Ngã Vi Ngư Nhục

Chương 102: Giáo vàng ngựa sắt (4)




Vọng gác chưa tới một ngày đã được dựng xong, A Hâm giấu vọng gác ở phía sau một gốc cây khô, cây khô vừa vặn có thể che khuất được phần thân của vọng gác, người leo lên trên vọng gác canh chừng đầu chỉ vừa nhô ra khỏi phía trên nhánh cây, cũng không bị chắn tầm nhìn một chút nào, lại còn có thể ẩn nấp thân thể. Vọng gác được tạo dựng trong vội vàng nhưng lại phi thường chắc chắn, đơn sơ mà không hề cẩu thả. Chân Văn Quân đã tự mình đi lên vọng gác kiểm tra thử, vững vững vàng vàng không chút lung lay, nhưng mà tình hình bên trong Mạnh Lương thành ở cách đây mười lăm dặm lại nhìn không rõ cho lắm.

Nàng nhìn không rõ, nhưng A Hâm với đôi mắt như chim ưng lại có thể nhìn ra manh mối.

"Thành đông vò rượu chất đống như núi, mỗi ngày đều có rất nhiều nữ nhân bị bắt vào trong thành, quả thật là rượu chè sa đọa, hoang dâm suy đồi." A Hâm thu thập rượu thịt ở các thành trấn phụ cận, cho người giả dạng thành hàng tướng ở các huyện, nghiễm nhiên đưa rượu thịt mỹ nữ vào trong thành, "Cứ thỏa sức hưởng lạc đi, các ngươi không còn sống được mấy ngày nữa đâu."

Rượu ngon mỹ nhân lũ lượt được đưa đến bên trong Mạnh Lương thành, các binh sĩ vốn đã đánh thắng mấy trận lớn, được Thủ lĩnh Trùng Tấn khen thưởng trầm mê trong tửu sắc, Hô Nhĩ Kích bảo bọn họ cố gắng tranh thủ nghỉ ngơi tu dưỡng, đợi đến khi tinh lực tràn đầy thì vực dậy tinh thần hăng hái nam hạ đánh thẳng vào Nhữ Trữ. Có lệnh của Tướng quân, bọn họ liền buông bỏ chén rượu, thâu đêm suốt sáng cuồng hoan. Mấy ngày sau, Hô Nhĩ Kích dần dần cảm thấy có chút bất thường, tựa hồ có người đang âm thầm thúc đẩy làm cho các binh lính dần dần suy bại, hắn liền quyết đoán hạ lệnh cấm rượu, đập vỡ tất cả các vò rượu, cấm bất kỳ kẻ nào lại mang rượu vào thành, ai trái lệnh liền chém. Mỹ nhân trong thành cũng bị lôi ra bên ngoài thành toàn bộ chôn sống, ai cũng không được nhắc tới.

Từ sau khi đại phá Mạnh Lương đã qua hơn một tháng, sự khao đãi sau khi thắng lợi cũng nên chấm dứt, Hô Nhĩ Kích ra lệnh cho các huynh đệ chỉnh trang chờ xuất phát, đây là lúc phải tiếp tục tiến đánh Đại Duật.

"Bọn chúng có lẽ đi không nổi rồi." Chân Văn Quân vừa khuấy đảo rễ cây và mì nước ở trong nồi, vừa cười hì hì, "Để có thể giữ chân bọn chúng, ta thật sự đã dốc hết vốn rồi."

Trong hàng vạn vò rượu mà A Hâm phái người đưa đi đều có bỏ thêm lễ vật của Chân Văn Quân, chính là những lưỡi dao bọc mật, binh lính Trùng Tấn mỗi lần uống xong một ngụm sẽ vô thanh vô tức mà bị cắt một dao ở bên trong cổ họng. Những vết cắt tinh tế đó chỉ nhìn sơ qua tựa hồ là thương tổn không lớn, nhưng tích lũy theo thời gian có thể sẽ tạo thành vết thương trí mạng.

Chân Văn Quân còn bỏ thêm vào trong mỗi vò rượu bột phấn làm từ hạt dạ phù dung.

Dạ phù dung chính là thành phần trọng yếu nhất của phù dung tán, hạt của nó lại càng được rất nhiều thương nhân lợi dụng cho vào bên trong thức ăn, có thể làm cho thức ăn trở nên thơm ngon vô cùng, khiến người ta bị nghiện.

Cho vào trong rượu cũng có hiệu dụng giống như vậy.

