Tạ Phù Thần là thật sự phải chết, mọi mong muốn và lời nói trong giờ khắc trước khi chết này đều là xuất phát từ tình cảm chân thật, Chân Văn Quân có thể cảm nhận được. Vị tiền nhiệm Đại Tư mã chỉ huy mười vạn đại quân vây công Cấm uyển này tựa hồ có rất nhiều lời muốn nói với chính mình, chẳng qua nàng mặc dù đáp ứng lời mời mà đến, nhưng Tạ Phù Thần không biết vì sao lại không đem toàn bộ suy nghĩ nói ra, hắn còn có điều giữ lại.
Thái độ kỳ quái của Tạ Phù Thần cùng với cái chết của a mẫu ở trong miệng hai người có phần sai lệch, hai điểm này đều khiến Chân Văn Quân hoang mang.
Sâu trong tận đáy lòng có một ít chi tiết vụn vặt không thể nhìn thấy ánh sáng muốn từ dưới đất chui ra, khi những tia nắng vàng đầu tiên rải xuống khắp Nhữ Trữ thành, nàng chạy một mạch thật nhanh tới đỉnh núi Liêu Tê Sơn, tìm kiếm một vòng rốt cục cũng tìm được hai cây bách mà Tạ Phù Thần đã nói, giữa hai cây bách quả thật có một ngôi mộ nhỏ trơ trọi, chỉ thấy trên đó có viết: Cố nhân A Khung chi mộ.
A Khung?
Chân Văn Quân tiến đến gần, ngôi mộ này là mới được dựng, trên tấm bia đá màu xanh chỉ có sáu chữ kiểu cách bất đồng.
Nàng ngồi xổm xuống tựa vào trên bia mộ của a mẫu, nhẹ nhàng vuốt ve: "A mẫu. . . . . ."
Cho dù trong lòng nàng đã sớm tiếp nhận chuyện a mẫu không còn ở nhân thế nữa rồi, nhưng đến khi thật sự nhìn thấy mộ phần của a mẫu thì vẫn bi thống không thôi. A mẫu cứ như vậy lẻ loi cô độc ở tại Nhữ Trữ, cách nàng gần như vậy, mà nàng lại không thể đến xem qua một lần. Trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ nhưng lại vướng nghẹn ở cổ họng một câu cũng nói không được.
Ngày đó bị buộc phải từ biệt, hôm nay tái kiến đã là âm dương cách biệt.
Chân Văn Quân ôm mộ bia của a mẫu khóc rất lâu, đợi sau khi phát tiết ra hết toàn bộ bi niệm trong lòng không hề giữ lại chút gì, nàng lau sạch nước mắt trên mặt. Tỉ mỉ nhìn sáu chữ "Cố nhân A Khung chi mộ" này, âm thầm suy nghĩ.
"A Khung" là tiểu tự của a mẫu sao? Vì sao Tạ Phù Thần lại biết? Nữ tử Đại Duật phần lớn đều không có họ tên chính thức hợp chuẩn, đa số là lấy dòng họ để gọi, Vệ thị, Tạ thị, đại bộ phận đều là như thế. Nếu như yêu thương hài tử thì sẽ đặt cho một tiểu tự để xưng hô, A Hâm A Liêu loại này đều là tiểu tự, đa phần chỉ dùng để cho người thân cận gọi. Tiểu tự của nữ tử bình thường sẽ không tùy ý cho người xa lạ biết, càng chẳng có người không thân thiết nào lại dùng tiểu tự của người chết khắc vào trên bia mộ.
Về phần "A Lai", chính là do người của Tuy Xuyên Tạ gia muốn thuận tiện sai bảo nàng mà đặt cho, a mẫu cũng đành chịu, cũng không hề nghĩ tới sẽ đặt cho nàng một cái tên đàng hoàng. Mặc dù a mẫu là người đọc đủ loại thi thư, muốn đặt một cái tên tốt đẹp cũng không làm khó được nàng. A mẫu vẫn luôn muốn bảo bọc nàng thật tốt ở bên người, cũng không muốn nàng bộc lộ tài năng, thậm chí đề phòng cả những người bên cạnh ở trong Tạ phủ. Lúc trước A Lai còn nhỏ, có rất nhiều chuyện cũng không lý giải được, chỉ ngoan ngoãn nghe lời. Thế nhưng hiện tại hồi tưởng lại, a mẫu vẫn luôn đề phòng, đề phòng ai đó sẽ trộm đi mất "bảo vật" mà mình đã cất giấu. Cho nên nàng phải khiêm nhường kín kẽ, rồi lại vì giữ gìn bí mật này mà hao hết tâm tư bồi dưỡng một người kế tục, người kế tục này chính là nữ nhi của nàng.
