Cửa phòng vừa đóng lại cô lên tiếng: “Anh hết yêu em rồi?”
Không khí trầm lắng im lặng, rốt cuộc thì Phó Mặc Thần cũng thừa nhận: “Chuyện đã đến nước này thì tôi cũng cho cô biết sự thật, tôi chỉ coi cô là một món đồ chơi nhỏ mà thôi.”
Tô Tư Yên ngã khụy xuống đất, không ngờ anh lại nói như vậy.
Nước mắt lại rơi, cô không tin: “Tại sao lại đối xử với em như vậy? Vì sao?”
Anh tiến lại gần chỗ cô, cúi xuống, từ từ lau nước mắt, nhẫn tâm: “Chỉ đơn giản cô khác so với những người phụ nữ kia, món đồ chơi mới lạ.”
“Vậy là bây giờ món đồ chơi này anh đã chán rồi?”
“Đúng vậy”
Từng câu từng chữ của anh như tiếng sấm giữa trời thu, nó gào thét cuốn trôi đi tất cả những gì đẹp đẽ nhất tích góp được trong bao ngày qua.
Tô Tư Yên thực sự không thể tin được đây chính là người đàn ông ôm cô ngủ từng đêm.
Người đàn ông dịu dàng chăm sóc cô mỗi sáng, người đàn ông cô đã cứu 2 lần.
Cô đau đớn hỏi những lời cuối cùng: “Vậy anh đã có lúc nào yêu em chưa? Chỉ cần rung động thôi?”
Đến lúc này rồi cô vẫn không tin rằng Phó Mặc Thần thực sự chỉ là đùa giỡn.
Cho tới khi hai tiếng “chưa từng” phát ra từ cổ họng anh ta cô mới thực sự chết lặng.
Bao nhiêu tình cảm, hạnh phúc trước đây chỉ là lừa dối, ngay cả khi đối diện với sự yếu đuối của cô lúc này anh cũng chẳng hề động tâm.
Ánh mắt lạnh lẽo nhìn sang chỗ khác, lời nói vô tình như chưa từng quen biết.
Nếu không phải từng móng tay đang đâm vào da thịt làm cô đau đớn, cô thực không tin đây là sự thật.
Chắc chắn cô chỉ coi đây là giấc mơ, cô phải tát mình cho tới khi tỉnh lại mới thôi.
Cô từ bỏ tất cả để đến với tình yêu và hạnh phúc nhưng ông trời lại quá nhẫn tâm với cô, đùa giỡn với tình cảm mà cô vốn dĩ rất quý trọng.
Phó Mặc Thần đứng dậy, quay mặt đi, không ai biết được tâm trạng anh bây giờ ra sao, giọng trầm xuống: “Tôi sẽ cho cô một khoản tiền lớn coi như bù đắp, cô hãy cầm số tiền này biến khỏi tầm mắt của tôi, tôi không muốn nhìn người phụ nữ xấu xí khóc lóc trước mặt tôi.”
“Tại sao? Tại sao không phải là Bối Như Ý mà là cô ta?”
“Đơn giản thôi, cũng như cô, một món đồ chơi mới.”
“Bối Như Ý chính là điểm đến cuối cùng của anh sao?”
“Cô cứ cho là vậy đi, được rồi, tiền tôi sẽ bảo chú Lý đưa cho cô, giờ thì biến khỏi đây đi.”
“Anh chán ghét tôi như vậy à? Anh tưởng có tiền là có thể tổn thương người khác ư? Phó Mặc Thần, tôi nói cho anh biết Tô Tư Yên tôi có thể nghèo nhưng những đồng tiền bẩn thỉu của anh tôi không cần, cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.”
Cô đứng dậy rời khỏi đó vừa đi vừa chạy, cô không muốn ở lại nơi này một chút nào nữa.
Vốn dĩ hôm nay xuất viện cô đã ăn diện một chút, giày cao gót đúng là bất tiện, nó làm cô ngã rồi.
Bộ dạng nhếch nhác đáng thương này làm cô xấu hổ.
Lý Đồng tiến lại gần đỡ cô dậy, lau nước mắt cho cô: “Đừng vì đàn ông mà khổ sở như vậy, không đáng đâu.”
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Đồng, lời khuyên như vậy nhưng thực chất chính cô ta cũng đang rơi vào lưới tình của Phó Mặc Thần.
“Cô cũng vậy thôi.”
“Tôi khác cô, tôi không yêu anh ta, chỉ là lợi dụng lẫn nhau để đạt được mục đích.”
Tô Tư Yên bất ngờ, nếu là như vậy thì trên đời này tình yêu có còn quan trọng nữa không? Một người vì yêu mà từ bỏ tôn nghiêm, một người lại chỉ coi là món đồ chơi thỏa thích đùa giỡn.
Rốt cuộc thì tình cảm của cô chẳng là gì cả, chỉ là món đồ tiêu khiển của tầng lớp thượng lưu mà thôi.
Tô Tư Yên trở về biệt thự lấy hành lý đã được soạn sẵn.
Chú Lý đưa cô một chiếc thẻ cô không nhận, chỉ xách hành lý rời đi không hề quay lại.
Một cô gái thân một mình xách chiếc vali kéo lê trên đường dài, nước mắt cạn khô, cô không còn hơi sức để khóc nữa rồi.
