Ngã Rẽ Của Tình Yêu

Chương 17






Cái cảm giác ngại ngùng này thật khiến người khác khó chịu.
Rốt cuộc thì anh cũng đứng dậy, đi thẳng lên lầu thay đồ.

Người nào đó không biết còn tưởng anh giận, vội vàng đuổi theo.
Khi cô đẩy cửa vào, cơ bụng rắn chắc hiện ra,cô chợt cảm thấy xấu hổ.

Anh kéo cô dồn về phía cửa, cất giọng: “Cô đang thách thức giới hạn chịu đựng của tôi sao? Cô thực không coi tôi là đàn ông?”
“Tôi… tôi… không có ý đó, tôi tưởng anh giận vụ tôi lỡ lời… nên…”
“Chỉ có vậy?”
Cô gật đầu, ánh mắt lăm le qua cơ bụng dưới lớp áo kia.

Thề chứ nếu có cơ hội cô hận không thể đè anh ra sờ soạng cơ ngực kia.

Nói cô biến thái cũng chả sao, bản chất vốn là vậy.

Đọc ngôn tình nhiều, đầu óc cô cũng rất phong phú.

Nói thực cô cũng cảm thấy thích thú với con người này nhưng không biết anh ta nghĩ thế nào về cô.
Mải suy nghĩ mà cô quên mất tình huống của hai người họ.


Phải đến khi anh cất giọng thì cô mới hoàn hồn.
“Cô nhìn đủ rồi thì ra ngoài đi.”
Anh buông tay cô ra, cài cúc áo lại.

Còn cô vẫn chưa kịp phản ứng nổi.
“Hả!”
“Chẳng lẽ cô muốn xem tôi thay quần!”
“À không không, tôi ra ngoài, ra ngay anh cứ tiếp tục!”
Cô chạy ra ngoài, đóng cửa lại, cả người dựa vào cửa mặt đỏ như quả cà chua, không ngờ cô lại nghĩ bậy như vậy.

Tô Tư Yên ơi là Tô Tư Yên, mày quá dại trai rồi, haizz.
Còn đang thở dài thì cánh cửa mở ra đẩy cô về phía trước, cô đứng lùi ra hành lang.
Dáng vẻ tổng tài bá đạo mặc com lê lạnh lùng xuất hiện, ánh mắt anh ta có vẻ cau mày nhìn cô.

Cô lắc đầu, thuận miệng đáp: “Đây là nhà anh chứ đâu phải nhà tôi, tôi làm gì có đồ để thay.”
Nói xong cô mới cúi xuống nhìn chiếc áo tắm mình đang mặc, chết ai đã thay đồ cho cô? Chẳng lẽ là anh ta! Cô ôm ngực, đứng xa anh ta một chút, giọng lắp bắp: “Anh …anh hôm qua thay đồ cho tôi?”
Đáp lại sự căng thẳng kia chỉ là một giọng nói thản nhiên hết sức: "Đúng, là tôi, những gì cần thấy tôi đều thấy hết, nếu muốn giở trò với cô tôi đã làm từ tối qua, nhưng rất tiếc với người như cô tôi phải xem xét!’
“Anh!!”
Mình nhịn, mình nhịn, quân tử trả thù mười năm chưa muộn.
Cái dáng vẻ cố kiềm chế của cô như một con cún con giận dỗi khiến anh không thể nào mà ngừng trêu đùa cô được.
“Mang một bộ đồ nữ size…, số đo ba vòng là 86,60,89.”
Anh nhấc máy gọi.
Người ở đầu dây bên kia nghe mà ngượng chín cả mặt.

Không biết vị giám đốc cao cao tại thượng không gần nữ sắc nay lại trở nên như vậy.
Mà đầu dây bên kia ngoài Hàn Bân ra còn ai nữa.

Bộ đồ nữ này anh cũng đoán được vài phần là của ai rồi.
Chính anh cũng cảm thấy cô gái nhỏ này thích hợp với vị tổng tài nào đó.

Nhưng anh vẫn xem chừng thái độ của Phó Mặc Thần ra sao,Phó Mặc Thần là người rất khó đoán biết đâu anh ta chỉ coi cô Tô như một con cờ.
“Tinh! Tinh!”
Tiếng chuông reo lên, Phó Mặc Thần ra mở cửa.

Hàn Bân vừa vào nhà đã thấy Tô Tư Yên ngồi trên sofa vẫy tay với mình.
Phó Mặc Thần đưa bộ đồ cho Tô Tư Yên đi thay, ánh mắt không khỏi răn đe Hàn Bân.
(Thiệt tình, thích người ta thì nói luôn cứ giả bộ này nọ, còn ghen với mình, xì! Giám đốc anh quá ư là vô sỉ-Hàn Bân nghĩ)
Tô Tư Yên cầm bộ đồ đi thay, quả nhiên rất vừa vặn.

Chiếc váy mà trắng không cầu kì mà cũng không quá bắt mắt.


Cô búi cuốn nhẹ búi tóc lên, chỉnh lại một chút rồi bước ra.
Phó Mặc Thần đang cầm tài liệu bàn bạc cùng Hàn Bân lên không để ý đến cô.

Cô đành gây sự chú ý bằng cách giả vờ ho nhẹ.

Nhưng hai người họ dường như vẫn không nghe thấy.