Chân Văn Quân không có mang theo quá nhiều hạt dạ phù dung, vừa lúc thứ này bỏ vào trong rượu thì hiệu dụng sẽ gia tăng, chỉ cần đem nó nghiền nát, mỗi vò rượu bỏ vào chút ít bột phấn là được. Binh lính Trùng Tấn uống xong sẽ muốn uống tiếp, mỗi người mỗi ngày đều phải uống hơn chục vò, liên tục uống đến một tháng sau bọn họ đều thành nghiện. Hô Nhĩ Kích bỗng nhiên hạ lệnh cấm rượu, đám binh lính không uống được rượu lại không được chạm vào nữ nhân, không có chỗ phát tiết, vò đầu bứt tai đứng ngồi không yên, hành vi cổ quái, ban đêm không ngủ được ban ngày không tỉnh táo, sau khi tỉnh lại liền cáu kỉnh bứt rứt, rất nhiều binh lính ngày xưa thân như huynh đệ, giờ khắc này lại vì chút chuyện nhỏ mà đánh nhau.

"Đây là có chuyện gì?!" Hô Nhĩ Kích cư trú tại Thái thú phủ của Thái thú quá cố Lưu Quan, nổi trận lôi đình, cho gọi Lâm Kiên đến, dùng ngôn ngữ Trùng Tấn hỏi hắn, "Người Đại Duật các ngươi biết dùng yêu thuật gì hay sao? Vì sao các huynh đệ của ta lại thành ra như vậy?"

Lâm Kiên lúc nhỏ có một vị hảo hữu là người Trùng Tấn, từ chỗ hắn học được không ít ngôn ngữ Trùng Tấn, có thể trao đổi thoải mái cùng Hô Nhĩ Kích. Hắn nghe Hô Nhĩ Kích nói như thế cũng cảm thấy thật buồn cười:

"Người Đại Duật cho rằng người Trùng Tấn đều là yêu quái ăn thịt người, người Trùng Tấn thì cho rằng người Đại Duật đều là yêu quái biết dùng yêu thuật, chuyện này cũng thật thú vị. Tướng quân, người Đại Duật cũng không biết yêu thuật, nhưng bọn họ biết dùng độc. Nếu như ta không đoán sai, trong những vò rượu trước đó vài ngày được đưa vào thành chỉ sợ là đã bị bỏ thêm một ít độc vật, có lẽ là phù dung tán."

"Phù dung tán? Đó là cái gì?"

"Đó là loại dược tễ cực kỳ phổ biến ở Đại Duật, có thể kiện thể tăng tinh, chống rét nâng cao tinh thần. Sau khi hút thì có thể ở giữa trời đông giá rét mà không cảm thấy lạnh một chút nào."

"Lại có loại dược tễ lợi hại như vậy?"

"Nhưng nó chỉ có công hiệu nhất thời, ngược lại có tính gây nghiện rất lớn. Một khi đã hút thì cả đời khó mà từ bỏ được, có rất nhiều tác dụng phụ sẽ làm cho con người tính tình nóng nảy, sa vào cảm quan, sinh ra ảo giác, khi bắt đầu lên cơn nghiện thuốc sẽ làm ra chuyện gì chỉ sợ ngay cả chính bọn họ cũng không biết. Đáng sợ nhất chính là, dùng phù dung tán trong thời gian dài dễ khiến toàn thân lở loét, phát tác ung nhọt mà chết."

"Lại có thể dùng thủ đoạn ác độc như vậy đối phó các huynh đệ của ta!" Hô Nhĩ Kích vỗ một chưởng lên mặt bàn gỗ, phẫn nộ không thôi, "Hiện giờ đám tiểu trùng đó đang trốn ở chỗ nào?"

"Bẩm Tướng quân, đào binh cùng dân chúng hẳn là đã thối lui đến Giải huyện một tiểu huyện ở phía tây rồi, Hoàng đế Đại Duật Lý Cử hẳn là đang ở Giải huyện."

Hô Nhĩ Kích muốn tập hợp binh lực tiến đánh Giải huyện, nhưng khi gọi tới các "Mã đầu" lãnh binh, mấy tên Mã đầu ai nấy đều có viền mắt xanh đen tinh thần uể oải, nói được hai câu đã chảy ba hàng nước mũi.

Hô Nhĩ Kích nhìn thấy mà vô cùng căm tức, lôi hai người trong số đó ra ngoài chém đầu răn đe, cảnh cáo tất cả binh lính, nếu ai còn dám uống rượu liền xử trí theo quân pháp.

Trong khoảng thời gian ngắn thật sự không có một ai dám tiếp tục uống rượu, thế nhưng cơn nghiện dạ phù dung tựa như một con trùng bắt không được, đánh không chết, liên tục đục khoét ở trong lòng các binh lính Trùng Tấn, làm cho bọn họ cúi đầu rũ cánh tinh thần khó mà phấn chấn trở lại, gây chậm trễ quân tình quá mức. Kế hoạch của Hô Nhĩ Kích muốn tập kích Giải huyện bị ngăn trở, chỉ có thể tiếp tục ở lại bên trong Mạnh Lương thành, chỉnh đốn quân phong.