Nhớ lại thái độ lúc nãy của Tạ Phù Thần trong chiếu ngục, tựa hồ từ lâu đã cùng a mẫu quen biết, nếu là như thế thì hành vi kỳ quái của hắn thật ra có thể giải thích được. Hai người ngày xưa có vướng mắc gì, a mẫu vì sao lại ở Tuy Xuyên Tạ gia? Chẳng lẽ là a mẫu cố tình? Nàng không muốn bị Tạ Phù Thần phát hiện, rồi lại bởi vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó muốn tiếp cận Tạ gia, cho nên mới lựa chọn Tuy Xuyên Tạ gia để che đậy. Vốn định âm thầm ẩn nấp, nhưng không ngờ được Tạ Thái Hành mặt người dạ thú lại làm vấy bẩn nàng, cho nên mới sinh ra nữ nhi?
Là như vậy sao?
Chân Văn Quân ngồi ở trước mộ, nhìn chằm chằm hai chữ "A Khung" này.
Chân Văn Quân vẫn biết thân phận của a mẫu ẩn giấu một bí mật. Đối với A Lai năm đó mà nói, a mẫu chính là a mẫu, bất luận là có bí mật gì chỉ cần a mẫu muốn giấu kín nàng sẽ không hỏi. Nhưng mà không nghĩ tới thân thế của a mẫu lại có quan hệ với Tạ Phù Thần. "Kiêu thị" cái họ này rất có khả năng là giả danh, dùng giả danh để che giấu tung tích, tên chân chính của nàng chính là "A Khung".
Chân Văn Quân cảm giác chính mình đang đi ở bên trong một màn sương mù, màn sương mù này đến từ hơn mười năm trước, nàng nỗ lực muốn từ bên trong màn sương mù tìm được một con đường chính xác, dọc theo đường đi này phô bày ra bí mật về a mẫu, bí ẩn về thân thế của chính mình. Trong màn sương mù có vài hình dáng mơ hồ, mỗi lần nàng muốn chạy tới bắt lấy nó vào trong tay, nó liền ở trong lòng bàn tay tan thành mây khói . . . . . .
Chân Văn Quân không cam lòng, nàng chung quy vẫn cảm thấy chính mình đã từng chạm tới được điểm mấu chốt, chẳng qua là nhất thời nghĩ không ra.
Đến tột cùng là cái gì. . . . . .
Chân Văn Quân bụm mặt, đem tất cả những chi tiết lúc nàng bị ép buộc trở thành mật thám lược qua từng chút một, xem liệu nàng có quên mất manh mối mấu chốt gì hay không.
Vân Mạnh tiên sinh.
Vân Mạnh tiên sinh?
Chân Văn Quân ngẩng đầu, nàng nghĩ tới Vân Mạnh tiên sinh.
Mỗi khi có một sự kiện trọng đại biến chuyển thì Vân Mạnh tiên sinh này nhất định có mặt ở hiện trường. Lần đầu tiên chính là lúc Tạ Thái Hành chặt đứt ba ngón tay của a mẫu uy hiếp nàng giả danh thành Chân Văn Quân. Lần thứ hai lại càng khó bề tưởng tượng, nàng dịch dung tiến vào Tạ gia, Vân Mạnh tiên sinh rốt cuộc dưới tình huống không hay biết gì đem chuyện a mẫu đã chết nói với nàng. Nhìn qua hết thảy đều là thu hoạch bất ngờ do nàng chủ động trên đường đi tới gặp được, cho nên chưa từng hoài nghi, nhưng nếu Vân Mạnh tiên sinh từ sớm đã biết được thân phận của nàng thì sao?
Nghĩ tới điểm này Chân Văn Quân chợt đứng bật dậy, sắc mặt tái nhợt.
Đúng vậy, Vân Mạnh tiên sinh này vô cùng khả nghi.
Chân Văn Quân ở trên đỉnh núi Liêu Tê Sơn bồi hồi, lo lắng, cẩn thận nhớ lại xem Vân Mạnh tiên sinh rốt cuộc đã làm những chuyện gì.
