù có chết cũng chết không an lòng." Tiểu Hoa quỳ rạp trên mặt đất, "Nô tỳ chỉ hi vọng trước khi chết có thể tiếp tục phụ tá nữ lang, dùng hết một tia khí lực mong manh cuối cùng của chính mình, có thể tận mắt nhìn thấy Lý thị nhận lấy kết cục báo ứng, để an ủi hồn thiêng của Đại công tử ở trên trời!"
Vệ Đình Húc chậm rãi quay đầu lại, sắc mặt tựa như sương trắng: "Ngươi là đang nhắc nhở ta, không nên quên đi mối thù huynh trưởng bị hành hạ đến chết, cũng không nên quên đi nỗi nhục ở Nhưỡng Xuyên."
Tiểu Hoa nắm chặt hai bàn tay: "Ta chưa bao giờ hoài nghi quyết tâm của nữ lang, chuyện mà nữ lang đã tự mình trải qua người khác không có cách nào tự thân cảm thụ, trên đời này chỉ có nữ lang hiểu rõ nhất Vệ gia nên đi hướng đến nơi nào." Tiểu Hoa cơ hồ dùng hết khí lực cuối cùng nói, "Nô tỳ chỉ nguyện lúc sinh thời có thể tận mắt nhìn thấy nữ lang thực hiện được khát vọng từ nhỏ, đăng dong nạp quỹ*, quân lâm thiên hạ!"
(*) Đăng dong nạp quỹ (登庸纳揆): Hoàng đế đăng cơ, bổ nhiệm tể tướng; ý nói thành lập chính quyền mới
Sau khi nói xong mấy câu đó Tiểu Hoa càng ho khan dữ dội, làn da khắp người ửng đỏ như máu, tựa như một lớp kẹo đường mỏng manh, giống như chỉ cần ho mạnh thêm một chút nữa thì làn da sẽ nứt vỡ, máu tươi sẽ giống như địa long chui ra bên ngoài, lan tràn khắp trên thân thể của nàng.
Vệ Đình Húc đến nâng Tiểu Hoa dậy, trong mắt Tiểu Hoa có lệ, tràn ngập tha thiết mong chờ.
"Không cần phải nói những lời này." Vệ Đình Húc dịu dàng nói, "Ta chưa từng quên đi đại ca, chưa từng quên nỗi đau của Vệ gia, càng không có khả năng đem tất cả những gì đã phát sinh ở Nhưỡng Xuyên vứt ra sau đầu." Bàn tay nàng dán vào bụng của chính mình, "Chỉ cần một ngày ta còn sống, những vết sẹo xấu xí vĩnh viễn không có khả năng biến mất này vẫn sẽ nhắc nhở ta, ta đã từng đi qua con đường như thế nào mới đi đến ngày hôm nay, lại là vì cái gì mới chịu đựng nỗi nhục mà tiếp tục sống sót."
Tiểu Hoa nước mắt rơi như mưa, Vệ Đình Húc ôm lấy nàng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng.
Đến khi khóc đã mệt mỏi, Vệ Đình Húc dìu Tiểu Hoa ngồi xuống, lấy khăn tay lau đi nước mắt cho nàng.
Ấm trà còn đang đặt trên bếp lửa, nước ở trong ấm là nóng, Vệ Đình Húc tự mình rót một chén nước cho nàng.
Tiểu Hoa vội vàng đứng lên, Vệ Đình Húc điểm điểm vào vai nàng: "Ngồi yên, đừng nhúc nhích."
Tiểu Hoa ngoan ngoãn ngồi trở lại.
"Uống nước."
Tiểu Hoa uống hết một chén nước.
"Gần đây Văn Quân tựa hồ đã nhận ra một vài chuyện." Vệ Đình Húc từ trà trai nhìn xuống, trà trai nằm ở dải đất trung tâm của Trác Quân phủ, có thể đem hơn một nửa Trác Quân phủ thu hết vào trong đáy mắt. Nàng nhìn thấy ngọn đèn dầu bên trong chủ viện vừa mới dập tắt.
"Ta không biết là nàng tự mình phát hiện hay là Lý Duyên Ý cấp cho nàng manh mối, bất quá với trí tuệ của Văn Quân, chỉ cần túm được một chút da lông bên ngoài là có thể túm được cả con ngựa. Mới vừa rồi Văn Quân hỏi ta liệu có thể lui ra khỏi triều đình hay không, ta biết đó là sự thăm dò của nàng, nàng muốn cho ta một cơ hội, để cho ta lui về phía sau, để cho ta thu tay lại. Chỉ cần ta hiện tại thu tay lại, ta và nàng nói không chừng còn có thể chung sống hòa bình, nàng có lẽ còn có khả năng nhịn đau buông bỏ cừu hận, tiếp tục những ngày tháng như hiện tại."