Kế dụng độc của Chân Văn Quân cực kỳ thành công, làm phấn chấn sĩ khí của các tàn binh ở Giải huyện.

A Hâm trong lòng có chút so đo, chung quy thì sau khi nàng ngoài ý muốn hút phải phù dung tán bản thân đã trải qua một loạt thống khổ sống không bằng chết, đối với thứ đó tương đối khinh thường, lại thống hận kẻ dụng độc. Chẳng qua trên chiến trường không tồn tại mấy chữ "thủ đoạn không thích đáng", mỗi một tấm bia đá vinh danh đều là dùng thi cốt của kẻ bại trận xây đắp nên, chinh chiến nhiều năm nàng đều phải rõ ràng điểm này hơn ai hết. Cho nên đối với những kế sách hành động của Chân Văn Quân nàng vẫn không chút keo kiệt ngôn từ khen ngợi ở trước mặt mọi người, cực lực tán dương Chân Văn Quân một phen.

A Hâm là một người công tư phân minh, Chân Văn Quân càng ngày càng hiểu được điểm ấy. Sau khi được khích lệ càng thêm dốc sức làm việc, cùng với Bộ Giai nghiên cứu chế tạo thủy bình, dự tính thủy công.

Đúng vậy, Bộ Giai đã đến đây.

Ngay từ đầu Chân Văn Quân không cho hắn đến bắc tuyến, nhưng chính hắn lại lén lút đi theo phía sau đại quân mà tới đây, đáng tiếc nửa đường chạy lạc, thiếu chút nữa tại nơi dã ngoại làm mồi cho sói, thật vất vả mới đến được Giải huyện, nghe nói đại quân tan tác tất cả mọi người từ Mạnh Lương chạy trốn đều lui về Giải huyện, mà Chân Văn Quân cùng A Hâm thường xuyên đi lên Sâm Tam Phong bí mật dò xét tình huống bên trong Mạnh Lương thành, cho nên hắn tìm đến. Chân Văn Quân nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy người của nương gia đến tặng áo bông giữa trời đông giá rét, vui mừng đến mức suýt rơi lệ.

Bộ Giai một thân y phục rách nát giống như dã nhân vừa nhìn thấy Chân Văn Quân trước tiên hưng phấn chắp tay nói: "Nữ lang!"

Chân Văn Quân đáp lễ, cất cao giọng nói: "Thủy bình! Không. . . . . . Văn Thăng!"

"Thủy bình?" Bộ Giai khó hiểu.

Chân Văn Quân quá hưng phấn, không nghĩ là lại buột miệng thốt ra suy nghĩ trong lòng.

Nàng bưng chén mì nước đến cho Bộ Giai để hắn ăn trước, Bộ Giai đói bụng đã mấy ngày, rồn rột thoáng cái đã ăn xong toàn bộ. Chân Văn Quân hỏi hắn có thể chế tạo được thủy bình hay không.

"Nữ lang chẳng lẽ là muốn dùng thủy công đoạt lại Mạnh Lương thành?" Bộ Giai vừa nghe liền hiểu được, "Ta từng có một vị lão sư chính là chuyên gia thủy công, ta cũng đã học được một ít từ hắn, từng đi theo hắn tham gia mấy trận chiến sự, từng giúp hắn chế tạo thủy bình, chiếu bản* và độ can**. Chẳng qua lúc ấy là dưới sự chỉ dẫn của lão sư mà bắt tay vào làm, nếu muốn tự mình chế tác, e rằng còn phải cân nhắc."

(*) Chiếu bản (照版): dụng cụ có hình dạng như cây quạt hình chữ nhật, dài 4 thước, 2 thước dưới màu đen, 2 thước trên màu trắng, rộng 3 thước, cán dài 1 thước, có thể cầm được

(**) Độ can (度竿): dài 2 trượng, khắc vào 200 tấc 2000 phân, bên trong mỗi 1 tấc khắc chia nhỏ từng phân

Chân Văn Quân lập tức cổ vũ hắn: "Ngươi biết thì tốt quá rồi! Ngay hôm nay bắt đầu chế tác khí cụ công thành! Ta tới giúp ngươi một tay! Ngươi dạy ta!"