Lấy sự hiểu biết của Chân Văn Quân hiện tại mà suy xét, mưu trí của Vân Mạnh tiên sinh vượt trên Tạ Thái Hành. Tạ Thái Hành là một kẻ nhát gan bị lưu dân đánh đến bỏ chạy, với đức hạnh của hắn không xứng có được bậc mưu sĩ như Vân Mạnh này; luận quan giai, hắn chỉ là một tiểu quan địa phương ở Tuy Xuyên, có mưu sĩ nào có hồng đồ tráng chí lại nguyện ý làm môn khách phụ tá cho hắn? Bất luận về quyền thế hay về phẩm hạnh đều có chút thấp kém, Tạ Thái Hành ở trên sông Hàn đã đối mặt với a mẫu bị chặt đứt ba ngón tay như thế nào? Hắn thậm chí còn không dám nhìn thẳng.
Nàng bỗng nhớ lại một cảnh tượng mà ngày đó ở Tuy Xuyên Tạ gia trong lúc vô tình đã nhìn thấy:
A mẫu nói: "Được, ta đáp ứng ngươi."
"Nga?" Vân Mạnh tiên sinh đối với câu trả lời của nàng tựa hồ có chút bất ngờ.
"Nhưng mà, xem như là điều kiện trao đổi, ngươi cũng phải đồng ý với ta một việc."
Ngày đó, Vân Mạnh tiên sinh cùng a mẫu đã ước định cái gì? Chân Văn Quân không biết. A mẫu đã qua đời, hiện giờ người duy nhất có thể cho nàng lời giải đáp cũng chỉ còn một mình Vân Mạnh tiên sinh.
Tạ Thái Hành vô dũng vô mưu, ám sát Vệ Đình Húc loại đại sự như thế này tuyệt đối không có khả năng do hắn một tay khởi xướng. Tạ Thái Hành chẳng qua chỉ là một quân cờ, một con rối gỗ bị người thao túng.
Người chân chính ẩn nấp ở phía sau màn xúi giục hắn dụ hoặc hắn, chẳng lẽ là Vân Mạnh tiên sinh?
Vân Mạnh tiên sinh cũng không giống như là kẻ chủ mưu thực sự, hắn cũng giống như Yến Nghiệp, đều chỉ là một cánh tay một bả đao. Chủ nhân của hắn là ai? Là Tạ Phù Thần sao? Nếu là Tạ Phù Thần, vậy Tạ Phù Thần vì sao lại giữa chừng tiếp nhận a mẫu mang đi? Hoàn toàn có khả năng ngay từ đầu do chính hắn nắm giữ a mẫu rồi không phải sao? Huống chi, Tạ Phù Thần nói hắn bởi vì bận rộn mà chưa bao giờ gặp qua a mẫu, tựa hồ đối với chuyện này vô cùng hối hận. Về điểm ấy là hợp tình hợp lý, đối thủ của Tạ Phù Thần là Vệ Luân là Lý Duyên Ý, số lượng mật thám khổng lồ được cài vào bên trong trận doanh của quân địch không có hơn một ngàn cũng có năm trăm, Chân Văn Quân chẳng qua chỉ là một trong số đó, a mẫu cũng là một quân cờ cực kỳ bé nhỏ, không có lý do gì khiến Tạ Phù Thần phải tự mình quan tâm đến. Thu xếp mọi chuyện từ đầu tới cuối đều là do Yến Nghiệp xử lý. Yến Nghiệp đối với Tạ Phù Thần có vẻ trung thành tận tâm thậm chí còn vì hắn mà chết, xem như cũng không có làm ra chuyện gì mờ ám.
Tất cả những điểm mấu chốt đều rơi vào trên người Vân Mạnh tiên sinh, kỳ thật Chân Văn Quân vẫn luôn lưu ý người này, đối với nàng mà nói Vân Mạnh tiên sinh chính là kẻ đồng lõa lớn nhất, người này nhất định phải giết. Nhưng mà lúc Tạ phủ bị tịch biên, Vân Mạnh lão tặc đã sớm bỏ trốn, cuối cùng vẫn không thể tóm được hắn!
Chân Văn Quân tức giận tung một cước đá bay hòn đá bên chân, nàng nhất định phải bắt cho bằng được lão tặc này.
Mà hắn, vô cùng có khả năng chính là địch nhân lớn nhất của Tạ Phù Thần —— người của Lý Duyên Ý.
Tất cả đều chỉ là những suy đoán vô căn cứ, không có bất kỳ bằng chứng gì, Chân Văn Quân tự trấn an chính mình không được bởi vì những suy đoán nhất thời mà vội cho ra kết luận.
