Ngã Thị Chân Đích Vi Nhĩ Khốc Liễu

Chương 55




“Cuối cùng chuẩn bị thả tôi sao?” Tô Mạch ngửa đầu nhìn cha của y.

Năm tháng cũng không lưu lại dấu vết gì trên người ông, dư âm của độ tuổi tứ tuần, bất quá điều này chỉ làm cho tóc người này thêm vài nhánh tóc bạc, tây trang phủ lên bả vai rộng lớn, mị lực thành thục vô cùng.

Nam nhân không trả lời, chính là hờ hửng nhìn đứa con của mình.

Tô Mạch cười nói: “Tôi nghĩ ông đã không cần… Giam tôi. Tôi biết ông chán ghét việc nữ nhân kế thừa sản nghiệp của ông, chính là tôi nghe bọn họ nói – ông đã tìm được đứa con riêng được người khác nuôi dưỡng rất tốt rồi đi? Tôi thực vinh hạnh mình còn có một em trai.”

“Rất nhanh không phải.” Nam nhân lạnh lùng nói. “Cậu phải cùng Tô thị phân rõ giới hạn.”

“Ông sẽ lấy đi tiền thừa kế của tôi, đông lại tình chính của tôi, đúng không?” Tô Mạch cười hỏi.

Nam nhân thở dài một hơi nói: “Thừa kế tôi còn có thể cho nhiều hơn vài người? Cậu biết nên biết tôi chỉ không có riêng mình cậu, đi, tắm rửa một cái, chuẩn bị một chút tuyên bố lễ từ chức của cậu.”

Nam nhân vỗ tay, hai người bước nhanh đến nâng Tô Mạch dậy. Tô Mạch thả lỏng để họ tha mình đi, đột nhiên quay đầu, nói một câu: “Cảm tạ ông đã dạy dỗ tôi hơn hai mươi năm. Tôi nhìn mẹ người khác thường rất hâm mộ — nhưng ông cho tôi những thứ người khác không có, tôi sẽ không quên ông, ba ba.”

Bóng dáng nam nhân dừng một chút, sau khi bóng dáng bị kéo đi đến một khoảng xa, nam nhan nói: “Cậu sẽ không có người cha khác, nhưng tôi vẫn có đứa con khác, Tô thị cũng sẽ để người kia thừa kế.”

Tô Mạch quay đầu lại khẽ cười: “Đúng vậy, tôi vô cùng cảm thấy tiếc nuối.”

Tô Mạch cười, mặc bọn họ đỡ đến phòng tắm, thang lầu ở đại trạch này vô cùng dài, y trước đây thường xuyên ở đây lạc đường, thường xuyên trốn ở một góc nào đó khóc nhè, thẳng đến khi — khuôn mặt mơ hồ của mẫu thân lần này đến lần khác tìm được y, cuối cùng vẫn làm nhiều bảng nhỏ hài hước, ở mỗi chỗ rẻ cầu thang để một cái. Hắn đi qua bảng nhỏ này, qua hơn mười lăm tấm bảng có màu sáp hài hước sẽ thấy một dây vải bằng tơ vàng bao quanh cầu thang, chúng nó lay động phát ra màu vàng, ở trên viết: phòng tắm đi hướng này nga. Một cái khác viết: ăn cơm đi bên này nga.

Y cuối cùng không lạc đường, không tìm được phương hướng.

Y cảm tạ cha của mình hơn mười năm cô đơn một người, cho dù tịch mịch hay lạnh lùng, cho dù độc đoán cùng ngang ngược.

Cho dù kiên trì buồn cười như vậy, tới khi tóc nhiễm đầy sương tuyết, vẫn im lặng như cũ không đổi.

Người đàn bà kia không ở trong đại trạch, cho dù là y hôm nay, cuối cùng vẫn không thể chỉ dựa vào những bảng nhỏ hài hước ấy mà gian nan đi trước, không thể chỉ dựa vào những bức tranh kia mà xác định phương hướng, dù có thể giữ vững lựa chọn của mình, y vẫn cảm thấy có chút tịch mịch.

Mụ mụ.

Con đi rồi. Hẹn gặp lại.

Ba ba, hẹn gặp lại.

Ngón tay Tô Mạch vuốt ve một tấm bảng, tấm bảng lắc vài cái, xoay một mặc, lộ ra mặt trời cùng mây hồng, sửng sốt một chút, ngón tay có chút ấm, thở dài một hơi, đi vào phòng tắm.

Nước ấm đổ xuống, rửa đi vết máu dơ bẩn mấy tháng nay.

Y cũng cảm tạ vị em tra chưa từng gặp mặt. Khiến cha có thể buông tay, để y có thể giải thoát.

Tô Mạch chỉnh lại dáng vẻ của mình, thuận lợi lấy lại điện thoại mình bị tịch lâu lúc trước, tùy ý gọi một cú, nhưng thế nào cũng không thông, sửng sốt một chút, gọi cho Phùng Lạc, cũng là đường dây bận. Trong lòng do dự một hồi, vẫn là ngồi lên ô tô đi tới hội trường chiêu đãi.