Chân Văn Quân cực kỳ thông minh, Bộ Giai chỉ nói cho nàng biết lời miêu tả về thủy bình trong binh thư 《 Thái bạch âm kinh 》: "Can dĩ chiếu bản ánh chi, miễu mục thị tam phù mộc xỉ cập chiếu bản, dĩ độ can thượng xích thốn vi cao hạ, đệ nhi vãng thị, xích thốn tương thừa. Sơn cương, câu giản, thủy chi cao hạ thiển thâm, giai khả dĩ phân thốn độ chi." Sau khi hướng dẫn sơ qua, Chân Văn Quân đã có thể suy một ra ba, suy nghĩ thông thấu về điểm mấu chốt của thủy công, thậm chí có thể chỉ ra chỗ sai lầm của Bộ Giai, khiến cho Bộ Giai tương đối bội phục.

Chân Văn Quân bên này đang hừng hực khí thế ngày đêm nghiên cứu sách thuật công thành và khí giới, còn nhóm bại binh cùng dân chúng ở Giải huyện bên kia lại hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, không muốn theo A Hâm cùng nhau tiến đánh đoạt lại Mạnh Lương.

Lý Cử vốn là có thể đứng ra cổ vũ sĩ khí, thế nhưng Huyện lệnh ở Giải huyện đã chuồn mất, hiện giờ người có thể chủ trì đại cục chỉ có một mình A Hâm. A Hâm đích thật là nữ nhi của Tạ Phù Thần, nhưng nàng cũng là tình nhân của Lý Duyên Ý, cuối cùng sẽ xoay mũi giáo hướng về phía ai còn chưa biết chắc. Một khi đã nắm được quyền thế thì khó có thể lại áp chế, Lý Cử không thể ra mặt vì nàng, để cho nàng chiếm được tiện nghi này.

"Vì sao? Chẳng lẽ các ngươi có thể nuốt trôi nỗi nhục này, một chút cũng không muốn báo thù rửa hận sao?" A Hâm hỏi nhóm tàn binh.

"Muốn a, nhưng chúng ta là dạng người gì, có bao nhiêu năng lực trong lòng đều biết. Thật vất vả mới chạy thoát, không muốn lại trở về chịu chết."

"Đúng vậy đúng vậy, nếu không phải là không được phép đi, ta đã sớm chạy trốn trở về phương nam rồi."

"Nói thẳng ra, ai cũng muốn đánh cho bọn hồ tử không còn manh giáp, nhưng chúng ta đều tự mình biết mình, có thể đánh được hay không qua lần trước đã chứng minh rồi, lúc đó có hai vị Đại Tướng quân tọa trấn mà còn thua đến tè ra quần, lần này ngay cả một người có khả năng lãnh binh cũng không có, muốn đánh như thế nào đây? Không phải chịu chết vô ích thì là cái gì?"

Tư binh vẫn luôn đi theo A Hâm nói: "Ai nói không có người lãnh binh? A Hâm cô nương của chúng ta tung hoành sa trường đã gần mười năm, rất nhiều trận thắng lớn đều là do A Hâm cô nương một tay chỉ huy giành thắng lợi! Chẳng lẽ các ngươi kiến thức hạn hẹp như thế chưa từng nghe nói qua sao!"

Mọi người sau khi nghe xong cười to: "Ngươi cũng nói, A Hâm, cô nương! Chút bản lĩnh nhỏ của một tiểu cô nương mà thôi, còn không phải là các lão gia xông ra hàng đầu sao? Lý luận suông thì ai cũng biết, nhưng mà đến lúc chân chính gặp phải đám tao hồ hung hãn thì hoàn toàn không giống như vậy nha!"

"Ta khuyên vị A Hâm cô nương này chớ nên trở lại tiền tuyến, ai cũng biết đám tao hồ thích nữ nhân, vạn nhất A Hâm cô nương rơi vào trong tay bọn hồ tử, chúng ta nên giết hồ tử trước hay là cứu cô nương trước đây hả?"

Tiếng cười ồ vang lớn, vị tư binh vừa thay A Hâm nói chuyện vẫn còn là một lang quân trẻ tuổi, đối với A Hâm mưu lược hùng kỳ phi thường kính nể, chịu không nổi đám ô ngôn uế ngữ này vấy bẩn nàng, rút đao muốn đem đám người vô liêm sỉ miệng đầy dơ bẩn này giết sạch sẽ, lại bị A Hâm ngăn cản.

Chân Văn Quân nãy giờ vẫn đứng ở một bên nhìn thấy A Hâm thần sắc tự nhiên, tựa hồ đối với những lời này đã sớm nghe quen rồi, cũng không tức giận.

A Hâm cầm trong tay bầu rượu cùng chén rượu, tự rót rượu cho chính mình, thong dong nói: "Nếu như nói ra những lời này có thể làm giảm bớt nỗi sợ hãi và tự não của các ngươi, các ngươi cứ việc nói đi. Nói xong rồi, các ngươi trở về gia hương đi thôi."

Mọi người có chút chưa kịp phục hồi tinh thần, còn tưởng chính mình nghe lầm.