Người sắp chết thường nói lời tốt đẹp, nhưng Tạ Phù Thần chung quy vẫn là Tạ Phù Thần, trước khi chết gọi nàng vào nơi này có lẽ chính là muốn ly gián nàng cùng Hoàng thượng, ly gián Vệ Đình Húc cùng Hoàng thượng, may ra trước khi chết lại chôn xuống một mầm tai họa khiến cho địch nhân nội bộ tương tàn. Nói dăm ba câu rồi lại chuẩn bị một ngôi mộ giả là có thể khiến nàng hoài nghi Lý Duyên Ý, cái giá bỏ ra cũng hơi quá thấp rồi. Huống chi bên trong mộ phần này rốt cuộc có phải là a mẫu nàng hay không vẫn còn phải xem lại.
Chân Văn Quân nhìn chằm chằm ngôi mộ một lúc lâu, trong lòng có một tia xung động.
Chỉ cần đem nấm mồ nho nhỏ này đào lên tự mình nhìn xem thì chẳng phải sẽ biết được rồi sao? Nếu bên trong thật sự là a mẫu đã bị chết cháy, chứng tỏ Tạ Phù Thần về điểm này ít nhất không có nói sai —— cho dù a mẫu đã bị cháy đen bộ dạng hoàn toàn thay đổi, nàng cũng có lòng tin sẽ nhận ra được a mẫu. Nếu như bên trong chỉ là một phần mộ rỗng, vậy đây nhất định là quỷ kế của Tạ Phù Thần.
Chân Văn Quân đứng ở trước mộ một lúc lâu, nghĩ mãi đến cuối cùng lại không thể xuống tay.
Nàng sợ khi đào phần mộ này lên thật sự nhìn thấy chính là a mẫu đã hoàn toàn biến đổi, càng sợ quấy nhiễu đến a mẫu vốn đã được an táng, đây mới là sự bất kính lớn nhất.
Nàng không thể làm như vậy.
"A mẫu, hài nhi bất hiếu, cho tới bây giờ vẫn không biết kẻ đã hại người là ai, lại càng không biết người có đúng là ở tại nơi này hay không. Nhưng mà hài nhi xin thề, nhất định sẽ hóa giải tất cả bí ẩn, để cho mẫu thân được an nghỉ." Chân Văn Quân nặng nề dập đầu mấy cái, nội tâm bi tráng.
Nàng biết bản thân đang ở bên trong màn sương mù này không thể vô căn cứ mà túm bắt loạn xạ, nhất định phải tìm được điểm cuối của con đường này, nhìn thấy rõ ràng căn nguyên của tất cả mới có phương pháp để giải đáp.
Căn nguyên của tất cả những chuyện này chính là, a mẫu rốt cuộc là ai.
Là Kiêu thị hay là A Khung? Vì sao lại muốn lựa chọn Tuy Xuyên Tạ gia để mai danh ẩn tích? Chỉ cần giải đáp được toàn bộ những chuyện này, chân tướng tự nhiên sẽ hiện ra.
Huyền điểu đồ đằng là manh mối duy nhất của nàng hiện tại.
Huyền điểu đồ đằng đan bện từ lá cỏ đã từng được vô tình phát hiện ở bên trong thư phòng của Tạ Phù Thần, nếu như nàng nhìn nó cảm thấy quen mắt, chứng tỏ là nhất định đã từng thấy qua trong lúc vô tình. Tạ Phù Thần quen biết a mẫu, vậy thì đồ đằng này rất có khả năng có liên quan đến a mẫu, Chân Văn Quân đoán rằng nhất định là lúc nàng còn nhỏ đã ngẫu nhiên thấy qua một lần, ấn tượng không quá sâu, đồ đằng này nói không chừng có thể giải đáp cho thân phận thực sự của a mẫu.
Sau khi bái biệt mộ phần của a mẫu Chân Văn Quân nhanh chóng trở lại Vệ phủ, đi gọi Bộ Giai đến.
Trước kia Bộ Giai vẫn ở tại khách điếm bên trong thành, sau đó đi theo nàng đến Mạnh Lương đánh lui địch lập công lớn, Chân Văn Quân muốn hảo hảo trọng dụng hắn, liền hướng Vệ Đình Húc xin chỉ thị, muốn cho Bộ Giai đi vào Vệ phủ làm phụ tá, vì Vệ gia dốc sức phục vụ. Vệ Đình Húc nghe nói qua biểu hiện xuất sắc của Bộ Giai trong chiến dịch thủy công Mạnh Lương, vui vẻ đồng ý, Bộ Giai liền dọn đến ở tại Vệ gia. Chiến hữu lúc trước là A Hy đã trở về nhà của chính mình, thỉnh thoảng sẽ gửi thư cho Chân Văn Quân, còn Tả Khôn Đạt cũng được phong làm Giáo úy, trở thành thuộc hạ của Vệ Cảnh An.
