Lý Duyên Ý tỉ mỉ nhìn hàng chữ thẳng tắp trên tấm da dê.
Nàng và Vệ Đình Húc đã từng trao đổi rất nhiều mật thư, đối với bút tích của Vệ Đình Húc quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Vì phòng ngừa người khác mạo danh viết giả thư tín nhiễu loạn tin tức, hai người bọn họ đã từng cùng nhau phân tích thói quen hạ bút của Vệ Đình Húc. Bất luận là lực đạo hạ bút hay thói quen thu bút Lý Duyên Ý đều ghi tạc trong lòng.
Nàng muốn từ trong mấy chữ này tìm ra chút sơ hở, tìm xem là ai muốn ly gián mối quan hệ giữa nàng và Vệ Đình Húc.
Nàng đương nhiên biết Loan Cương đám tiên sinh cổ lỗ sĩ đó mãnh liệt truy đuổi đánh sau lưng nàng đều là do ai đang chỉ đạo, từ lúc nàng hạ quyết tâm phải cải cách thuyên tuyển đã biết là nhất định sẽ động chạm đến lợi ích của các sĩ tộc, Canh gia chính là đứng ở đầu sóng ngọn gió. Nàng cũng không e sợ Canh gia có lời chỉ trích gì, lại càng sẽ không bởi vì bọn họ là ngoại thích, là người nương gia của mẫu hậu mà buông bỏ việc cải cách. Nếu như lần này cố kỵ lợi ích của một nhóm người nào đó mà buông tay, lần sau lại có tính toán khác thì vẫn sẽ phải nhìn trước ngó sau khó có thể thành sự. Cho nên ban đầu khi Lý Duyên Ý cải cách cũng đã quyết hạ chủ kiến, bất luận người nào ở ngoài sáng phản đối hay là ở trong tối đâm chọc nàng cũng không thể lùi bước.
Cho dù là thân cữu cữu cũng thế.
Hiện giờ Vệ Đình Húc đã tiến vào triều đình, tuy rằng chỉ là một Bí thư thừa chẳng mấy quan trọng, nhưng công tích từ Vạn Hướng Chi Lộ cùng thân phận nữ quan duy nhất cũng đủ để hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Cả triều đình đều hiểu được lưỡi đao tiếp theo của Lý Duyên Ý sẽ được thiết đặt ở nơi nào. Cho nên trước khi nàng hạ đao phải ly gián nàng và tâm phúc của nàng, làm suy yếu thế lực này, có thể khiến cho nàng không hướng về mảng thịt thối của Đại Duật mà xuống tay? Làm sao có thể, mơ tưởng viển vông.
Tại thời khắc mấu chốt này lại xuất hiện một phong thư ý vị thâm trường như vậy, động cơ muốn làm cho Lý Duyên Ý hoài nghi Vệ Đình Húc quá mức rõ ràng, Lý Duyên Ý sẽ không mắc mưu.
Nếu phong thư này là giả, thì cũng giả mạo đến có chút quá chân thực rồi. Người này vậy mà lại có thể bắt chước bút tích nhiều biến hóa của Vệ Đình Húc, thậm chí có thể nắm bắt được tinh túy lúc hạ bút, thật sự đáng sợ.
Nhưng nếu là thật thì sao? Lý Duyên Ý biết rằng khả năng này không lớn, nhưng vạn nhất thì sao? Vạn nhất có người hảo ý nhắc nhở nàng đề phòng ám tiễn thì sao?
Vệ Đình Húc và Vệ Luân đang mưu tính chuyện gì? Nàng nếu thật sự có mưu tính gì đó thì Lý Duyên Ý có thể thật sự nhìn không thấu được nàng.
Có vài điều gì đó đã bị bỏ sót.
Lý Duyên Ý nhìn chằm chằm kim quy lư hương ở góc bàn. Kim quy nâng cao cổ há mở cái miệng nhỏ dẹt, giống như là ai đang bóp cổ nó, bày ra trạng thái thống khổ trước khi chết.