"Ngươi là nói, chúng ta có thể trở về?"

A Hâm gật gật đầu với người vừa hỏi: "Các ngươi liều mạng chạy trốn không phải vì có thể quay về cố hương đoàn tụ với người nhà sao? Bằng không thì vì sao phải giữ lại cái mạng này? Hiện tại cho các ngươi trở về gia hương, chẳng lẽ không tốt sao?"

Trong hai vạn đào binh và một vạn dân chúng từ Mạnh Lương chạy tới đây phần lớn mọi người đều rất muốn chạy đi, chẳng qua ngay từ đầu A Hâm không cho phép, nghĩ rằng còn muốn đánh một trận trở lại Mạnh Lương. Nhưng hiện giờ nàng lại đáp ứng nhường lối, bất ngờ vượt ngoài dự kiến. Khi chuyện tốt đột nhiên kéo đến, rất nhiều người không tin tưởng cho lắm, cảm giác là đang cất giấu âm mưu gì đó.

A Hâm đơn giản đứng ở bên dưới tường thành của Giải huyện, ra lệnh cho bộ khúc của nàng mở rộng cửa thành.

Gió lạnh buốt từ bên ngoài thành thổi vào, nàng đã tỏ rõ khí độ của chính mình.

"Muốn về nhà thì trở về đi, cùng người nhà của các ngươi vượt qua những ngày tháng cuối cùng, kéo dài hơi tàn! Chờ các ngươi vừa trở về, rất nhanh đại quân Trùng Tấn sẽ công phá Quan Ngưỡng đánh thẳng đến Nhữ Trữ. Sau khi Nhữ Trữ bị đánh hạ, bọn hồ tặc sẽ giết hết từng người trong gia đình của các ngươi, giết chết phụ mẫu ngươi chiếm đoạt thê nhi ngươi!" A Hâm chỉ vào phía ngoài đại môn, "Đi!"

Lời nói của A Hâm làm cho những người ở đây âm thầm rùng mình, đi mất mấy trăm người, đại đa số vẫn là ở lại.

"Ta lại cho các ngươi thời gian một nén nhang cuối cùng." A Hâm đem nén nhang cắm trên mặt đất, vẫn đứng ở cạnh cửa, chờ đợi đợt người tiếp theo rời đi.

Một nén nhang rất nhanh đã cháy hết, lại không có ai rời đi nữa.

"Tốt, đóng cửa."

Cửa thành nặng nề đóng lại, A Hâm nhìn những người còn ở lại, trong mắt bọn họ ẩn chứa sự nghi hoặc, đờ đẫn, luống cuống. Nàng đối diện với từng người bọn họ: "Các ngươi đã không đi, chứng tỏ trong lòng các ngươi vẫn còn chút tâm huyết, muốn để cho bọn hồ tử kia nhìn thấy được một chút lợi hại. Cũng có thể là các ngươi không có bất kỳ tâm huyết gì, các ngươi thậm chí cũng không muốn trả thù bọn người Trùng Tấn hung hăng càn quấy kia, nhưng các ngươi là những người thông minh, biết ở lại chỗ này có thể sẽ chết, nhưng ít nhiều còn có chút hi vọng thắng lợi. Nhưng nếu trốn trở về thì chỉ có một con đường chết! Nghèo chết, đói chết, làm nô lệ vong quốc mặc người xâm lược mà chết! Cho dù là cửu tử nhất sinh tránh được một kiếp, nhưng phải vĩnh viễn đeo trên lưng cái danh đào binh! Đây là điều mà các ngươi muốn sao? Ngay cả một tiểu cô nương ở trong miệng các ngươi là ta đây cũng có thể xông ra tiền tuyến cùng bọn hồ tử Trùng Tấn đánh một trận ngươi chết ta sống, các ngươi một đám nam nhân thì lại sợ cái gì! Đúng thật là không bằng một tiểu cô nương ta đây sao!"

A Hâm đi qua đi lại bên trong đám người, đối diện với từng người bọn họ, chất vấn, giống như một người đang cãi nhau với mấy vạn người.

Đám nam nhân vừa rồi chê cười nàng tất cả đều không đi, bị A Hâm nói đến mức mí mắt nhấp nháy liên hồi.

"Đều là nam nhân." A Hâm túm lấy vạt áo của nam nhân vừa rồi đã nói câu "Còn không phải là các lão gia xông ra hàng đầu sao", nói, "Các ngươi là như thế nào so với nam nhân Trùng Tấn? Có phải đều là cùng một loại không?"

Các thớ cơ trên mặt nam nhân kia run rẩy co giật, nắm tay siết cứng còn hơn cả đá tảng.