Chân Văn Quân đương nhiên là gọi Bộ Giai tới khi đang ở bên trong Vệ phủ, những người khác của Vệ gia đều có thể tùy nàng sử dụng, nhưng nàng không thể tín nhiệm, nàng chỉ tin tưởng Bộ Giai, chỉ nhận thức Bộ Giai là người một nhà.
Nàng vẽ hình huyền điểu lên tấm da dê, đưa cho Bộ Giai.
"Giúp ta tra tìm nguồn gốc của đồ đằng này, rất có thể là xuất phát từ hồ tộc." Chân Văn Quân lại đưa cho hắn một túi bạc lớn, "Số tiền này là lộ phí của ngươi, nhất định phải mau chóng tìm ra được bí mật về huyền điểu đồ đằng. Sau khi có được thông tin thì không cần gửi thư, trực tiếp trở về nói cho ta biết. Nhớ lấy. . . . . ."
Bộ Giai chắp tay nói: "Nữ lang yên tâm, Văn Thăng tuyệt đối sẽ không nói với bất cứ kẻ nào. Tối nay Văn Thăng liền khởi hành!"
Chân Văn Quân "Ai" một tiếng nói: "Ở Mạnh Lương cửu tử nhất sinh, lúc này vừa mới trở về, ta lại muốn ngươi đi ra ngoài."
"Nữ lang chớ nói những lời này, ơn tri ngộ của nữ lang Bộ Giai suốt đời khó quên."
"Tốt, tốt! Có thể gặp được Văn Thăng cũng là phúc khí của ta. Ta chờ ngươi trở về, trên đường cẩn thận."
Bộ Giai lấy lý do về thăm nhà rời khỏi Vệ phủ, cũng sẽ chẳng có ai chú ý đến sự rời đi của vị mưu sĩ nho nhỏ này.
Chân Văn Quân cố hết sức để bình tâm tĩnh khí, cũng không vội vàng xao động, chờ đợi Bộ Giai trở về.
Lần trước sau khi đi săn mang về một đống thịt, còn chưa xử lý hết thì trong nhà lại có thêm một núi lớn thức ăn rượu thịt.
Vệ Luân thăng chức Đại Tư mã Thượng thư lệnh lại được phong hầu, chỉ trong một thời gian ngắn phong quang vô hạn. Lại có tin đồn nhị công tử nhà hắn sắp tới sẽ vào cung làm Quý phi, về sau nếu có thể trợ giúp nữ hoàng sinh hạ Hoàng tử, vậy thì chính là "Quốc phu". Những người đã từng vì muốn né tránh tai họa mà xa lánh hắn tất cả đều quay trở lại, thừa dịp Vệ Luân đang tìm kiếm nhi tử trở về mà chắn kín ở trước đại môn Vệ phủ, mang đến mấy xe lễ vật mừng tết chất thành đống, chỉ vì để có thể gặp mặt hắn một lần. Cũng có nhiều người nghe nói Vệ gia tiểu nữ nhi Vệ Đình Húc còn chưa xuất giá, người muốn làm mai làm mối giẫm nát cả ngưỡng cửa Vệ gia, vì để tranh nhau đi vào trước mà hai bà mối còn vung tay đánh nhau ngay tại cửa, cuối cùng bị hộ viện của Vệ gia ném hết ra ngoài.
"Đuổi hết tất cả bọn họ đi, lễ vật mừng tết gì gì đó toàn bộ trả lại. Bây giờ mới lúc nào đã lo nghĩ đến lễ vật mừng tết rồi, thật nực cười." Vệ Luân tìm không thấy nhi tử, trong triều lại có một đống chuyện chờ hắn xử lý, không thể ở bên ngoài quá lâu, chỉ có thể tâm phiền ý loạn mà quay trở về. Không ngờ còn chưa tới cửa nhà mình đã bị hàng loạt xe ngựa dừng ở dọc đường ngăn chặn, đành phải đi bộ tới. Nếu không phải tùy tùng thông minh lanh lợi, liều mạng che chở Vệ Luân, chỉ sợ lúc này Vệ Đại Tư mã vẫn còn bị bao vây ở bên ngoài phủ nhúc nhích không được.
Vệ Luân phiền muộn trong lòng, đem toàn bộ lễ vật của đám người nịnh hót không quen biết kia trả lại, nhưng còn có rất nhiều đồng liêu quen biết cũng đưa lễ vật tới, chúc mừng Vệ gia bọn họ quyền thế vang dội quan cư nhất phẩm. Lời chúc mừng của những vị đồng liêu này tất nhiên ít nhiều cũng mang theo chút hàm ý lấy lòng, nhưng Vệ Luân không thể không thu nhận. Lý Duyên Ý đang cấp bách cần trù hoạch kiến lập trung khu triều đình thuộc về chính mình, tuyển người dùng người đều là vấn đề đau đầu, Vệ Luân phải mau chóng lôi kéo các nhân tài sĩ tộc.
