Ngã Vào Vòng Tay Anh

Chương 32: Chủ động liên lạc




Lúc mọi người đang sôi nổi bàn tán thì bỗng nhiên có một fan bình luận dưới video: Hình này của Sầm Niệm hình như là mị chụp mà, sao lại ở trong điện thoại em giai?

Nhóm fans nhanh chóng ngửi được mùi dưa, xúm nhau bảo cô ấy kể lại.

—> Mị nhớ hình như là lần tham dự Kim Yến Tử mị đi tiếp ứng ở sân bay thành phố Tân, em giai với Sầm Niệm đi cùng chuyến bay, cô ấy ra trước, mị thấy cổ đẹp nên chụp vài tấm đăng lên Weibo. Có một acc clone nhắn tin cho mị, nói là ra giá cao mua ảnh HD, mị tưởng là fans Sầm Niệm nên cho cậu ấy ảnh luôn. Thế mà bây giờ lại ở trên điện thoại em giai?

Mọi người vừa nghe đã hiểu ngay.

—> Cái clone này tám chín phần mười là em giai rồi

—> Đậu móe, vậy là ẻm đã thích Sầm Niệm từ lâu như thế? Lại còn lén xin ảnh của người ta??

—> Tâm tư sâu ghê

—> Cảm ơn, mị gặm rồi [che miệng]

—> Cùng chuyến bay? Có phải sẽ ngồi cùng nhau không!

—> Nhưng mà đã qua một năm rồi mà vẫn chưa theo đuổi được, đây không phải chuyện đáng kinh ngạc hơn à?

—> Đừng chọc thủng mà, chừa chút mặt mũi cho em giai đi, hình như @Úc Tiện không được….

Lúc này Úc Tiện đang ở trên máy bay cho nên không thấy được những lời nói vui sướng khi người gặp họa kia.

Sầm Niệm lại thấy trước, cô còn ngạc nhiên hơn bất kì ai, thậm chí còn cảm thấy dưới đáy lòng đang ẩn giấu sự rối bời.

Không phải cô chưa từng được ai theo đuổi, nhưng những người đó không giống Úc Tiện, ngày hôm qua vừa mới nói thích thì ngày hôm sau đã nắm tay cô gái khác.

Sầm Niệm vẫn luôn cảm thấy loại tình cảm này rất ngắn ngủi, giống như việc con người thích cái gì đó cũng sẽ mất đi hứng thú nhanh thôi.

Nhưng Úc Tiện thì không, đã lâu như vậy nhưng tình cảm của cậu lại càng sâu đậm hơn.

____________

Sau khi máy bay hạ cánh, Úc Tiện nhìn thấy ánh mắt của fans đi tiếp ứng ở sân bay có gì đó không đúng lắm.

Chờ đến khi cậu xe Từ Dục mới mở miệng cảm thán: “Hình nền của cậu bị lộ rồi kìa, cậu nói xem sao cậu phải gấp gáp mở điện thoại ở sân bay vậy, nhiều fans chụp hình như vậy mà, sao cậu không chú ý một chút.”

Úc Tiện nhanh chóng mở điện thoại ra xem, cậu chỉ lo mở giao diện trò chuyện giữa mình và Sầm Niệm mà quên mất việc sẽ bị chụp ảnh.

“Do họ vô vị!” Cậu tuyệt đối không thừa nhận  “Hình nền thì có gì đáng để chụp đâu chứ!”

Từ Dục bày ra vẻ cười ha ha.

“Chuyện này lên hotsearch rồi, chắc chị gái cũng biết.” Úc Tiện nhanh chóng mở WeChat: “Tôi phải giải thích cho chị ấy đã, kẻo chị ấy lại nghĩ tôi là đồ biến thái!”

“Cậu vốn chính là đồ biến thái.” Từ Dục thì thầm.

Úc Tiện nghe rõ lập tức híp mắt nhìn anh: “Anh nói cái gì?”

Từ Dục nhanh chóng câm miệng: “Tôi chưa nói gì hết.”

“Anh thấy tiền thưởng tháng trước nhiều quá đúng không? Tôi biết anh còn chế giễu tôi trong nhóm.” Úc Tiện khịt mũi: “Cẩn thận tháng này không có tiền thưởng.”

“…..” Khóe miệng Từ Dục giật giật, “Sao vẫn nhìn thấy? Không phải nói đã chặn tin trong nhóm rồi à?”