Phong thư này là ai đưa tới? Canh Bái sao? Hắn chính là có khả năng lớn nhất, hiện tại cũng có lập trường nhất để làm chuyện này. Nhưng, cho dù đặt giả thiết là Vệ Đình Húc có mưu tính khác lại để lộ ra dấu vết, Canh Bái có năng lực để bắt lấy dấu vết đó hay sao?
Với năng lực của Canh Bái rất khó tìm ra được thư tín mà Vệ Đình Húc gửi cho Vệ Luân, huống chi nội dung trong thư cực kỳ trọng yếu, rất dễ dẫn đến nghi ngờ. Nếu nội dung trong thư không có bất kỳ ám hiệu gì mà là trực tiếp trình bày kết quả, chứng tỏ bất luận là người nhận thư hay người gửi thư đều cho rằng đường đi của phong thư này vô cùng an toàn, sẽ không bị người khác chặn được.
Hiện giờ phong thư ở trong tay Lý Duyên Ý, trừ phi là do cao thủ mô phỏng nét chữ vô cùng quen thuộc bút tích của Vệ Đình Húc tạo ra, bằng không thì với sự cơ trí và cẩn thận của Vệ Đình Húc muốn lấy được nó là hết sức khó khăn.
Nếu đây là sự thật, vậy là ai có năng lực lấy được đến?
Đầu óc của Lý Duyên Ý có chút rối loạn, nàng chạm đến cành hoa hải đường còn tươi mới cắm trong ống trúc vân vê giữa những ngón tay, ngửi lấy hương hoa. Hương hoa có thể giúp nàng thanh lọc dòng suy nghĩ, trấn định lại.
Về chuyện của Tạ gia thật sự quá mẫn cảm, tuy rằng Tạ Phù Thần đã chết, nhưng không hiểu tại sao Lý Duyên Ý vẫn cảm thấy mình đã bỏ sót một chuyện.
Tạ Phù Thần loại người khôn khéo trăm năm khó gặp như thế, vào thời điểm hắn liều lĩnh dốc toàn lực đến mức toàn gia bị xử trảm, sẽ không lưu lại chút hậu chiêu nào sao? Hắn thật sự cứ như vậy cam tâm để cho giang sơn rơi vào trong tay ta? Lý Duyên Ý tự hỏi chính mình, nếu nàng là Tạ Phù Thần, đáp án sẽ là không. Nàng nhất định sẽ lưu lại một vài con trùng kiến, ẩn nấp trong bóng tối, ở một nơi không bị người phát hiện chậm rãi từng bước xâm chiếm Đại Duật lâu vũ. Cho dù đang ở dưới hoàng tuyền cũng muốn mở to mắt nhìn trời, chờ mong Đại Duật bị diệt vong.
Canh Bái mặc dù cẩn thận, nhưng cũng không phải là một cao thủ mưu lược, với năng lực của hắn mà muốn tìm ra sơ hở của Vệ Đình Húc quả thật có chút khó khăn, Lý Duyên Ý và Vệ Đình Húc thậm chí cũng không đem Canh Bái để vào trong mắt, ngoại trừ mãnh hổ gì đó đao phủ thủ gì đó, Canh Bái còn có kế sách gì khiến người ta không tưởng tượng được sao?
Lý Duyên Ý chướng mắt bất kỳ một kẻ ngu ngốc nào trong triều đình hiện tại muốn lật đổ Vệ gia, bọn họ thậm chí không xứng làm đối thủ của Vệ Đình Húc, Canh Bái cũng là một trong số đó.
Lý Duyên Ý ở bên trong Hà Thọ cung lững thững dạo bước, lo lắng bất an.
Tạ Phù Thần.
Chỉ có Tạ Phù Thần mới có năng lực đó. Lý Duyên Ý không nghĩ ra được người thứ hai.
Nỗi sầu lo trắng đêm khó ngủ chỉ có Tạ Phù Thần mới có thể mang đến cho nàng.
Tạ Phù Thần không cam tâm một mình thất bại chết đi, hắn đã để lại một cái bẫy trí mạng làm cho Lý Duyên Ý ăn ngủ không yên.