Vệ Luân biết Tạ thị toàn tộc đã bị chém ngang lưng thị chúng, hắn từng đích thân đi xác nhận Tạ Phù Thần đã chết. Tạ Phù Thần chết đi, tất cả những người ngày xưa từng dựa vào hắn cũng không thể sống. Các môn sinh và thuộc hạ cũ của Tạ Phù Thần rải rác ở khắp nơi, tuy rằng sau khi hắn bị khép tội có một số người đã nhanh chóng cắt đứt quan hệ, nhưng Lý Duyên Ý cũng không dự tính chừa lại mạng sống cho bọn họ.
Lý Duyên Ý trước đó đã bảo Vệ Luân cùng Trưởng Tôn Diệu đem tên của tất cả những kẻ đồng đảng với Tạ thị viết vào trên "Phản dịch tội thư", toàn bộ đều lấy tội danh mưu phản mà xử quyết. Vệ Luân cùng Trưởng Tôn Diệu hiển nhiên không dám nhân nhượng, lưu loát viết ra hơn hai ngàn người. Nhưng một khi những người này bị giết thì danh sách các tôi thần của triều đình sẽ trở nên trống trơn, Vệ Luân cùng Trưởng Tôn Diệu dâng tấu, khuyên Lý Duyên Ý không cần phải cấp bách đuổi tận giết tuyệt như vậy, bằng không có thể sẽ dẫn đến sự căm phẫn hàng loạt. Không bằng trước tiên giết chết những người thân cận nhất với Tạ Phù Thần nhằm giết gà dọa khỉ, những người khác nếu như bằng lòng thề nguyện trung thành thì giáng chức lưu lại, cả đời không thể thăng chức. Những việc vặt vãnh dưới cấp lục phẩm là rất nhiều, không thể một ngày không có người xử lý, cứ để cho bọn họ bổ khuyết vào. Sau này nếu như làm tốt lại không có tâm tư phản loạn thì quá tốt, nếu như vẫn còn có ý định mưu phản thì trong tay không có quyền cũng không có năng lực để mưu phản. Những trung thần khác cần đề bạt, lại không thể tùy ý đề bạt, tất cả các chức vị đều phải dùng người hiền lương tài trí mà bổ nhiệm.
Lý Duyên Ý tán thành chủ trương của bọn họ, đồng thời để cho Vệ Luân tiến cử nhân tài, năm sau tổ chức thuyên tuyển, trong phạm vi toàn quốc thẩm định tuyển chọn người tài hoa.
Vệ Luân nắm trong tay quyền tiến cử, những người muốn nhập sĩ hoặc thăng chức nhiều vô kể, do đó mà Vệ phủ bị bao vây đến mức chật như nêm cối, làm cho người của Vệ phủ ra vào hết sức khó khăn.
Vệ Đình Húc đơn giản là không đi ra ngoài.
Nàng không xuất môn, chỉ ở trong nhà ngắm hoa ăn thịt uống rượu, cũng tương đối khoái hoạt.
Vệ Đình Húc hẹn Chân Văn Quân ban đêm ngắm trăng, Chân Văn Quân đơn giản thu thập một chút chuẩn bị đến chỗ hẹn, vừa ra cửa chưa được hai bước lại chần chừ quay trở về, đứng ở phía trước chiếc rương gỗ đang mở mà do dự.
Viện tử mà Vệ Đình Húc đang ở có tên là Trúc uyển, bởi vì trước kia có đủ loại khinh trúc nên được đặt tên như vậy. Hiện giờ đèn lồng thắp sáng khắp viện, sau một trận mưa thu, vườn hoa hồng ngoan cường đã sống lại, được Tiểu Hoa cắt tỉa chỉnh lý càng kiều diễm hơn.
Cho dù có kiều diễm đến thế nào chỉ sợ cũng là một tháng cuối cùng. Đến khi mùa đông chân chính bắt đầu, thứ đang chờ đợi chúng nó chỉ có suy tàn.
Đêm cuối thu đã không còn cảm giác được thời tiết nóng bức nữa, Tiểu Hoa trước đó đã chuẩn bị thảm lông cho Vệ Đình Húc, trong bếp lò nhỏ đang đun rượu vàng, trên đống lửa than đỏ rực có treo hai cái đùi dê béo mềm. Mới vừa nướng được một nửa, lớp mỡ bị nướng đến hòa tan, chảy ra ngưng kết thành từng giọt mỡ rơi xuống đống lửa than tạo nên một tràng âm thanh lách tách.