Úc Tiện cười tủm tỉm nhìn anh: “Đương nhiên là xem để biết anh có nói xấu tôi trong nhóm không.”

Từ Dục: “…..”

Sau khi giải thích với Sầm Niệm, Úc Tiện vào Weibo đọc tin nhắn và bình luận, đa số đều là trêu chọc cả. Dĩ nhiên cũng có một ít bình luận không tốt nhưng cậu đều xem nhẹ nó.

Đúng lúc này Sầm Niệm cũng trả lời lại.

Úc Tiện thấy cô rảnh, lập tức gọi điện thoại qua, còn xem Từ Dục đang lái xe ở trước mặt như không khí.

“Chị đừng hiểu lầm, em không phải biến thái.” Điện thoại vừa được kết nối cậu đã nhanh chóng giải thích.

Sầm Niệm cười khẽ: “Đã nhắn tin giải thích còn gọi điện nữa, đã sợ tôi hiểu lầm sao cậu còn dùng.”

Úc Tiện ngoan ngoãn trả lời: “Chỉ vì muốn ngắm chị nhiều hơn thôi.”

Vừa nghe thấy câu nói của Úc Tiện thì trái tim của Sầm Niệm đã đập thình thịch không kiểm soát được.

Sợ Úc Tiện nhận ra sự khác thường nên Sầm Niệm vội nói: “Tôi có chuyện nên cúp máy trước.” 

Úc Tiện nghe thấy giọng nói gấp gáp của Sầm Niệm lập tức mỉm cười.

__________

Sau khi Sầm Niệm cúp máy rồi trái tim điên cuồng vẫn chưa khôi phục lại. Điều này như muốn nói rằng cô không thể bình tĩnh khi đối mặt với Úc Tiện được.

Vào nhà vệ sinh rửa mặt, khi Sầm Niệm bước ra thì điện thoại trên bàn không ngừng đổ chuông.

Cầm lên thì thấy đó là trợ lý của Chu Cầm Phương.

“Có chuyện gì vậy?”

“Tổng giám đốc đang ở bệnh viện, tiểu thư đến xem một chút đi.”

Trong lòng Sầm Niệm căng thẳng, bảo trợ lý nói địa chỉ rồi lấy túi ra khỏi cửa không do dự.

Tới bệnh viện rồi Sầm Niệm dễ dàng tìm được phòng bệnh của Chu Cầm Phương dựa vào số tầng và số phòng mà trợ lý đã nói.

Cô còn chưa mở cửa đã nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong truyền ra.

“Thật xin lỗi tổng giám đốc, là tự tôi gọi điện cho tiểu thư.” Trợ lý nhận lỗi rồi nhanh chóng nói: “Loại chuyện như nhập viện này nên nói cho tiểu thư mới đúng, nếu không cô ấy sẽ rất lo lắng.”

Chu Cầm Phương thở dài: “Cũng không phải là bệnh gì nặng, cô đâu cần phải bảo con bé tới.”

“Không phải tổng giám đốc rất mong tiểu thư đến sao” Trợ lý nói, “Tôi thấy tổng giám đốc còn đem theo ảnh chụp của tiểu thư bên người, chắc là rất để ý đến tiểu thư.”

Sầm Niệm rủ mắt, giảm lực tay lại.

Chu Cầm Phương lắc đầu: “Tôi tưởng rằng cứ đắm mình trong công việc thì sẽ quên đi nỗi đau đớn gia đình để lại nhưng không nghĩ tới ngay từ đầu đã đi vào ngõ cụt, mà người tôi có lỗi nhất cũng là con bé.”

Cũng sau lần bị bệnh này Chu Cầm Phương mới suy nghĩ cẩn thận, dù có dùng bao nhiêu công sức để quên những thứ đó đi chăng nữa thì cũng vô ích mà thôi, chính bà đã tự vây hãm chính mình, cũng chính bà đã hại Sầm Niệm.  

“Tổng giám đốc…”

Trợ lý còn muốn nói nữa thì Chu Cầm Phương đã khoát tay áo bảo cô ấy ra ngoài.

Sầm Niệm thu cảm xúc lại, giả vờ như vừa mới tới, cô mở cửa ra, thần sắc lạnh nhạt: “Sao lại nhập viện?”