Vệ Đình Húc nói như vậy khiến Tiểu Hoa lại một lần nữa trở nên khẩn trương: "Nữ lang, không dối gạt ngươi, bắt đầu từ vài năm trước ta cũng đã phân không rõ ngươi đối với Chân Văn Quân đến tột cùng là đang tiếp tục lợi dụng nàng để tìm kiếm bí quyển của gia tộc Lý thị mà Nguyễn thị A Khung đang cất giữ, hay là. . . . . . đối với nàng đã động chân tình."
Vệ Đình Húc khép đôi mắt lại, rồi chậm rãi mở ra.
"Nữ lang hẳn là đã động chân tình, nếu không thì sau khi lợi dụng nàng diệt trừ Tạ Phù Thần, nữ lang có bao nhiêu loại biện pháp dùng nàng đến uy hiếp Nguyễn thị A Khung, bức Nguyễn thị A Khung nói ra nơi cất giấu bí quyển. Thế nhưng nữ lang lại chưa từng dùng khổ hình khảo vấn Nguyễn thị, chỉ đem nàng giam lỏng ngày ngày cẩm y ngọc thực, cũng không có dùng tính mạng của Nguyễn thị đến bức ép Chân Văn Quân. Lúc trước nữ lang cho người thả ra tin đồn, nói Trường Ca quốc ở Cốt Luân thảo nguyên có bí thuật nữ nữ sinh tử, làm cho Lý Duyên Ý thèm nhỏ dãi ba thước đặc biệt phái A Liêu đi tìm bí thuật, mà Chân Văn Quân chính là thông qua chuyến đi này có vẻ như hết sức trùng hợp mà biết được thân thế của chính mình. Nữ lang vẫn luôn dẫn dắt từng bước hết sức ôn nhu mà dẫn dắt Chân Văn Quân phát hiện ra bản thân mình chính là hậu duệ của Trường Ca quốc Túc Lan, biết được thân phận của a mẫu nàng cùng với quá khứ gia tộc, hẳn chính là muốn nàng tiếp tục điều tra, một ngày nào đó sẽ biết được nơi cất giấu bí quyển đi. . . . . . Cho dù nàng ngu dốt không thể tra ra được, nữ lang cũng có thể giở lại trò cũ, cấp cho nàng manh mối, dẫn dắt nàng đi phá giải câu đố về bí quyển. Nữ lang hoàn toàn không nỡ để cho Chân Văn Quân chịu một chút khổ sở nào, vì bảo hộ nàng, cũng là hao tổn tâm huyết."
Vệ Đình Húc cũng không phản bác lời nói của Tiểu Hoa.
Thì ra Tiểu Hoa vẫn luôn đứng ở một bên vô thanh vô tức, nhưng lại đem tất cả mọi chuyện đều thu vào trong mắt.
"Nữ lang đối với nàng ôn nhu như thế, nhưng đến khi nàng biết được chân tướng của tất cả mọi chuyện, khi nàng biết được ngay từ đầu bức họa 'ân nhân cứu mạng' kia là giả tạo là cạm bẫy do nữ lang bày ra, Vân Mạnh chính là mưu sĩ của Vệ gia, là do hắn đi từng bước dẫn dắt Tạ Thái Hành, đi từng bước bức bách A Lai thân sinh nữ nhi mà Tạ Phù Thần đã tìm kiếm nhiều năm đi vào bên người nữ lang, để cho nữ lang lợi dụng, hãm hại thân phụ chém chết toàn tộc. . . . . .
"Khi nàng biết được tất cả những tiểu thông minh đã giúp chính mình sinh tồn cho tới hiện tại kỳ thật đều là do nữ lang nhìn thấy ở trong mắt mà ban cho, nàng sẽ cho rằng tình yêu ngọt ngào ôn nhu đó kỳ thật cũng là mưu đồ của nữ lang, con dã lang ngủ đông đã lâu này liệu có còn cam tâm tiếp tục làm một con chó ở bên người nữ lang hay không? Đáp án trong lòng nữ lang hiểu rõ. Không ai nhìn thấy rõ ràng hơn so với ngươi. Hiện tại vì bí quyển mà Nguyễn thị đang cất giấu tạm thời còn có thể giữ lại cái đầu của Chân Văn Quân, vậy sau khi có được bí quyển thì sao? Đến khi đem Lý Duyên Ý từ trên ngai vàng kéo xuống, hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của nữ lang cùng Vệ công thì sao? Nữ lang phải chăng vẫn tin tưởng có thể khiến cho nàng vĩnh viễn không biết được chân tướng, vĩnh viễn đều vì nữ lang phục vụ, vĩnh viễn đều đắm chìm bên trong ái tình không oán không hận?
