Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 7: Cảm nghĩ lúc nhận giải




Cửa thang máy mở ra, Sầm Niệm cũng không muốn nhiều lời cùng hắn ta.

Cô bước vào thang máy, thấy Bùi Hàng Dịch cũng muốn vào theo lập tức nhíu mày cảnh cáo: “Đừng bước vào, nếu không đừng trách tại sao tôi động thủ.”

Bước chân Bùi Hàng Dịch dừng lại, có hơi bất đắc dĩ mở miệng: “Anh phải giải thích thế nào em mới chịu tin tưởng, những lời nói này nọ trước kia đều là do anh còn trẻ…

Lời nói của hắn ta còn chưa xong, Sầm Niệm đã nhấn nút đóng cửa thang máy.

Sắc mặt Bùi Hàng Dịch khó coi nhìn thấy cửa thang máy sắp khép lại, hắn biết lời Sầm Niệm cảnh cáo chưa bao giờ là đùa cả, việc đánh người này chắc chắn cô làm được.

Nhưng hắn là minh tinh, nếu quậy ra chuyện gì ở khách sạn sẽ bị người ta chê cười, leo lên thay thế vị trí của hắn.

Lúc Bùi Hàng Dịch còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, Úc Tiện từ phía sau đi tới, cô ý đứng bên cạnh hắn.

“Trùng hợp ha, anh cũng ở khách sạn này?” Úc Tiện cười tủm tỉm nhìn Bùi Hàng Dịch.

Bùi Hàng Dịch kinh ngạc, Từ Dục càng kinh ngạc hơn, bởi vì hắn biết Úc Tiện chán ghét Bùi Hàng Dịch tới mức nào, có thể chủ động nói chuyện quả thật là kỳ tích.

“Thật trùng hợp.” Bùi Hàng Dịch cười hai tiếng.

“Tôi tới tham gia điển lễ trao giải Kim Yến Tử, anh đi đâu? Anh không phải là người ở thành phố Tân à, tại sao phải ở khách sạn?” Úc Tiện nghiêng đầu hỏi.

Bùi Hàng Dịch nheo mắt nói: “Tôi với cậu hình như không quen biết đến mức đó, không thể trả lời.”

“Thật sự đáng tiếc.” Úc Tiện cảm thán, “Giải Kim Yến Tử lần trước hình như chúng ta tham gia cùng nhau, tôi vẫn còn nhớ những lời anh nói lúc đó, không ngờ rằng lại không có cơ hội dùng tác phẩm giao lưu một phen.”

Cậu cố ý nhấn mạnh từ “giao lưu”.

Thiếu chút nữa là Bùi Hàng Dịch hít thở không thông, lúc ấy hắn nghĩ mình có thể đoạt được giải ảnh đế, lại không ngờ lại bị một người mới như Úc Tiện đoạt mất.

“Ai nhận được giải thưởng đều đáng để chúc mừng, dù hôm nay tôi không nhận được giải thưởng nhưng tác phẩm tôi đóng lần này là bài thi tôi hài lòng nhất.”

Đây là lời nói lúc ấy của hắn, không ngờ Úc Tiện vẫn ghi tạc trong lòng.

Trên mặt Bùi Hàng Dịch lộ ra ý cười: “Muốn tới đóng phim truyền hình không? Thật ra tôi rất hoan nghênh.”

Úc Tiện lắc đầu, cong mắt nói: “Quên đi, đến lúc đó tôi là người mới lại được đề cử cùng với anh thì không hay lắm.”

Từ Dục đứng một bên che miệng cười trộm, vì nhịn không cười ra tiếng mà cả cơ thể đều run rẩy theo.

Bùi Hàng Dịch ngoài cười nhưng trong không cười, lúc này chỉ hi vọng thang máy mau đến.

Chờ cửa thang máy mở ra, Bùi Hàng Dịch còn liếc Úc Tiện một cái.