Chu Cầm Phương lập tức liếc mắt nhìn trợ lý một cái rồi giải thích: “Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, bác sĩ nói mẹ làm việc lao lực nên bảo mẹ nghỉ ngơi cho tốt thôi.”

Trợ lý đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn hai người Sầm Niệm và Chu Cầm Phương, không khí im lặng mười phần, vừa im lặng lại vừa áp lực.

Sầm Niệm nhìn Chu Cầm Phương, so với gương mặt trang điểm tinh tế trước kia thì sự mạnh mẽ ấy đã bị  mất đi, xem ra bà cũng chỉ là một người đàn bà yếu đuối mà thôi.

“Cho nên liều mạng làm việc như vậy thì có ích lợi gì chứ, tiền cũng đâu phải là không đủ tiêu.” Cô mở miệng, không tự giác được mà nhiễm chút oán giận.

Chu Cầm Phương cười khổ: “Đúng vậy, mẹ cũng không biết phải cố gắng làm việc để làm gì, nhưng không làm việc thì mẹ cũng không thể làm gì cả.”

Sầm Niệm mím môi: “Con thật sự rất ghét hai người.”

“Mẹ biết.” Trong âm thanh của Chu Cầm Phương lộ ra sự mỏi mệt, “Lúc mẹ và ba con kết thông gia, chúng ta cũng không có sự lựa chọn. Cuối cùng lại biến thành một đôi vợ chồng bất hòa, cũng hoàn toàn không chú ý đến con.”

Sầm Niệm rủ mắt, giọng nói thản nhiên: “Cho nên vì sao lúc đó phải sinh con ra chứ?”

“Nghĩ rằng có con thì mẹ và ba sẽ không như vậy nữa, kết quả…” Chu Cầm Phương thở dài: “Lúc ấy mẹ trực tiếp chui vào làm việc, cho rằng chỉ như vậy mới dịu đi bớt sự thống khổ. Khi đó mẹ đã hoàn toàn quên mất còn có con tồn tại, cho nên con ghét mẹ như vậy cũng là đúng, bởi vì mẹ thật sự sai.”

“Nếu ba không trật đường ray thì mẹ cũng không muốn ly hôn?” Sầm Niệm bình tĩnh hỏi.

Sắc mặt Chu Cầm Phương hoảng hốt nhìn ra ngoài cửa sổ: “Chắc là vậy.”

Sầm Niệm trầm mặc rồi đứng dậy nói: “Nghỉ ngơi cho tốt.”

“Con phải đi?” Chu Cầm Phương vội vàng nhìn về phía cô.

Sầm Niệm cong môi: “Bác sĩ bảo mẹ nghỉ ngơi, hôm nào con lại đến thăm mẹ.”

Chu Cầm Phương hơi kinh ngạc gật đầu.

Sầm Niệm ra khỏi bệnh viện chỉ cảm thấy cả người đều thoải mái hơn nhiều.

Cô vẫn chưa tha thứ cho Chu Cầm Phương, nhưng bây giờ cô cũng có thể hiểu được những gì ngày xưa Chu Cầm Phương đã làm.

Vì thích Sầm Lâm nên Chu Cầm Phương cố níu lấy một tia hi vọng mong manh mà tiếp tục kiên trì mãi cho đến khi tia hi vọng ấy biến mất.

Sầm Niệm nghĩ thông suốt rồi. Cuộc hôn nhân của họ không thành công nhưng có lẽ cũng còn điều gì đó đáng hoài niệm. Nhưng cô lại bị sa vào nó quá nhiều. Dù gì không phải cuộc hôn nhân nào cũng sẽ đi đến kết quả như Chu Cầm Phương và Sầm Lâm, cô không nên quá e dè và sợ hãi, cơ hội nằm trong tay chính bản thân mình.

___________

Lúc Úc Tiện tham gia hoạt động, MC vẫn hỏi chuyện của cậu và Sầm Niệm như trước.

Sau khi hỏi một vài câu, hình như thấy Úc Tiện trả lời rất đàng hoàng nên MC cũng trở nên gan dạ hơn: “Cậu cảm thấy cậu và Sầm Niệm có thể thành không?”

“Tôi thấy có thể.” Úc Tiện rất tự tin.

Lúc này MC lại hỏi: “Trên mạng nói cậu nhận tác phẩm của Sầm Niệm vì muốn tiếp cận Sầm Niệm, có đúng không?”