Tiểu Hoa đem nước dùng thật cẩn thận quét lên trên đùi dê, mà Vệ Đình Húc trước kia dưỡng thương ở trong chùa nhiều năm, đi theo người trong chùa cùng thức cùng ngủ cùng ăn, thói quen đối với thức ăn mặn không có ham muốn gì đặc biệt, chỉ chuyên tâm ngắm hoa trong viện, chờ đợi Chân Văn Quân đến.
Hai cái đùi dê này chính là chuẩn bị cho Chân Văn Quân.
Khi nước dùng được quét đến lần thứ ba, Chân Văn Quân rốt cục cũng khoan thai đến muộn.
Vệ Đình Húc xốc tấm thảm lên, đứng dậy tự mình tiến tới nghênh đón.
Chân Văn Quân mặc bộ y phục mới mà lúc ở Nam Nhai Vệ Đình Húc đã đặt may cho nàng, tóc dài đơn giản buộc thành đuôi ngựa rũ thẳng xuống đến ngang thắt lưng, có chút ngượng ngùng không được tự nhiên. Từ sau khi Linh Bích đi rồi, cũng không còn ai giúp nàng chải đầu, Vệ Đình Húc tuy nói muốn cấp cho nàng một người ở bên cạnh hầu hạ, nhưng lại bị nàng cự tuyệt. Nàng vốn luôn tự lực cánh sinh cũng không cần người khác hầu hạ, nhưng nàng ngược lại muốn nhanh chóng học được vài ngón kỹ xảo, thuận tiện hầu hạ Vệ Đình Húc. Tối nay trước khi xuất môn nàng tự mình chải đầu, nhìn vào gương đồng làm đi làm lại rất lâu, buộc xong lại tháo tháo xong lại buộc, chung quy vẫn cảm thấy không ổn, mãi cho đến cuối cùng rốt cục cũng có chút ra dáng mới thẹn thùng mà đi ra, để cho Vệ Đình Húc nhìn xem.
Vệ Đình Húc ngồi ở đó chưa nói đẹp cũng chưa nói không đẹp, ánh mắt dán vào trên người Chân Văn Quân tỉ mỉ ngắm nhìn, giống như đang thưởng thức thành quả to lớn do một tay mình vun đắp.
Chân Văn Quân đã cao hơn cũng rắn rỏi hơn, từ sau trận đại chiến Mạnh Lương trở về nàng tựa hồ chỉ trong một đêm đã lớn lên, ánh mắt càng thêm kiên định, khuôn mặt trước đó còn có chút tròn tròn hiện tại đã hiện rõ góc cạnh, hoàn toàn là bộ dáng của một người trưởng thành. Vệ Đình Húc thích nhất là hai hàng lông mày dài này của nàng, tràn đầy anh khí.
Trong lúc Tiểu Hoa đang đem thịt dê vừa mới nướng xong cắt thành từng miếng, bỗng nhiên nghe thấy Vệ Đình Húc ở phía sau hỏi:
"Ngươi có còn nhớ trước lúc rời khỏi Nhữ Trữ muốn đi Mạnh Lương, ngươi nói có vài lời muốn nói với ta. . . . . ." Vệ Đình Húc bỗng nhiên lôi chuyện này ra nói, "Ta nói chờ ngươi trở về rồi hãy nói. Hiện tại ngươi cũng đã trở về rồi, cho nên, lúc đó rốt cuộc là muốn nói chuyện gì?"
Chân Văn Quân suýt chút nữa cũng đã quên mất chuyện này, bị Vệ Đình Húc bất thình lình hỏi tới liền sửng sốt, tay chân luống cuống cũng không biết nên đặt ở nơi nào.
"Có chuyện này?" Chân Văn Quân ngồi xuống rót rượu định uống.
Tiểu Hoa vội vàng đem đĩa thịt đã cắt xong bưng lên, kèm thêm khay hoa quả đồng thời bày ra, sau đó nhanh chóng cáo từ rời đi, để lại toàn bộ viện tử cho hai người bọn họ. Nữ lang luôn luôn bất ngờ đột ngột chất vấn, làm cho Tiểu Hoa rút lui cũng không kịp.
"Muốn giả bộ say để lấp liếm cho qua hửm?" Vệ Đình Húc đè bàn tay đang cầm chén rượu của nàng xuống, híp mắt cười nhìn nàng, "Trả lời vấn đề ta hỏi trước đã."