"Thực ra ai mà không sợ chết? Tất cả mọi người sợ, ta cũng sợ." A Hâm buông hắn ra, ngồi xuống bậc thềm đá bên đường. Chân Văn Quân phát hiện ánh mắt mọi người đều bị nàng hấp dẫn, tất cả đều đang lắng nghe xem nàng sẽ tiếp tục nói cái gì.

"Đời người giống như bạch mã quá khích* trôi qua trong chớp mắt. Ta sợ chết, nhưng càng sợ đời này cái gì cũng chưa làm được thì đã chết, cái gì cũng chưa hưởng thụ qua thì đã xuống mồ, biến thành thức ăn cho trùng kiến! Chiến tranh dĩ nhiên là tàn khốc, nhưng các ngươi chắc chắn sẽ chết sao? Không, nhưng các ngươi chắc chắn sẽ bởi vì đánh giặc mà được phong thưởng!" A Hâm chỉ vào một phủ đệ có mái ngói màu đỏ sẫm ở huyện thành phía đông, "Hoàng đế Đại Duật của chúng ta đang ở ngay tại nơi đó! Toàn bộ những việc làm của các ngươi hôm nay hắn đều nhìn thấy ở trong mắt! Đánh lui người Trùng Tấn chẳng lẽ còn sầu lo không có tưởng thưởng sao! Có bao nhiêu người cùng cực cả đời muốn bước lên đỉnh cao cũng không có cơ hội. Bao nhiêu người hi vọng có thể đánh giặc, có thể có cơ hội tranh công, hiện giờ cơ hội này đang ở ngay trong tay các ngươi. Dũng cảm quên mình đánh đổi lại một đời phú quý, nói cho ta biết, là thiệt thòi sao! 'Quyên thân phò quốc nạn, xem chết như trở về', nếu như các ngươi không thể đem sự hưng vong của thiên hạ đặt ở trong lòng, thì ít nhất cũng phải vì cả cuộc đời này của bản thân mà mưu cầu một cơ hội thăng quan tiến chức! Được làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay không phải đều là như vậy sao? Cái gì cũng không làm cứ như vậy mà nhập hoàng thổ, các ngươi vì sao lại xuất hiện trên nhân thế này!"

(*) Bạch mã quá khích (白马过隙): ngựa tốt phi nhanh qua chỗ hẹp, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy nữa, ý nói thời gian trôi nhanh vùn vụt

A Hâm rốt cục đã nói đến điểm trọng yếu nhất, Chân Văn Quân nhìn thấy trên khuôn mặt của những người túng khổ cả đời này, từ trong sự phẫn nộ hiện ra một loại cảm xúc phức tạp chờ mong cùng hi vọng.

"Mang lên đây!" A Hâm đứng lên hô một tiếng, các tư binh liền khiêng tới hơn mười chiếc rương lớn.

Mọi người tò mò vươn cổ ra nhìn xem, thấp giọng nghị luận.

Chân Văn Quân cũng thực hưng phấn, A Hâm có nói nhiều đến đâu cũng chẳng so được với một màn ngoạn mục cuối cùng này, tới mê hoặc lòng người!

Từng chiếc rương đồng loạt được mở ra, vang lên thành một mảnh âm thanh, trong rương ngập tràn hoàng kim khiến người ta phải líu lưỡi. Đám người này cả đời cũng chưa từng nhìn thấy nhiều hoàng kim như vậy, hoàng kim cho dù đang ở bên dưới bầu trời đầy mây cũng rất bắt mắt, làm cho ánh mắt mọi người trợn tròn hoàn toàn không dời đi được, thèm nhỏ dãi đến tận ba thước.

"Ngoại trừ phần thưởng của Hoàng thượng, ai đánh tiên phong ai xông ra hàng đầu, số hoàng kim này ta mặc cho hắn lấy! Có thể lấy được bao nhiêu cứ lấy hết toàn bộ đi!"

Nếu nói là phần thưởng của Hoàng thượng thì còn có chút hàm ý xa tận chân trời, nhưng hoàng kim chất thành núi ở trước mắt lại là sự thật. Hơn nữa Tạ thị A Hâm lại còn nói cứ tùy tiện mà lấy?

Mấy nam nhân xông lên chỉ vào nàng: "Ngươi nói có thật không đấy!"

"Tất nhiên là thật." A Hâm tiện tay đem ngọc bội đeo bên hông cũng tháo xuống, ném cho hắn, "Nếu như không tin, vật này thế chấp cho ngươi."

Mấy người bọn họ đều là đồ tể giết lợn mổ dê, làm sao phân biệt được cái gì là ngọc tốt. Nhưng miếng ngọc này toàn thể trơn nhẵn ấm áp, trông có vẻ sẽ bán được giá tốt.