Úc Tiện không có đi vào, vẫy tay cười: “Tôi sẽ không chen chúc cùng một cái thang máy với tiền bối đâu, tiền bối một đường thuận lợi.”

Cửa thang máy khép lại, Từ Dục còn nhớ rõ mặt Bùi Hàng Dịch đen hơn đít nồi, anh nhịn không được cười ha hả: “Tôi còn không hiểu tại sao cậu nói chuyện với hắn ta, hóa ra là gì nói móc hắn. Nhìn thấy sắc mặt hắn không, còn đặc sắc hơn cả bảng pha màu.”

Úc Tiện mím môi, cảm thấy không vui vẻ gì mấy.

“Từ sau giải Kim Yến Tử lần trước cậu đã chán ghét hắn ta, tại sao vậy, đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết à?” Thật ra Từ Dục vẫn rất hiếu kỳ chuyện ấy.

Ánh mắt Úc Tiện sâu kín nhìn anh: “Thật ra tôi cũng rất chán ghét anh.”

Từ Dục: “……..”

________________

Ngày thứ hai, điển lễ trao giải Kỉm Yến Tử sắp diễn ra.

Đồng Đồng đi vào phòng Sầm Niệm, thấy cô thay bộ vest cùng màu khác kiểu với bộ lần trước, khóe miệng giật giật: “Tại sao chị Niệm Niệm lại mặc vest…”

Sầm Niệm ngẩng đầu: “Không mặc vest thì mặc cái gì? Đây là trường hợp trang trọng đó.”

“Lễ phục chứ gì, sao nữ đều mặc lễ phục cao cấp rất đẹp.” Đồng Đồng nói, “Nếu chị Niệm Niệm cũng mặc chắc chắn sẽ rất đẹp.”

Sầm Niệm có hơi đau đầu lắc đầu: “Quên đi, dù gì mặc vest vẫn thoải mái hơn, còn không cần phải mang giày cao gót.”

Tới phòng nghỉ ở hậu trường của lễ trao giải, Sầm Niệm sửa lớp trang điểm, Đồng Đồng dẫn theo đạo diễn Hứa Lập Thành đi vào, “Chị Niệm Niệm, đạo diễn Hứa tới.”

Hai người đã hợp tác với nhau hai tác phẩm, tác phẩm mới lần này vẫn quyết định hợp tác với nhau, bởi vậy quan hệ càng thêm sâu sắc.

“Đạo diễn Hứa.” Sầm Niệm đứng lên, tươi cười chào hỏi, “Chú tới khi nào vậy, phải là con đi gặp chú mới đúng.”

“Vừa mới đến cho nên tới đây gặp con.” Hứa Lập Thành mỉm cười nhìn Sầm Niệm, tuy rằng khóe mắt hằn lại dấu vết của năm tháng, nhưng lại càng thấy được sự ôn hòa nho nhã, “Thuận tiện bớt chút thời gian đến tâm sự chuyện tác phẩm mới với con.”

Sầm Niệm bảo Đồng Đồng đi lấy nước, sau đó ngồi trên sô pha cùng Hứa Lập Thành. Vì nói chuyện tác phẩm mới là chuyện quan trọng, dĩ nhiên cô sẽ không từ chối.

Nửa tiếng sau, cả hai đã làm rõ một số vấn đề chung trong kịch bản.

Đối với việc chọn lựa diễn viên, Sầm Niệm luôn thảo luận với Hứa Lập Thành, lần này cũng vậy.

“Đạo diễn Hứa có chọn được ai tự đề cử không?” Cô hỏi.

Hứa Lập Thành khẽ cười: “Thật ra cũng không ít Mao Toại tự đề cử mình*, trong đó có một người con quen, chắc sẽ khiến con kinh ngạc.”

毛遂自荐 –Mao Toại tự đề cử mình: Tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.).

“Ai?” Sầm Niệm nghi hoặc.

Hứa Lập Thành thở dài: “Bùi Hàng Dịch.”

