Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 39






Phó Mặc Thần lần đầu tiên mất kiểm soát, đầu anh ta luôn tua đi tua lại cảnh tượng cô bị đâm ngay trước mắt, không còn tâm trí đi tìm tên áo đen kia nữa rồi.
Tên áo đen trốn vào hẻm nhỏ, lấy điện thoại ra gọi: “Ông chủ, công việc đã xong.

Hắn quỳ xuống khóc đau khổ, còn không còn tâm trạng để truy tôi, xem ra người đàn bà kia rất quan trọng với hắn.”
Đầu dây bên kia là tiếng cười man rợ: “Tốt lắm, chỉ cần hắn đau khổ thì ta mới vui được, nhớ trốn kĩ đừng để bọn người của hắn bắt được.”
“Vâng!”
Cuộc điện thoại nhanh chóng kết thúc, sau khi cúp máy, chiếc điện thoại bị đập nát cho vào sọt rác gần đó.

Tên áo đen kia cũng lột chiếc áo ra bỏ luôn vào đó, hắn hòa nhập cùng dòng người, biến mất giữa phố đông.
----------------------------
Đến trước cổng bệnh viện, nhân viên đẩy cô vào phòng cấp cứu, Phó Mặc Thần theo sau.

Anh đứng ngoài chờ đợi, vết máu khô vẫn còn sinh trên tay, từng đường gân hằn rõ trên trán, đôi mắt u uất.
Chỉ vừa mới đây thôi, cô vẫn còn cười tươi trước mắt anh, vậy mà bây giờ đang nằm hấp hối trong phòng cấp cứu.

Đầu anh không còn nghĩ gì nữa, chỉ chờ đợi trong vô vọng, anh mong là cô không sao.
Là ai, rốt cuộc là kẻ nào đã làm vậy.

Anh nhớ lại những gì hôm trước Phó Hạo nói.


Chính ông nói là sẽ cho anh một tuần mà, tại sao lại như vậy.

Trong cơn tức giận, Phó Mặc Thần chạy như điên vào phòng bệnh của Phó Hạo.
Vừa vào anh ta đã chất vấn: “Tại sao ông lại làm vậy? Ông nói là sẽ cho cháu một tuần mà, tại sao?”
Phó Hạo bị bộ dạng của anh dọa, trên người anh vẫn còn những vết máu khô loang lổ, trán bịn rịn mồ hôi, mắt đỏ ngầu, gương mặt tái nhợt.
Ông không biết có chuyện gì mà bộ dạng của Phó Mặc Thần lại nhếch nhác thế kia, lại còn chất vấn ông nữa.
Thấy ông im lặng, Phó Mặc Thần quỳ xuống cầu xin: “Cháu sẽ từ bỏ cô ấy mà, xin ông đừng hại cô ấy, đừng ép cháu phải hận ông.”
Phó Hạo đỡ anh dậy, trầm giọng: “Có chuyện gì mà cháu lại đến tận đây chất vấn ta? Phó Hạo ta xưa nay làm chuyện gì cũng rõ ràng, lời ta nói nhất định thực hiện.”
“Không phải là ông vậy thì là ai? Là ai đã sai người đâm cô ấy?”
Vừa nói xong trong đầu anh liền hiện lên một đáp án.

Anh đã quá lơ là, quên đi sự cảnh giác, quên đi kẻ thù của chính mình.

Anh vội vã rời khỏi đó, gọi cho bọn Hàn Lục, Hàn Bạch.
Hàn Bạch chạy tới, tiếp nhận phẫu thuật cho Tô Tư Yên.

Hàn Lục theo lời của Phó Mặc Thần truy tìm tên áo đen kia.

Con mắt đỏ ngầu của Phó Mặc Thần trở nên tăm tối, thù này hắn sẽ trả lại một cách đầy đủ.
Dám đụng đến người của anh, anh sẽ cho kẻ đó viết chữ tàn nhẫn viết thế nào.

Sau khi bố trí xong, anh trở lại chỗ của cô.

Hàn Bạch nói vết thương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi một chút.

Lòng anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau sự cố lần này, anh quyết định dù có nhẫn tâm thế nào anh cũng phải để cô ra đi.

Rời xa anh có lẽ là sự an toàn nhất đối với cô.

Từ khi gặp anh cô đã có không biết bao nhiêu vết thương trên người.

Một người con gái sao có thể chịu nỗi đau đó.

Chờ cô khỏe lại, anh sẽ trực tiếp đối mặt.
-------------------------------------
Đêm lạnh, một người đàn ông đứng bên ngoài phòng bệnh, tay anh ta cầm điếu thuốc.

Khói từ điếu thuốc bay khắp hành lang.
Gió gào thét qua những khung cửa sổ, anh ta dập điếu thuốc bỏ vào thùng rác, tiến vào phòng bệnh.

Gió lạnh men theo cửa thổi vào phòng, rèm cửa bay phấp phới, lọ hoa trên bàn vì không chịu đựng được sức gió mà bị hất đổ.