"Bách mật chung hữu nhất sơ*, tựa như kế hoạch của nữ lang luôn luôn chu đáo chặt chẽ lâu dài, cục diện bày bố không hề có kẽ hở, nhưng chung quy vẫn không thể dự đoán được cuối cùng lại đối với con mồi nảy sinh tình cảm chân thực, không đành lòng giết chết. Một ngày nào đó khi Chân Văn Quân biết được chân tướng, nàng bất cứ lúc nào cũng có thể quay ngược mũi giáo tấn công, cừu hận sẽ khiến nàng không chút do dự mà hướng đến nữ lang thẳng tay hạ thủ. Có thể là đêm nay cũng có thể là đêm mai, cũng có thể là ở một thời điểm nào đó trong vô số những ngày đêm sau này khi nữ lang không hề phòng bị. Nữ lang chẳng lẽ muốn đề phòng nàng cả đời? Lại có người nào có thể đề phòng cả đời? Dù đó là nữ lang, thì cả đời cũng thật sự quá dài."
(*) Bách mật chung hữu nhất sơ (百密终有一疏): cho dù có suy xét cẩn thận chu đáo đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ có vài chỗ sơ hở
Tiểu Hoa sau khi uống xong một chén nước thể lực có chút gia tăng, tận tình khuyên nhủ hận không thể moi hết tâm tư ra cho Vệ Đình Húc nhìn xem rõ ràng rành mạch.
"Hiện tại chuyện mà nữ lang đang toan tính đến tột cùng là vì bí quyển hay là vì luyến tiếc Chân Văn Quân, nô tỳ không có tư cách nói, chỉ là, chỉ là hi vọng nữ lang hết thảy lấy đại cục làm trọng. Phương pháp khiến cho Nguyễn thị mở miệng kỳ thật có rất nhiều, cốt nhục của bản thân chính là vũ khí tốt nhất, nữ lang nhất định không thể nối gót bước theo con đường của Tạ Phù Thần. . . . . ."
"Ngươi là nói, ta cũng sẽ giống như Tạ Phù Thần, bởi vì mềm lòng mà chết ở trong tay Văn Quân?"
Tiểu Hoa cắn chặt răng, đáp lại: "Đúng vậy, nô tỳ chính là có ý này! Nếu như nữ lang không mềm lòng, hai mẹ con Nguyễn thị e rằng đã sớm quy thiên rồi! Bí quyển vào tay, Vệ gia lật đổ Lý thị giang sơn ở trong tầm tay! Mà không giống hiện tại, nữ lang tiến từng bước chậm chạp không nhẫn tâm hạ thủ, đây không phải là tác phong của nữ lang. Có lẽ trong lòng nữ lang có chút yếu mềm và không nỡ, nhưng nữ lang ngươi phải hiểu được, chuyện có liên quan đến sinh tử sẽ chẳng ai do dự! Một khi do dự sẽ nguy hiểm đến tính mạng! Cứ nhìn Lý Duyên Ý mà xem, bất luận nàng đã từng nhận được bao nhiêu ân huệ từ nữ lang, một khi nàng bước lên ngai vàng, một khi nàng muốn diệt trừ Vệ gia, căn bản sẽ không niệm tình cũ. Minh Đế như thế, Lý Duyên Ý như thế, Chân Văn Quân cũng như thế!
"Nếu còn tiếp tục chậm trễ chỉ sợ đêm dài lắm mộng, một khi Lý thị cùng Chân Văn Quân liên thủ, chỉ sợ ngay cả nữ lang cũng sẽ có chút khó giải quyết. Nếu như chỉ vì một người mà khuấy đảo phá hủy tâm huyết mười năm bày bố của nữ lang cùng Vệ công, thân nhân đã chết oan ở dưới cửu tuyền sẽ không cam lòng đến thế nào! Nữ lang. . . . . . hãy suy nghĩ lại a."
Tiểu Hoa đã rất lâu rồi chưa từng kích động như vậy, rơi nước mắt khóc nức nở, gào rống không ngừng.
Trong ấn tượng của Vệ Đình Húc Tiểu Hoa từ trước đến nay rất giống nàng, sắc mặt nghiêm lạnh điềm tĩnh trầm lặng, bất luận có trở ngại như thế nào ở phía trước cũng sẽ không làm các nàng chớp mắt. Chính vì tính cách kiên nghị của Tiểu Hoa, Vệ Đình Húc mới có thể lựa chọn nàng trở thành thuộc hạ thân cận nhất.
Bên trong bố cục khổng lồ này Tiểu Hoa là người tham dự, còn Linh Bích đa sầu đa cảm dễ bị tình cảm chi phối chỉ là một khâu ở giữa bố cục. Linh Bích đối với Vệ Đình Húc mà nói cũng vô cùng trọng yếu, trung thành và tận tâm đi theo nàng vượt qua những ngày tháng cực kỳ gian nan. Thế nhưng Vệ Đình Húc hiểu rõ nhược điểm của Linh Bích, nàng từng nói với Tiểu Hoa:
"Linh Bích mềm lòng, nàng là người tốt, nhưng không phải là người thích hợp làm đại sự."