Tương lai phía trước mờ mịt cô cũng không biết đi đâu về đâu.
Cô ngửa mặt lên bầu trời, mây đen đang kéo đến, trời xám xịt như lòng cô lúc này.
Chả mấy chốc từng hạt mưa rơi xuống, lúc đầu chỉ là vài giọt càng về sau càng lớn dần.
Cơn mưa xối xả dội vào người cô, đau rát.
Cô ngồi thụp xuống, ông trời đang khóc thay cô sao? Cô không biết cảm giác lúc này trong lòng là gì, chỉ là đau không thể diễn tả.
Trái tim như không thuộc về cô nữa rồi, nó trở lên đau đớn không ngừng.
Một chiếc xe đi ngang qua dừng lại ven đường, nhìn cô gái đang ngồi dưới mưa một lát rồi rời đi.
-------------------------------------
Trong phòng làm việc, Phó Mặc Thần dựa vào ghế, mệt mỏi.
Cửa đẩy ra, Lý Đồng bước vào, bộ quần áo chỉnh tề, sắc mặt tươi tỉnh: “Sao anh lại tỏ ra đau đớn thế kia? Tôi diễn đạt quá ư?”
Anh không nói gì, đứng dậy lấy vest rồi đi ra cửa.
Lý Đồng chặn anh lại: “Cô ấy thực sự rất yêu anh, là phụ nữ tôi hiểu được, nếu không phải chuyện gì lớn tôi khuyên anh đừng bao giờ cho cô ấy cơ hội rời xa anh bởi vì người phụ nữ như cô ấy anh sẽ không gặp lại lần thứ hai.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã phối hợp.”
Lý Đồng cười to: “Nếu không phải vì tiểu Bân Bân anh nghĩ tôi sẽ hạ mình đóng vai tiểu tam này sao?”
“Tôi đã sắp xếp cho Hàn Bân nghỉ một tuần rồi, có làm cậu ta đổ hay không phải dựa vào bản lĩnh ảnh hậu như cô rồi.”
Nói xong anh nhanh chóng rời khỏi đó, Lý Đồng cũng không quan tâm lắm, cái cô ta quan tâm bây giờ Hàn Bân chứ không phải Phó Mặc Thần.
------------------------
Trở lại căn chung cư nhỏ cũ kĩ, toàn thân ướt nhẹp, trời lạnh khiến cô run lẩy bẩy, cô tự hành hạ bản thân mình.
Cô còn chẳng buồn cắm nước nóng, cứ thế xả nước lạnh tắm.
Từng dòng nước lạnh lẽo xâm chiếm xa thịt cô.
Cả cơ thể như đông cứng, đau buốt nhưng sao cô không cảm thấy đau, chỉ cảm thấy mệt mỏi, ngực bên trái của cô như đã rỗng mất rồi, trái tim cô biến mất rồi.
Cô ngâm mình trong dòng nước lạnh, cái lạnh giá của nước khiến cô không còn cảm nhận được gì nữa.
Mắt sưng đó vùi vào đầu gối, từ bỏ người đàn ông mình yêu thương là quá khó, cô không có cách nào có thể quên đi được.
Rất lâu sau đó cô mới đứng dậy, khoác áo vào rồi lên giường nằm.
Trần nhà xa lạ, đầu cô không nghĩ được gì nữa.
Tay với lấy chiếc di động, gọi cho Tôn Lệ, đầu dây bên kia không hề bắt máy, tiếng chuông đổ dài rồi tự tắt.
Đến một người bạn để tâm sự cô cũng không có.
Thì ra khi thất tình sẽ đau như này, giờ thì cô hiểu rồi.
“Reng! Reng! Reng!”
Trên màn hình hiển thị số điện thoại của mẹ cô gọi tới.
Chỉ có mẹ vẫn là người quan tâm cô nhất.
Cô nhấc máy, im lặng không nói gì.
“Yên Yên, dạo này con sao rồi?”
….
Một khoảng im ắng trôi qua, cái không khí nặng nề khó hiểu này làm mẹ cô nhận ra rồi.
Có vẻ rất dễ để nhận ra một người con gái đang thất tình.
Giọng mẹ nhẹ nhàng hơn, đầu quan tâm: “Đừng buồn, có mẹ ở đây.”
Chỉ một câu nói mày thôi đã cho cô biết bao dùng khí, giờ khắc này cô chỉ cần mẹ thôi.
Cổ họng nghẹn ú cuối cùng cũng cất tiếng: “Mẹ ơi, con đau lắm, con không biết phải làm sao nữa.”
Đầu dây bên kia Tô Hà nắm chặt điện thoại, trái tim bóp chặt, vốn dĩ bà không muốn con gái bà cũng giống bà năm xưa, ép buộc bản thân phải rời xa tình yêu khắc cốt ghi tâm ấy.
“Đừng sợ, có mẹ ở đây.”
Tô Tư Yên òa khóc, nỗi uất ức cùng sự hổ thẹn dồn nén tích tụ rốt cuộc cũng được giải tỏa.
Tiếng con gái khóc nấc làm Tô Hà đau xót, hôm đó bà đã trở về ngay trong đêm.
Thấy đứa con gái tiều tụy hốc hác bà càng trách bản thân mình nhiều hơn..