Sầm Niệm trực tiếp cười nhạo thành tiếng, quả thật cô rất kinh ngạc.

“Thật ra cũng không tính là Mao Toại tự đề cử mình, chỉ là khi gọi đến có nhắc vài câu tới tác phẩm mới của con. Tuy trong lời nói không trực tiếp nói là muốn diễn vai gì, nhưng….”

Đây cũng không phải là ngày đầu tiên mọi người lăn lộn trong giới giải trí, nên hiểu tự nhiên sẽ hiểu.

“Đạo diễn Hứa, chú nghĩ có khả năng không?” Sầm Niệm cười hỏi.

Hứa Lập Thành lắc đầu: “Nói thật, chú cũng không thích hắn ta. Tâm quá nặng công danh lợi lộc, không thể áp xuống được, sự phát triển trong tương lai quá hạn chế.

Cuối cùng Sầm Niệm cũng hiểu tại sao lại đụng Bùi Hàng Dịch ở khách sạn, hơn nữa hắn ta nhìn thấy mình mà chẳng có chút ngạc nhiên nào cả, chỉ e là đã sớm “trùng hợp”.

Nhưng mà dù cho hắn có nói như thế nào đi nữa, thái độ của cô quá mức kiên quyết. Hắn không có cách nào đành đi tìm Hứa Lập Thành.

Hứa Lập Thành đi rồi Đồng Đồng mới bắt đầu mở miệng chửi: “Cái thằng chả Bùi Hàng Dịch sao chẳng biết xấu hổ gì cả…”

Sầm Niệm híp mắt lại, đáy mắt không có một tia ấm áp, cô nói: “Chị đi ra ngoài hít thở không khí một chút.”

_______________

Cách thời gian lễ trao giải bắt đầu còn rất lâu, Sầm Niệm đi đến góc không người hít thở không khí.

Nơi này có một cửa sổ rất lớn, có thể nhìn thấy rõ ràng các fans ở dưới lầu, đa số mọi người đều giơ màn hình led và banner của Úc Tiện.

“Chị gái!”

Sầm Niệm bị hoảng sợ, ngoảnh đầu lại thấy đó là Úc Tiện thì lại thấy bất đắc dĩ: “Sao cậu lại chạy đến đây.”

“Không phải chị cũng chạy đến đây à.” Úc Tiện mím khóe môi: “Cả ngày hôm qua đều không gặp chị.”

“Không tiện.” Sầm Niệm trả lời ngắn gọn.

Úc Tiện thầm thì: “Gặp hắn ta thì tiện….”

“Cậu nói cái gì?” Sầm Niệm không nghe rõ nên hỏi lại.

Úc Tiện vội vàng lắc đầu: “Không có gì.”

Sầm Niệm cũng không tiếp tục truy cứu nữa, ngược lại chỉ các fans Úc Tiện bên ngoài cửa sổ: “Các cô ấy đều đến vì cậu, có lẽ họ cũng mừng cho cậu, cậu đã nghĩ đến chuyện tác phẩm tiếp theo chưa?”

Úc Tiện đút tay vào túi, cười thoải mái: “Không có, chọn lựa tác phẩm là chuyện quan trọng, em sẽ không nhận bừa bãi.”

Sầm Niệm cong môi cười: “Nếu cậu lại hot nữa thì có thể làm một đám người tham lam muốn chết.”

“Không có cách nào, dù gì em cũng lợi hại quá mà.” Úc Tiện chẳng khiêm tốn chút nào.”

Thế mà Sầm Niệm cũng không thấy lời nói này có gì phản cảm cả.

Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện, Sầm Niệm còn chưa kịp phản ứng đã bị Úc Tiện kéo vào hành lang bên cạnh, cửa cũng đóng lại nhanh chóng.

Bóng tối ngay lập tức buông xuống, mặc dù có đèn bật lên bằng giọng nói nhưng lại không dám mở miệng bật lên.