Cho nên lúc ban đầu thiết đặt cục diện Vệ Đình Húc đã loại bỏ Linh Bích ra ngoài, nàng khi đó xem thường những người dễ bị tình cảm chi phối.
Nàng có thể khiến cho nữ nhi của Tạ Phù Thần nhập cục, thậm chí có đủ tự tin sẽ khiến cho A Lai cam tâm tình nguyện vì nàng bán mạng. Khi nàng nhìn ra A Lai có tính hướng bất đồng, thậm chí có thể dùng đến sắc dụ, Vệ Đình Húc rất nhanh đã hạ quyết định, phải đem nàng hoàn toàn thu vào dưới trướng.
Toàn bộ kế hoạch đều đang di chuyển từng bước một về phía trước dựa theo bố cục tỉ mỉ của nàng, Tạ Phù Thần đã chết, Lý Duyên Ý tự có nhược điểm dưới sự trợ giúp của nàng đã bước lên ngai vàng. Vị nữ đế này vội vàng thượng vị căn cơ nhất định bất ổn, lại là một nữ tử nàng thân phận mẫn cảm, sau khi thượng vị cần gấp rút đề bạt nữ tử phong nữ quan ban nữ tước để củng cố đế vị của chính mình.
Đến lúc đó, Vệ Đình Húc nàng tất nhiên là người đầu tiên được chọn.
Nàng sẽ giẫm đạp Lý Duyên Ý để đi lên, củng cố thế lực của chính mình, làm cho Vệ gia trở thành đệ nhất đại tộc đương triều.
Tất cả đều đã được tính toán thật tốt, ngoại trừ sự phát triển giữa nàng và A Lai.
Ban đầu ở trên sông Hàn, nàng gảy đàn trúc diễn tấu "Trung ly khúc", khi cách lớp màn che nghe được thiếu nữ A Lai nghẹn ngào bật khóc, Vệ Đình Húc chẳng qua chỉ là hài lòng với chính mình vì đã tìm đúng người.
A Lai là một người thông minh trọng tình cảm.
Người thông minh có thể giải quyết tốt mọi chuyện, mà người trọng tình cảm so với người lãnh huyết sẽ càng dễ dàng khống chế hơn. Nhưng quan trọng hơn là người thông minh sẽ có thái độ tự phụ, có một loại tự phụ cho rằng chính mình có thể khống chế phương hướng có thể hoàn thành đại sự. Cho nên khi Chân Văn Quân sau vài lần chiếm được tiện nghi, thành công đem tin tức truyền ra ngoài, nàng cũng sẽ không cảm thấy sau lưng chính là Vệ Đình Húc đang chủ đạo toàn bộ, chỉ cảm thấy đó là thành công của chính mình.
Một khi đã xác định được những điều này, Vệ Đình Húc liền có thể an tâm đem toàn bộ kế hoạch trải ra.
Là Vệ Đình Húc làm cho địa vị của nàng ở Tạ gia càng ngày càng gia tăng. Càng tiến gần đến trung tâm của đối thủ mới càng có thể hấp dẫn được lực chú ý của Tạ Phù Thần, làm cho Tạ Phù Thần cùng thân sinh nữ nhi đều mắc câu, hết thảy những chuyện sau đó mới có thể thuận lợi triển khai.
Vệ Đình Húc đã tính đến tất cả những chi tiết nhỏ nhặt nhất, duy độc không tính đến là chính mình cũng sẽ động tình.
Tình cảm so với cơ quan tinh diệu nhất thế gian còn phức tạp hơn, so với tuyệt đại võ công còn biến hóa thất thường hơn.
Hiện giờ Vệ Đình Húc rốt cuộc lại vì không nỡ mà không thể thẳng tay hạ thủ.
Nàng thậm chí đã từng hỏi chính mình một vấn đề —— vẫn duy trì cuộc sống khoái hoạt như hiện tại không tốt sao?
"Hạnh phúc" là ma, là tâm ma đảo loạn lòng người. Nó khiến người ta yếu đuối khiến người ta sa ngã, yếu đuối và sa ngã một cách cam tâm tình nguyện.
Trong khoảng thời gian được Chân Văn Quân yêu thương che chở, nàng trở nên càng ngày càng ôn nhuận.
Khi nàng không còn sắc bén, thì sẽ chém không chết được bất cứ kẻ nào.
Nàng sẽ lại biến thành nữ đồng lúc chín tuổi bị giam cầm ở Nhưỡng Xuyên, bị đánh gãy hai chân, muốn sống không được muốn chết không xong.
Đây là chuyện nàng sợ hãi nhất.