Cuối cùng hết cách cô đành ho mạnh, kèm theo câu: “Tôi thay đồ xong rồi!”
Hai người họ đồng loạt quay về phía cô rồi lại quay đi tiếp tục bàn bạc không thèm nhìn quá 3 giây.
Không phải là nhìn không chớp mắt ư? Cô cũng đâu có xấu xí gì, hai người này thật là không cho cô chút mặt mũi.
Cô ngồi chờ hai người họ bàn bạc xong công việc.

Cách họ vài mét, cô thấy rõ từng biểu cảm của Hàn Bân còn Phó Mặc Thần thì khỏi nói, gương mặt lạnh như tiền.
Càng quan sát cô càng cảm thấy sức hấp dẫn lạ lùng từ người đàn ông này.

Chỉ cái nhíu mày thôi cũng làm tim cô rung rinh.

Cô quyết định rồi, cô sẽ theo đuổi người đàn ông này.
Dường như cảm nhận được sự quan sát của cô, anh đánh mắt về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cô vội vàng xấu hổ nhìn đi chỗ khác.
Một lát sau, hai người đứng dậy rời khỏi phòng.

Cô vội chạy theo sau, Hàn Bân mở sẵn cửa cho cô.

Ngồi cùng với Phó Mặc Thần cô có chút căng thẳng.

Lần đầu tiên cô với anh lại có khoảng cách gần như vậy.
Trước đây, dù có gặp trai đẹp cô cũng không có cảm giác như bây giờ.

Có lẽ, cô thích anh thật rồi.
Không khí trên xe có chút gượng gạo, cô với anh cũng chẳng có chuyện gì để nói.

Cô ngoảnh mặt ra ngoài ngắm cảnh, giọng của anh cất lên làm cô giật mình: “Cô nhìn gì?”
Cô lơ đễnh trả lời: “Tôi ngắm cảnh sắc bên ngoài.”
Thực tình cô mải suy nghĩ linh tinh trong đầu chứ có ngắm nhìn gì đâu, vậy mà anh ta lại vạch mặt cô.
Phó Mặc Thần quyết định không cho cô mặt mũi: “Cửa kính sơn màu tối rồi, mắt cô siêu thật!”
Anh ta đâu nhất thiết phải nói vậy chứ, dù sao trên xe cũng có Hàn Bân.


Cô thẹn quá, viện cớ một lý do hết sức ngu ngốc: “Tôi ngắm trong trí tưởng tượng không được hả, tổng giám đốc!”
Hàn Bân lái xe vẫn cố nhịn cười, vị giám đốc này trước nay luôn tỏ ra thờ ơ nay lại bắt chuyện cạnh khóe với cô nàng kia.
Anh chỉ đáp lại hai từ: “Tùy cô!”
Quả thực con người anh ta rất kiệm lời, nói câu nào trúng phát câu đấy, thôi cô cũng chẳng so đo.
Anh tiếp tục xem tài liệu, không biết nó có gì khiến anh phải tập trung như vậy.

Cô đưa mắt nhìn xuống tập tài liệu, toàn tiếng Pháp chẳng hiểu gì cả.
Bỗng xe lắc mạnh, cô không cẩn thận mà đập đầu vào vai anh.

Anh vẫn chăm chú nhìn tài liệu, một tay đấy đầu cô ra.

Hàn Bân chỉ giải thích ngắn gọn: “Giảm tốc”.
“Thiệt tình, làm như mình thích anh ta lắm ý, đồ tự kiêu” - cô thầm nghĩ.
Cô bắt chuyện với Hàn Bân: “Thư ký Hàn tí nữa đến gần công ty anh cho tôi xuống nha, tránh gây hiểu lầm.”
Hàn Bân đáp lại: “Dù sao lần trước cô đi nhờ xe giám đốc mọi người cũng biết rồi, thêm lần này nữa cũng không có khác biệt gì lắm.”
Cô cười ái ngại, xua tay với Hàn Bân.
“Không được đâu, đồng nghiệp sẽ dị nghị tôi rồi lại có những lời đồn thổi không hay.”
Hàn Bân ngạc nhiên hỏi lại: “Cô sợ dính tin đồn với giám đốc?”
“Tôi thì có gì mà phải sợ, chủ yếu là lo cho giám đốc vì những tin đồn vô căn cứ mà gây hiểu lầm cho nhiều đối tượng.”
Hàn Bân cười khẽ, tiếp tục trò chuyện cùng cô: “Cô yên tâm, giám đốc của chúng tôi có hôn phối rồi!”
Nghe Hàn Bân nói vậy, cô có chút không thoải mái cho lắm, chỉ thờ thẫn đáp lại: “Vậy hả, thế tôi yên tâm rồi.”
Hóa ra là anh có vị hôn phu rồi, cũng phải người ưu tú như anh bất kì người phụ nữ nào đều thích không riêng gì cô.

Cô chỉ là một trong số họ mà thôi.

Dù biết là vậy nhưng cô cũng không tránh khỏi thất vọng.

Cô và anh ở hai thế giới khác nhau, anh là người đàn ông giàu có, tài giỏi còn cô thì nhan sắc gọi là tạm được, tiền không có, tài thì càng không thể nói đến, cô lấy gì để sánh vai cùng anh, có tư cách gì để đứng cùng một thế giới đây.
Người sinh ra đã ở vạch đích không thể so với người đứng ở vạch xuất phát.

Cô cảm thấy tự ti, mới lúc nãy thôi cô còn có suy nghĩ theo đuổi người đàn ông này giờ thì không còn dũng khí nữa.
Con người thường sẽ không biết được rằng tại thời điểm mà họ bắt đầu gặp gỡ, bắt đầu có sự rung động thì sẽ bắt đầu những bi kịch của tình yêu..