Phó Mặc Thần đứng lên đóng cửa sổ lại, anh ta sợ người phụ nữ nhắm nghiền mắt kia lạnh.
Tô Tư Yên nằm trên giường bất động, hơi thở đều đều.

Vết thương được khâu lại, dù không nghiêm trọng nhưng vẫn để lại vết sẹo nhỏ chỗ eo.

Cô đang chìm trong một giấc mộng dài.

Trong giấc mộng có một người phụ nữ tay cầm túi đồ vui vẻ vẫy tay với người đàn ông điển trai đước mắt.

Hai người họ cách nhau một con đường.

Bất chợt cô gái bị đâm từ phía sau, đau đớn khụy xuống nhìn người đàn ông kia đang gào thét.

Mắt cô ấy nhắm nghiền, đau, quả thực rất đau.

Trước mắt cô là màn đêm đen tối, cô không nhìn thấy điều gì nữa chỉ nghe thấy tiếng của người đàn ông kia gọi tên cô, cô rất muốn trả lời nhưng họng nghẹn ứ lại, không có sức lực.

Rồi cô rơi vào trạng thái hôn mê.
-------------------------------
Sáng hôm sau tỉnh lại, phòng bệnh trống không, còn mình cô cô đơn.

Cô cố gắng ngồi dậy, vết thương ở eo rất đau, mỗi một cử động của cô làm nó ứa máu.
Có tiếng bước chân bên ngoài, cô rất hy vọng đó là anh nhưng khi người đó tiến vào cô lại hụt hẫng.
“Cô tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không?”
Cô nhìn người đàn ông trước mắt lắc đầu, vẻ mặt thất vọng nặng nề.
“Anh ấy đâu?”
Hàn Bạch lại gần, kiểm tra vết thương, không có vấn đề gì mới trả lời: “Cậu ta đi công tác rồi.”
“Lúc nào?”
“Vừa sáng nay.”
“Anh ấy có nói đi bao lâu không?”
Hàn Bạch lắc đầu nhìn cô gái nhỏ thở dài.

Dạo này tình trạng cô có vẻ khả quan, suy nghĩ ổn định.

Nói thực bản thân anh có chút để ý với cô.

Nếu không phải cô yêu Phó Mặc Thần có lẽ anh cũng sẽ cho mình một cơ hội để theo đuổi cô.
Tô Tư Yên im lặng không nói gì nữa, nằm xuống kéo chăn lên.

Cô đột nhiên nhớ ra, liền gọi Hàn Bạch: "Có thể giúp tôi lấy di động tới đây không?’
Hàn Bạch với tay lấy giúp cô, vẻ mặt cô vẫn còn hớn hở mong chờ lắm.


Nếu cô biết được Phó Mặc Thần cố ý tránh cô, nghe được những gì hôm trước ông cháu họ thỏa thuận thì liệu có còn vẻ mặt này không?
Hàn Bạch đóng cửa phòng lại, rời đi, ánh mắt anh trở nên thâm trầm, cô ấy rất giống với mẹ anh, yêu sâu đậm một người đàn ông đến nỗi quên đi bản thân mình.
------------------------------
Trong phòng làm việc, Phó Mặc Thần thực không có tâm trạng, anh cứ nhìn mãi ly rượu vang đỏ trong tay.

Dứt bỏ một người quả thực quá khó khăn, con tim đau đớn, lý trí rối bời.
Điện thoại đổ chuông từ nãy giờ anh vẫn không nhấc máy.

Anh biết là ai đang gọi, mặc dù rất muốn quan tâm, rất muốn để ý nhưng lý trí nhắc nhở anh không thể làm vậy.

Nếu anh còn quan tâm tới cô đồng nghĩa với việc đẩy cô gần đến nguy hiểm hơn, anh không cho phép điều đó xảy ra.
Hàn Bân bên ngoài nhìn thấy tâm trạng anh như vậy cũng không dám làm phiền.

Giám đốc của họ yêu thật rồi.

Bao năm qua sống bên cạnh anh chưa từng thấy cảnh này.
-----------------------------
Căn phòng trống vắng, di động đã sập nguồn, gió lạnh thổi vào làm cô gái gầy trên giường bệnh run rẩy.

Rất nhiều cuộc gọi đi nhưng không một lần nào nhấc máy.
Vết thương rỉ máu thấm vào áo rồi dần lan ra ga giường.

Tô Tư Yên cố gắng bò xuống khỏi giường.

Vết thương còn chưa lành cô đã đem bộ dạng này đi tìm anh.
Tiết trời khô hanh, đôi môi nứt nẻ nhợt nhạt, mặt không hề có chút khí sắc nào, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
“Phịch”
Cô ngã xuống đất, vết thương rách ra, máu chảy càng lúc càng nhiều hơn, thấm đỏ chiếc áo của cô.

Cô vùng vẫy trong cơn đau, hít thở thật sâu.
Một y tá mở cửa phòng, cô ta bất ngờ khi nhìn thấy cô cả người đầy máu dưới sàn.

Y tá đó nhanh chóng nhấn vào chuông báo gọi bác sĩ tới..