Người ở bên ngoài hình như đứng ở chỗ Úc Tiện và Sầm Niệm vừa đứng đang tán dóc.

Úc Niệm nhìn thấy ánh mắt Sầm Niệm không hề có tiêu cự, quơ quơ bàn tay ở trước mặt cô cũng không thấy con mắt cô chuyển động, cậu nói khẽ: “Bệnh quáng gà của chị cũng nghiêm trọng thật.”

Sầm Niệm chớp mắt, đoán rằng Úc Tiện đang kiểm tra xem cô có nhìn thấy hay không, vì vậy cô chụp tay cậu lại, sau đó nói một cách bất mãn, “Dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.”

“Vậy tại sao lần trước lại té?” Úc Tiện hỏi.

Sầm Niệm cắn môi như thể bị ai đó bắt gặp lúc xấu hổ “Do lúc đó tôi đi nhanh quá nên mới té. Lúc bình thường chỉ cần có đèn pin điện thoại thì không cần phải lo lắng gì cả.”

“Vậy….”

Úc Tiện vừa mới chuẩn bị hỏi tiếp đã  bị Sầm Niệm đánh gãy: “Sao cậu có lắm vấn đề thế?”

“Chị gái không thích em lắm nha, hỏi có một tí cũng không được.” Úc Tiện bất mãn than thở.

Sầm Niệm trừng mắt nhìn cậu trong bóng tối, “Tuy rằng hiện tại tôi không thấy rõ nhưng lỗ tai tôi không có bị điếc.”

Úc Tiện sờ mũi, có hơi ngượng ngùng.

Nhân viên công tác tác dóc ở hành lang còn chưa rời đi, chỉ là nói chuyện một hồi lại nói đến trên người Sầm Niệm.

“Hôm nay tôi nhìn thấy Sầm Niệm, cảm giác lại xinh đẹp hơn trước, trách không được có nhiều chuyện xấu thế.”

“Tôi mà có cuộc sống như cô ấy thì tốt rồi, tiểu thịt tươi tự  động đưa đến cửa.”

“Nghe nói ngày hôm qua có minh tinh nhỏ nào đó hỏi thăm số phòng của Sầm Niệm, chắc là muốn thử một lần.”

“Thật hâm mộ ghê…”

Lại qua một lúc nữa âm thanh bên ngoài mới dần dần biến mất.

Mà lúc này ngoài hành lang im lặng đến mức cây kim rơi cũng có thể nghe được.

Sầm Niệm cũng nghi ngờ: “Tôi có gì mà hâm mộ?”

“Chị….”

Sầm Niệm mở cửa ra, ánh sáng đột nhiên chiếu vào khiến cô nheo mắt, “Đi thôi, cậu cũng hải đi thảm đỏ rồi.”

_______________

Thảm đỏ bắt đầu, Úc Tiện lại như lễ thường trở thành người tỏa sáng nhất thảm đỏ.

Đến phân đoạn phỏng vấn, MC đưa microphone hỏi Úc Tiện: “Hôm nay ở đây có nhiều người như vậy, có ai cậu muốn hợp tác chung không?”

Úc Tiện cười ngọt ngào nhìn về phía máy quay: “Có một người.”

Ngay lập tức MC trở nên hứng thú: “Là ai vậy?”

Đạn mạn cũng điên cuồng đầy dấu chấm hỏi, đoán già đoán non xem đối tượng Úc Tiện muốn hợp tác là ai.

“Bí mật nha.” Úc Tiện cong môi cười.

Lần này chỗ ngồi được sắp xếp  của hai người cách xa nhau, vì thế Úc Tiện dùng ánh mắt tử vong nhìn Từ Dục.

Từ Dục cũng vò đầu bức tóc không biết mình đã làm sai cái quái gì.

Giải biên kịch xuất sắc nhất vẫn y như cũ, chẳng có gì bất ngờ cả, Sầm Niệm vững vàng đi lên sân khấu nhận thưởng, mà khu đạn mạn sớm đã nổ tung luôn rồi.