Cha của y luôn có thói quen giờ khắc cuối cùng mới báo cho y, truyền thông đài truyền hình truyền tin nhiều không kể xiết, tựa hồ có người thừa kế mới, muốn y làm chuyện vô cùng đặc biệt, muốn nhóm người này biết y từ nay về sau rớt xuống mây xanh, không xu dính túi.

Tô Mạch nhìn dòng người mà hơi cười khổ, đi tới phía trước, có người thay y ngăn đường, tay y che đi ánh đèn chói mắt, đẩy micro ra, đám đông chen chúc, đi rất chậm, chen lấn nhosn nháo, đi lại rất khó khăn. Bất kể giờ phút này câu hỏi ồn ào thế nào nghe tới cũng hoàn toàn tiêu âm, y thậm chí cảm thấy trong lòng gió to thổi qua, nhấc góc áo lên, than một tiếng ngàn dậm toàn tiếng gió.

Đi đến trước sân khấu, y đối mặt màn hình, Tô Mạch yên lặng chấp nhận vấn đề. Bọn họ hỏi rất nhiều, ít nhưng đầy đủ, mơ hồ cái gì cũng không nhớ được, y với chuyện vận hành công ty không hề hiểu biết, chỉ là về phía chính phủ mà đẩy tới khiến các vị mỏi mắt mong chờ.

Bọn họ sau hỏi y: “Sao lại đi?”

Tô Mạch nhớ tới cha nói với y, cuối cùng lấy lại chút tinh thần, hơi hơi nghiêng người về trước, đối với vô số màn hình cùng micro nói: “Tôi nhớ rõ cha mình đã nói, ông ấy còn đứa con khác, Tô thị cũng sẽ có người lãnh đạo tốt hơn, dẫn dắt nó đi đến tương lai huy hoàng. Nhưng với tôi mà nói, người vì tôi mà khổ sở khóc, chỉ có một. Người để tôi coi trọng kia, Tô Mạch cũng chỉ có một. Cậu ta từng bị tôi chụp mũ đứng dậy không nổi, nhưng ở trong mắt cậu ta, tôi chỉ là một nam nhân có tính xấu.”

Tô Mạch sau khi nói những lời này, tựa hồ có chút buồn bã, dưới đài lặng yên một lát, có người đứng lên hỏi hắn: “Đây là do anh lựa chọn, như vậy vấn đề cuối cùng, Tô tiên sinh có thể vào giờ khắc này đối với người mình đã lựa chọn, nói chút gì đó?”

Tô Mạch yên lặng nhìn nữ phóng viên xinh đẹp như pha lê kia, khóe miệng mơ hồ mỉm cười. Y suy nghĩ một hồi, rồi mới cầm lấy micro, tầm mắt nhìn quanh một vòng, trước TV có lẽ sẽ phóng to khuôn mặt nam nhân đẹp trai tuấn mỹ này, cùng đôi mắt ôn nhu khiến người hoảng hốt thật lâu.

Tô Mạch nghĩ nghĩ, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Tôi biết lựa chọn một việc là rất khó, từ bỏ còn là việc khó hơn. Nhưng tôi chưa từng sợ hãi, thời điểm thế giới sụp đổ xung quanh em, nói cho em biết một ít chuyện đáng trân trọng cùng theo đuổi. Cho dù tôi từ bỏ sự nghiệp cùng cố gắng, nhưng vì việc tôi quan tâm, cùng người tôi quan tâm, chuyện sự nghiệp của chúng tôi vẫn cần cố gắng, phấn đấu vẫn còn tiếp tục… Hy vọng còn lại, giấc mộng vẫn chưa chết đi…”

Tô Mạch nói xong câu này, dừng một chút, cuối cùng buông micro, hội trường giờ khắc này đều không có tiếng động. Tô Mạch thuận lợi tiêu sái bước xuống sân khấu, lúc đi ngang qua nữ phóng viên, y nhẹ giọng nói một câu: “Thủy Thủy, hoan nghênh trở về, xem ra em tìm được người kia rồi, chúc mừng em.”

Tô Mạch nhẹ giọng nói xong, không quay đầu lại, bình thản mà hướng bên ngoài hội trường đi ra, thảm đỏ của y cách đó không xa mà kết thúc. Tia sáng giống như cuồng phong sấm sét mà lóe lên liên tục, chiếu một mảnh ấm áp phía sau của y.

Bọn họ đều có người khác.

Mà đứa ngốc kia từng khóc nói

— Em chỉ có Tô Mạch.

Tô Mạch nâng khóe môi, hơi hơi cúi đầu.

Hẹn gặp lại, mẹ.

Hẹn gặp lại, Thủy Thủy.

Hẹn gặp lại chuyện cũ, hẹn gặp lại.