Nếu như đem phong thư này liên hệ cùng với Tạ Phù Thần thì ắt hẳn là hợp lý hơn, thậm chí làm cho Lý Duyên Ý trong nháy mắt nghĩ tới một mục đích khác của phong thư này, cũng là ý đồ chân chính giấu ở bên trong kế ly gián có vẻ quá mức rõ ràng này.
Phong thư này kỳ thật là đang nhắc cho Lý Duyên Ý nhớ tới manh mối trọng yếu mà Tạ Phù Thần từng lưu lại, làm cho Lý Duyên Ý một lần nữa lưu tâm đến "nữ nhi của Tạ tặc" đã bị Vệ Đình Húc khống chế này rốt cuộc là ai?
Người này là ai? Chân Văn Quân?
Chân Văn Quân là muội muội của A Hâm? Là nữ nhi của Tạ Phù Thần?
Lý Duyên Ý không quá khẳng định.
Nếu nói tới thì lông mày và đôi mắt của Chân Văn Quân quả thực có chút tương tự A Hâm, nhưng chỉ là một chút cực nhỏ. Bất quá Lý Duyên Ý hiểu được chuyện này dưới sự phán đoán của chính nàng sẽ có điểm lệch lạc, bởi vì nàng cùng A Hâm quá mức quen thuộc, A Hâm ở trong lòng nàng cũng cực kỳ đặc biệt, cho dù có là tỷ muội song sinh của A Hâm thì Lý Duyên Ý cũng chỉ cần liếc mắt một cái liền phân biệt được.
Muốn làm cho nàng đi điều tra chuyện muội muội của A Hâm, mới là mục đích chân chính của người truyền tin.
Vẫn như trước là kế ly gián rõ ràng.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên có người muốn ly gián nàng và Vệ Đình Húc, đã từng có một lần hoài nghi bị nàng mạnh mẽ đè ép xuống, cũng là bởi vì đang bước vào giai đoạn đấu tranh quan trọng nhất, hao hết tâm tư bày ra vô số tầng tầng cạm bẫy, chỉ chờ con mồi rơi vào bẫy. Lý Duyên Ý khi đó toàn bộ đều phải dựa vào Vệ Đình Húc, tuyệt đối không thể có bất cứ nghi kỵ lục đục gì với nàng.
Mặc dù là hiện tại Lý Duyên Ý cũng không muốn đối địch với Vệ Đình Húc. Nàng đã tận mắt chứng kiến Vệ Đình Húc đánh đổ cả một đám đối thủ chính trị, nghiền nát hết tất cả chướng ngại vật ở dọc đường, Vệ Đình Húc là địch nhân mà nàng không muốn đối đầu nhất.
Lý Duyên Ý đương nhiên hi vọng phong thư này là giả, tất cả đều là lời nguyền mà Tạ Phù Thần không cam tâm một mình thất bại chết đi đã lưu lại.
Cầm phong thư này trực tiếp đến hỏi Vệ Đình Húc, hỏi nàng phong thư này có phải là xuất phát từ tay nàng hay không? Nếu như không phải thì có thể cởi bỏ nút thắt lớn trong lòng nàng đây.
Làm như vậy thì có thể thống khoái nhất thời, nhưng lại có sự phiêu lưu rất lớn.
Vạn nhất phong thư này thật sự xuất phát từ tay Vệ Đình Húc thì sao? Vệ Đình Húc nhất định sẽ tìm đủ mọi cách để phủ nhận, nhưng trong lòng sẽ dựng lên một bức tường phòng ngự kiên cố. Đến lúc đó nàng ở ngoài sáng Vệ Đình Húc ở trong tối, Vệ Đình Húc hành động sẽ càng thêm cẩn thận. Chỉ sợ một ngày nào đó nàng thật sự có ý đồ khác, Lý Duyên Ý căn bản không thể nắm được nàng trong tay.
Đám tay sai của Canh Thái hậu và Canh Bái tuy rằng vô cùng đáng ghét, nhưng có chuyện cũng nói đúng.
Vệ gia thế lực quá lớn, nếu như Vệ Đình Húc tiếp tục đảm nhận chức vị quan trọng, một khi muốn tạo phản, dễ như nhặt rau.