“Cái này là nghi ngờ năng lực của tôi hay nghi ngờ ánh mắt chọn người của chị gái?” Tươi cười của Úc Tiện tắt dần, nụ cười trên khóe môi cũng trở nên lạnh lẽo, “Hay là cho rằng việc quay phim giống như một trò đùa?”

MC bị dọa, một lát sau mới phản ứng lại nên lập tức giảng hòa: “Mọi người chỉ là tò mò chuyện này thôi.”

“Trước đây chọn nói ra là vì có người hiểu lầm chị gái, nhưng việc này cũng không có nghĩa rằng mọi người có thể tùy ý đoán lung tung.” Úc Tiện lạnh giọng mở miệng, “Đặc biệt là đối với chị gái thì càng không thể.”

Phỏng vấn có thể sẽ bị lật xe ngay lập tức, may mà ban tổ chức đã kịp thời cắt màn ảnh.

Từ Dục bất đắc dĩ, bình thường Úc Tiện luôn cười híp mắt nhưng chỉ cần động đến Sầm Niệm thì không còn như thế nữa.

Anh không cảm thấy Úc Tiện làm gì sai cả, dù sao ác ý của mấy câu hỏi này cũng không nhỏ tí nào. Anh tập trung làm tốt công việc người đại diện của mình, tiến hành điều chỉnh cùng với nhân viên công tác.

Đoạn video phỏng vấn đã được đăng tải trên mạng, người hâm mộ hiếm khi nhìn thấy Úc Tiện trưng khuôn mặt lạnh lùng ra khi phỏng vấn, dù trước đó cậu có thể  cười trước nhiều bình luận tiêu cực về mình, nhưng lần này lại hoàn toàn khác.

—> Năng lực bạn trai đỉnh của chóp thế này ai mà chịu được?

—> Đậu móe, mị có thể!

—> Trước kia em giai có thể bình tĩnh hòa nhã trước những bình luận ác ý, thế mà mới nhắc tới Sầm Niệm….

—> Nói chung đây là tình yêu đó [mỉm cười]

—> Trên mạng chỉ có duy nhất một mình fans nhà này nhìn idol theo đuổi người ta [đầu chó]

—> @Úc Tiện không theo đuổi kịp…thật không xứng với sự quan tâm của bọn tui!

—> Thật ra mị không muốn em giai yêu đương, nhưng lại sợ ẻm giận quá lui giới thì phận làm fan mị sẽ cô đơn lắm. Đối lập như thế thì hình như mị cũng có thể chấp nhận được rồi?? 

Từ chỗ Đồng Đồng, Sầm Niệm cũng thấy được hotsearch, từ sau khi Đồng Đồng biết Úc Tiện đang theo đuổi Sầm Niệm thì đã vì hai người mà hóa thành fan CP.

“Hu hu chị Niệm Niệm, Úc Tiện bảo vệ chị ghê.” Đồng Đồng suýt chút nữa là muốn trói hai người lại cùng một chỗ, “Chị mau nhìn anh ấy đi.”

Sầm Niệm hơi dở khóc dở cười: “Là fan bình thường của Úc Tiện thì không phải em nên làm cho chị mau chóng cút đi à?”

Đồng Đồng lập tức nói: “Khônggg, nếu là chị Niệm Niệm thì em có thể chấp nhận.”

“Biết rồi.” Sầm Niệm cười khẽ, “Chị gọi cho Úc Tiện, cảm ơn cậu ấy.”

Sau khi cúp máy Sầm Niệm đã xem đi xem lại video nhiều lần nhưng độ cong của khóe miệng vẫn chưa hề giảm bớt.

Lúc này Úc Tiện đang ở trên xe, Từ Dục lải nhải cậu đều vào tai trái ra tai phải.

Lúc Sầm Niệm gọi tới, hai mắt Úc Tiện sáng lên, lập tức ngồi ngay ngắn lại, “Anh đừng nói chuyện, chị ấy gọi cho tôi!”

Từ Dục lập tức im lặng, sợ bản thân phát ra tiếng thì tiền lương tháng này sẽ không còn.

“Chị.” Khóe môi Úc Tiện vểnh nhẹ, “Hình như đây là lần đầu tiên chị chủ động gọi cho em.”

Sầm Niệm nhẹ giọng mở miệng: “Tôi muốn ăn xôi sườn.”

Úc Tiện nở nụ cười ngay lập tức: “Vậy chị chờ em về nha!”