Tiểu Hoa đi ra khỏi Trúc uyển trong lòng âm thầm mừng rỡ, may mà trước khi đi ra đã chuẩn bị tốt toàn bộ thức ăn rượu nước cả rồi, nếu không thì lúc tới phân đoạn tình cảm nàng lại đứng ở đó làm khúc gỗ thì thật xấu hổ biết bao.
Tiểu Hoa mới vừa đi ra khỏi cửa Trúc uyển chợt nghe được một thanh âm quen thuộc bay tới.
"Ơ? Bên cạnh Đình Húc từ lúc nào lại có thêm một tiểu mỹ nhân thủy nộn thế này? Ta lại chưa bao giờ gặp qua ngươi!" A Liêu cùng các tỷ tỷ muội muội của nàng vừa nói cười vừa đi hướng đến Trúc uyển, đúng lúc chạm mặt Tiểu Hoa. A Liêu lập tức bị mỹ mạo của Tiểu Hoa hấp dẫn, ngẩng mặt nhìn nàng, "Cô nương thật cường tráng! Có thể khiến cho mỹ mạo và khang kiện cùng tồn tại, thật sự là hiếm thấy! Tại hạ Trưởng Tôn Nhiên, nhân sĩ Động Xuân, được mệnh danh là Động Xuân phẩm hoa hiền sĩ, yêu nhất chính là dạng mạo mỹ kiều hoa giống như cô nương đây. Xin hỏi cô nương xưng hô như thế nào?"
A Liêu gần như dán sát đến trước mặt Tiểu Hoa giống như đói khát mà dò hỏi, Tiểu Hoa trưng ra vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tiểu Hoa."
Vẻ tươi cười của A Liêu gần như trong nháy mắt đã sụp đổ, lập tức lùi lại ba bước, lập tức sửa miệng cung kính nói: "Là ta mắt kém. . . . . . Đúng là Tiểu Hoa tráng sĩ. Nghe nói gần đây ngươi đang trong quá trình giải độc dung mạo có phần biến hóa, không nghĩ tới rốt cuộc lại trở thành như vậy. . . . . . Khụ, khác biệt như vậy, thật sự khiến cho người ta phải tán tụng."
"Ngươi muốn làm gì?"
"Ta đến gặp Đình Húc và Văn Quân muội muội. Trước đó vừa mới đến Nhữ Trữ một đống chuyện chưa kịp xử lý, vẫn chưa có cơ hội tới quý phủ bái phỏng, lúc này rốt cục cũng tìm được cơ hội rồi."
Nói xong, A Nhiễm tỷ tỷ cùng Trưởng Tôn Ngộ cũng đồng thời xuất hiện, một đám người chậm rãi đi vào bên trong Trúc uyển. Tiểu Hoa vốn định ngăn cản các nàng, suy nghĩ một chút vẫn là từ bỏ, cùng nhau đi vào.
Bên trong Trúc uyển, Vệ Đình Húc không ngừng trêu chọc Chân Văn Quân, muốn nàng đem câu nói mà trong lòng hai người đều biết rõ kia nói ra thành lời. Chân Văn Quân chết sống không nói, hưởng thụ niềm vui sướng khi giằng co dây dưa lẫn nhau.
"Còn không nói. . . . . ." Vệ Đình Húc tiến đến gần sát nàng muốn điểm vào chóp mũi nàng, ai ngờ bị chiếc bàn dài chứa đầy rượu thịt ở bên cạnh làm vướng chân, ngã vào trong ngực Chân Văn Quân.
Chân Văn Quân hoảng sợ hô lên một tiếng "Cẩn thận", vững vàng ôm lấy nàng.
Vệ Đình Húc vốn là tựa vào trong ngực nàng, tư thế này có chút không được tự nhiên, được Chân Văn Quân đỡ lên, biến thành ngồi ở trên đùi Chân Văn Quân, mặt đối mặt.
Tư thế này ngoại trừ hôn môi, tựa hồ tìm không được một khả năng nào khác, ngay cả nói cũng không muốn nhiều lời.
Chân Văn Quân mê đắm ở bên trong mỹ mạo tuyệt luân cùng hương vị của Vệ Đình Húc, nắm lấy cằm của Vệ Đình Húc không cho nàng rời đi, từng chút một tiến tới muốn hôn nàng. Tiếng bước chân cùng tiếng nói cười của mọi người đột nhiên nổi lên, Chân Văn Quân cả kinh, suýt chút nữa là đem người trong ngực ném ra ngoài.