Mọi người thấy nữ nhân này không có chút gượng gạo nào, lại có thể đem ngọc bội tùy thân ra làm vật thế chấp, đối với lời nói của nàng càng thêm tin tưởng.

"Vàng bạc đều có thể cho các ngươi, các ngươi cầm tiền của ta, về sau chính là binh lính của ta. Có một điều ta muốn nói cho rõ ràng." A Hâm rút ra thanh trường kiếm ở sau lưng chưa bao giờ rời khỏi người mình, chỉ vào mọi người, "Nếu như các ngươi lâm trận lùi bước thì xử trí theo quân pháp, ta tuyệt không khách khí."

Chân Văn Quân hiểu được, những gì A Hâm đã sử dụng chính là kế sách mà tất cả các tướng lĩnh đều dùng tới. 《 Lục thao 》 có nói "Thưởng như cao sơn, phạt như thâm khê", thưởng phạt phân minh chính là căn bản. Tưởng thưởng phải trọng thì mới có thể khích lệ được sĩ khí, trách phạt cũng phải rõ ràng mới có thể loại bỏ được tác phong kém cỏi, làm cho quân tâm ổn định.

A Hâm quả nhiên là một tướng lĩnh có kinh nghiệm, rất nhanh đã khiến cho lòng người rời rạc lại một lần nữa tụ hội vào cùng một chỗ, có binh khả dụng, lại nâng cao uy tín của nàng, thậm chí cả dân chúng ở Mạnh Lương, Giải huyện đều sôi nổi hăng hái muốn tòng quân.

Có một tiểu cô nương yểu điệu trông dáng dấp còn chưa đến tuổi cập kê, cũng chạy đến trước mặt A Hâm nói:

"Tỷ tỷ tỷ tỷ, ta cũng muốn tòng quân đánh hồ tử, ta cũng muốn đại kim đĩnh! Có thể chứ?"

A Hâm bảo nàng ngồi vào bên cạnh mình: "Đương nhiên có thể, đừng hoài nghi năng lực của chính mình, ngươi có thể giết hồ tặc, cũng có thể có đại kim đĩnh."

"Ta tên là A Ổn." Tiểu cô nương nói, "A phụ a mẫu đặt cho ta cái tên này là muốn ta vững vững vàng vàng trải qua cả cuộc đời này, không bệnh không tai, lại càng không cho phép ta xuất đầu lộ diện. Thế nhưng ta chính là không thích an ổn, ta thích đả chiến, đả chiến là chuyện thú vị nhất trên đời này. Ta từ nhỏ đã đọc thuộc binh thư, có thể làm phó tướng của ngươi! Tỷ tỷ, để cho ta đi theo ngươi có được không? Ta cảm thấy ngươi rất lợi hại."

"A Ổn, đánh giặc cũng không phải là chuyện đùa." A Hâm cũng không vì nàng nhỏ tuổi mà tùy ý đối đáp qua loa với nàng, nghiêm mặt nói, "Đánh giặc là bất đắc dĩ phải làm, là mọi người phải đi ở bên dưới lưỡi đao. Nếu như ngươi thật sự muốn tòng quân, đầu tiên phải học cách làm thế nào mới có thể không để cho chiến tranh phát sinh làm thế nào để giữ gìn hòa bình một cõi, rồi sau đó mới học làm thế nào để giết người, đây mới là trình tự đúng đắn."

A Ổn trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái, nghiêm túc lắng nghe, muốn đem tất cả những lời nàng nói đều ghi tạc trong lòng.

Chân Văn Quân nhìn thấy bộ dáng A Ổn và A Hâm ngồi cùng một chỗ, nhớ tới Vệ Đình Húc.

Có phải hay không, ở trong mắt người khác khi nàng cùng Vệ Đình Húc ở bên cạnh nhau cũng là như vậy?

Nhìn về phía chân trời tuyết bay lả tả, trong không khí ngoại trừ rét lạnh tựa hồ còn có một ít mùi huyết tinh.

Không biết người nàng nhung nhớ hôm nay có ăn cơm không, có tiểu ấm lô để ôm vào trong ngực không?

Tàn quân, dân chúng từ Mạnh Lương khốn khó, dân chúng ở Giải huyện cùng thủ quân, tư binh tổng cộng chiêu mộ được bốn vạn sáu ngàn tráng sĩ, A Hâm lại đến các vùng phụ cận Giải huyện tiếp tục chiêu mộ dũng sĩ, không hỏi xuất thân không hỏi giới tính, chỉ cần là người có khả năng bắn cung kéo nỏ thì đều được tuyển. Lần này lại tập hợp được hơn bốn ngàn người.