Nhưng luận công ban thưởng chính là thiên đạo, có thể tiêu diệt được Lý Cử Vệ gia chính là lập công đầu, nàng sao có thể không phong thưởng cho Vệ gia?
Cân bằng quyền lợi trong triều đình vẫn luôn là chuyện làm cho các bậc đế vương đau đầu, chế hành không tốt sẽ dẫn lửa đến trên người.
Lý Duyên Ý bỗng nhiên phát hiện, từ sau khi đăng cơ nàng trở nên phi thường mẫn cảm đa nghi, chuyện này nếu đổi lại là trước kia thì nàng lập tức có thể kết luận đây là âm mưu của tặc nhân, trực tiếp ném qua một bên không thèm quan tâm, tuyệt đối sẽ không suy nghĩ tới mức nửa đêm còn không ngủ được.
Càng bước lên cao thì càng nhiều băn khoăn, bởi vì chuyện mà nàng gánh vác đã ngày càng nhiều.
Lý Duyên Ý ngắt xuống từng cánh hoa hải đường nho nhỏ, cho vào trong miệng, nhẹ nhàng nhai chậm rãi nuốt.
Chuyện mà hiện tại nàng phải làm không phải là vô cớ nghi kỵ, mà là phải điều tra rõ ràng chân tướng. Thư là do ai đưa tới, A Hâm phải chăng có một muội muội không muốn người biết, mà Vệ Đình Húc phải chăng là đang lợi dụng vị muội muội này làm chút chuyện mà nàng không biết.
Nàng gọi A Liệt cùng A Ẩn tới, đưa phong thư này cho các nàng, bảo các nàng đi điều tra nguồn gốc của phong thư này và toàn bộ chuyện quá khứ của Tạ Phù Thần khi còn sống, nhất định phải tìm cho ra nữ nhi kia của hắn.
Vệ Đình Húc rời khỏi Nhữ Trữ đi một lần chính là một năm rưỡi, mẫu thân của Vệ Đình Húc ngày ngày đêm đêm đều ngóng trông nữ nhi có thể sớm trở về. Thường xuyên lấy nước mắt rửa mặt, mặc dù Vệ Đình Húc trước lúc xuất phát cũng đã nói đi nói lại nhiều lần với a mẫu về nguy cơ của chuyến đi này. Vệ Đình Húc nói phía nam là vùng đất man di, ra khỏi Đại Duật chỉ sợ rất khó truyền tin trở về báo bình an, bảo a mẫu đừng quá lo lắng, tin tưởng năng lực của nữ nhi, nhất định có thể bình an trở về.
A mẫu làm sao lại không biết nữ nhi của chính mình lợi hại, mới hơn mười tuổi đã mang theo hai tỳ nữ chu du khắp Đại Duật, hiện tại thậm chí còn phải đi trên con đường mà mấy trăm năm không ai đi, chạy đến ngàn dặm xa xôi. Hiểu rõ bản lĩnh của nữ nhi là một chuyện, quan tâm lo lắng lại là một chuyện khác.
Ngày nữ nhi đi nàng đang khóc, Vệ Đình Húc nhẫn tâm rời đi, trở về lại thấy mẫu thân vẫn như trước đang khóc. Nếu không phải a mẫu trên đầu có thêm vài sợi bạc, nàng thậm chí còn cho rằng thời gian chưa từng trôi đi một chút nào.
Vệ Đình Húc đã trở về, người khác có lẽ không phát hiện, nhưng a mẫu nàng chỉ bằng một ánh mắt đầu tiên đã nhìn ra sự thay đổi của nữ nhi.
Vốn tưởng rằng nữ nhi đi một chuyến này đến phương nam nhất định sẽ gầy đến chẳng còn hình người, tuyệt đối không ngờ được nữ nhi chẳng những không gầy đi, ngược lại còn mượt mà thêm một chút, khí sắc so với lúc rời khỏi Nhữ Trữ cũng tốt hơn không ít.
A mẫu cảm thấy an tâm nhưng vẫn không an tâm, lại rất tò mò, đối với Vệ Đình Húc nói bóng nói gió.