[Thật muốn xuyên vào người Sầm Niệm, nếm trải thử cảm giác làm người chiến thắng nhân sinh!!!]

[Ha ha ha ha ha*, nếu mị là tiểu thịt tươi thì mị cũng thích Sầm Niệm, vừa xinh đẹp lại vừa có tiền…]

*Từ gốc là  草 là một từ dùng để thể hiện nụ cười như hahahahaha hoặc 233333, cũng thể hiện sự chế giễu, bắt nguồn từ “w” trong tiếng Nhật, một wwwwwww rất dài có nghĩa là một nụ cười phóng đại, một chữ w có nghĩa là một nụ cười. Từ 草 trong tiếng Trung có nghĩa là cỏ mọc trên mặt đất, vì wwwwww trông giống như một hàng cỏ nên người ta dùng từ “草” để đại diện cho nụ cười.

[Lần này Sầm Niệm nhận giải Grand Slam, trâu bò quá]

[Chị gái nhìn mị đi! Mị có thể!]

[Tui cũng có thể hu hu hu]

Sầm Niệm lên sân khấu nhận giải, MC cũng không buông tha cô: “Nghe nói tác phẩm mới của biên kịch Sầm đã hoàn thành, có muốn hợp tác với ai ở đây không?”

Trong chốc lát bên dưới vang lên một hồi tiếng reo hò.

Ánh mắt Sầm Niệm quan sát dưới sân khấu, dừng trên người Úc Tiện hai giây, sau đó cười trả lời: “Có, nhưng không thể nói ra.”

Một câu nói chặn lại câu hỏi tiếp theo của MC, MC cũng bất lực nên chỉ có thể để cô ấy nói cảm nghĩ khi nhận giải.

Sầm Niệm không nói những lời cảm nghĩ đã sớm chuẩn bị, cô ấy nhìn vào máy quay với nụ cười chế giễu trên môi: “Thành thật mà nói, việc giành được giải thưởng này hoàn toàn nằm trong kế hoạch của tôi. Dù sao thì “Tuyệt sát” cũng được viết rất hay, nếu không những lời đồn về tôi cũng không nhiều như thế.”

Cảm nghĩ lúc nhận thưởng khác với suy nghĩ của mọi người dưới sân khấu và người xem trực tiếp làm cho mọi người vô cùng kinh ngạc.

“Vốn dĩ cũng không muốn giải thích nhiều thêm, nhưng hình như có rất nhiều người hiểu lầm tôi.” Sầm Niệm cười khẽ, con người lập tức híp lại, âm thanh cũng trở nên lạnh lùng , “Tôi không có hứng thú với thân thể người khác, nếu muốn diễn tác phẩm của tôi, vậy xin mời thể hiện thực lực của bản thân.”

Dưới đài là một mảnh khiếp sợ, đều không nghĩ Sầm Niệm lại nói như vậy.

[Trâu bò!!!]

[Sầm Niệm gan vl….]

[Mị thừa nhận mị bị tán tỉnh* gòi, chị gái đỉnh vãi]

* Từ gốc 撩, ý chỉ tán tỉnh, tiếp cận người khác có mục đích và nói những lời yêu thương khiến người ta say mê.

Sầm Niệm hơi cong môi: “Ngay cả thực lực của bản thân mà cũng không dám tự tin thì rời khỏi giới giải trí đi, đỡ phải làm mình mất mặt.”

Giọng nói ngừng lại, toàn trường vỗ tay tán thưởng.

Úc Tiện vỗ tay, nụ cười trong ánh mắt như muốn tràn ra ngoài.

Hình như cậu thấy được Sầm Niệm khi đó, lời nói sắc bén lại dũng cảm không sợ gì. Trái tim cậu đã bùng cháy vì khoảnh khắc này, trái tim tung động vì người trên sân khấu.