Năm vạn đại quân đã sẵn sàng chờ xuất phát, vũ khí bí mật của Chân Văn Quân dùng để công thành cũng đã chế tạo xong, thủy công đã được bố trí ổn thỏa.

Hiện giờ chỉ còn chờ một sự kiện.

Chờ Bộ Giai mở miệng.

Bộ Giai có thể quan sát các hiện tượng thiên văn, có thể thông qua khí tượng ban đêm mà phán đoán thời tiết ngày mai.

Bọn họ cần Bộ Giai xác định thời điểm tốt nhất để tấn công.

Chờ đợi nhiều ngày, các binh sĩ chộn rộn đứng ngồi không yên rốt cục cũng nhận được hiệu lệnh —— ngày mai phát động tiến công! Mọi người đồng tâm hiệp lực, quyết chí đoạt lại Mạnh Lương!

Nghĩ đến tài phú hiển vinh, bọn họ đều hưng phấn khó kiềm nén!

Hô Nhĩ Kích nhận được một phong thư quy hàng, phong thư này đến từ Quan Ngưỡng Thái thú.

Hô Nhĩ Kích bảo Lâm Kiên đến đọc thư quy hàng, trong thư hết mực tán dương Hô Nhĩ Kích một phen, nói hắn chính là Hạng Vũ tái thế, nói Quan Ngưỡng toàn thành từ trên xuống dưới đều nguyện ý quy thuận Trùng Tấn, làm con dân của Ô Lạp Nhĩ.

Ô Lạp Nhĩ chính là vị thần của người Trùng Tấn, Hô Nhĩ Kích đương nhiên biết, nhưng mà Hạng Vũ là ai thì hắn không biết chút gì hết. Lâm Kiên đem câu chuyện Sở Hán tranh hùng mấy trăm năm trước kể sơ lược cho hắn nghe, Hô Nhĩ Kích nghe đến mức say mê.

"Người Trung Nguyên các ngươi, quả thật xảo quyệt."

Hô Nhĩ Kích đương nhiên sẽ không bị một phong thư quy hàng chẳng rõ thật giả này làm rối loạn trận tuyến, hắn phái ra một ngàn khinh kỵ binh tiến đến Quan Ngưỡng tra xét tình huống.

Một ngàn khinh kỵ binh này mới vừa chạy tới dưới chân núi Sâm Tam Phong đã bị cạm bẫy do Chân Văn Quân bày ra hất cho ngã ngựa, trong nháy mắt đã bị Tái ma phí làm cho tê liệt không thể nhúc nhích. A Hâm cho người lột sạch y phục của bọn họ, mặc vào phục sức của bọn họ, muốn cưỡi ngựa của bọn họ giả dạng thành binh lính Trùng Tấn lẻn vào trong thành, nội ứng ngoại hợp.

Đàn ngựa bị áp chế của binh lính Trùng Tấn vô cùng cương liệt, cảm giác được khí tức của người xa lạ lập tức trở nên cuồng dã. Bộ Giai chính là cao thủ thuần mã, liền bảo mọi người đừng hoảng hốt, nói cho bọn họ biết những điểm quan trọng của thuần mã thuật. Không tới nửa canh giờ, toàn bộ liệt mã đều bị thuần phục, chỉ có hai con chết sống không chịu thuận theo, bị Bộ Giai đánh chết ngay tại chỗ.

Tả Khôn Đạt từ nhỏ đã là lính truyền tin, yêu ngựa thành si, hiểu được mấy con ngựa không chịu hàng phục đó chính là loại ngựa trung thành nhất. Thấy ngựa bị đánh chết tươi, nhịn không được mà bật khóc lớn.

Bộ Giai nói với hắn mấy con ngựa này nếu như hiện tại không giết, sau đó chúng nó cũng sẽ tuyệt thực mà chết. Không bằng giúp chúng nó ra đi thoải mái một chút.

Tính toán thời gian hết lần này tới lần khác, Bộ Giai cũng dự đoán được sắp tới một ngày băng điểm. Ngày ấy sau một trận sương mù lớn nhất định nhiệt độ sẽ giảm xuống cực thấp.

Đợi hắn xác định ngày, nhóm binh mã Đại Duật cải trang thành kỵ binh Trùng Tấn thừa dịp sương mù dày đặc còn chưa hoàn toàn tan đi từ từ tiếp cận cửa thành Mạnh Lương.

Thủ vệ canh giữ ở phía trên tường thành nhìn không rõ lắm mặt mũi của những người tới đây, ngờ ngợ trông giống như nhóm khinh kỵ binh mà Tướng quân phái tới, đang định mở cửa, phó tướng Bố Nhĩ Trọc ngăn cản nói:

"Không thể! Đám người này chính là ngụy quân do người Đại Duật giả trang!"