Vệ Đình Húc làm sao lại không biết chút tâm tư đó của a mẫu nàng, thẳng thắn nói Văn Quân ngày ngày đêm đêm ở bên cạnh hầu hạ, hầu hạ rất chu đáo, có thể so với thần dược.
Lúc ấy cả đại gia đình đang ở trong tiền thính ăn cơm, Vệ Đình Húc cùng gia phụ gia mẫu ngồi cùng nhau, Chân Văn Quân với tư cách là "ân nhân cứu mạng" và "tâm phúc thân hữu" ngồi phía sau chiếc bàn dài ở hướng đông, cùng một chỗ với Tả Khôn Đạt mới được phong làm Truân Kỵ Giáo úy. Vệ Đình Húc vừa nói ra lời này Chân Văn Quân vừa mới nuốt canh vào trong miệng suýt chút nữa thì phun ra. Nàng cố nén lại không thực sự phun ra, nước canh tràn ngập trong xoang mũi, làm nàng bị sặc điên cuồng ho khan.
Khắp trong sảnh đều chỉ nghe thấy tiếng ho khan của nàng, Chân Văn Quân mặt mày đỏ bừng đón nhận ánh mắt của mọi người muốn dừng nhưng lại hoàn toàn không có biện pháp, chỉ có thể bụm mặt, vừa ho khan vừa rời khỏi tiền thính.
Tả Khôn Đạt nhìn theo bóng dáng Chân Văn Quân rời đi, vừa gặm chân gà nướng vừa khó hiểu, Văn Quân luôn luôn bình tĩnh tự nhiên, sao lại ở trước mặt Vệ công mà thất lễ như thế? Câu nói vừa rồi của Vệ nữ lang có gì thâm ý? Hắn phát hiện mọi người ở đây biểu tình đều có chút vi diệu, nhưng chỉ có một mình hắn lại chẳng hay biết gì. . . . . . Hay là chỉ có hắn nhìn không thấu?
Chân gà nướng trong tay đã đưa đến bên miệng lại dừng.
Chẳng lẽ là ta quá ngu xuẩn?
Chân Văn Quân hết ho khan rồi cũng không dám trở lại nữa, an vị ở trong viện mà đếm sao.
Không bao lâu Vệ Đình Húc cũng đi ra, cùng nàng sóng vai ngồi trên thềm đá cùng nhau đếm.
"Ngươi là muốn hù chết a mẫu ngươi sao?" Chân Văn Quân dùng ngón út câu lấy ngón út của Vệ Đình Húc.
"Nàng nhát gan như vậy sao? Ta tùy tiện nói một câu liền có thể hù chết nàng?"
"Câu nói kia của ngươi thật sự rất dễ khiến người ta suy nghĩ xa xôi."
"Chỉ có thời điểm các ngươi suy nghĩ xa xôi, lời nói của ta mới khiến người suy nghĩ xa xôi."
Chân Văn Quân thật sự là nói không lại nàng, đơn giản không nói nữa, quay lại nhìn nhìn, sau khi xác định không có ai mới tựa vào đầu vai nàng.
Vệ Đình Húc nói: "Ở Vệ phủ có phải là khiến ngươi không quen?"
"Cũng không thể nói là không quen, chỉ là cảm thấy, mỗi khi nhìn thấy a mẫu ngươi ít nhiều cũng có chút chột dạ."
"Chột dạ? Ngươi đem nữ nhi của nàng dưỡng béo thêm vài cân thì có cái gì phải chột dạ?"
"Ngươi biết rõ còn hỏi."
"Vậy, nếu chúng ta dọn ra ngoài ở riêng thì sao?"
Chân Văn Quân nghe được lời này bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.
"Thật sao?"
Vệ Đình Húc đã sớm dự đoán được phản ứng hưng phấn của nàng, mỉm cười gật đầu: "Thật sự."
"Nhưng mà a mẫu ngươi sẽ đồng ý sao?"
"Chuyện của ta ta tự mình tính toán. Với tài lực của chúng ta ở Nhữ Trữ mua một tòa phủ đệ vừa ý cũng không phải là việc khó. Hơn nữa ta đã khoanh vùng mấy tòa phủ đệ thích hợp lại vừa ý, chỉ chờ ngươi tới quyết định thôi."