“Tại sao?”
Châu Liên đứng dậy đẩy cửa căn phòng bên trong ra, rèm cửa phất phơ, bóng dáng một người phụ nữ đang ôm đứa con ngủ say.
“Cô ấy cần em.”
Dịch Tư Nghiêm không đoái hoài đến, trong lòng cũng không có nhiều vướng bận khẽ nói với cô: “Anh sẽ cho người chăm sóc cô ấy.”
Châu Liên lắc đầu: “Ít nhất cũng phải chờ thêm một tháng nữa, khi anh không có ở đây cô ấy đã chăm sóc cho em và Á Hiên rất nhiều, bây giờ cô ấy có chút bất tiện em không thể ích kỷ bỏ đi một mình, lương tâm em không cho phép mình làm như vậy.”
Dịch Tư Nghiêm không nói gì nữa, dịu dàng vuốt tóc cô, hôn lên mái tóc ấy: “Anh hiểu rồi, vậy anh sẽ ở đây thêm hai ngày nữa, sau đó anh sẽ cho người xuống chăm sóc em.
Nhớ thời hạn của em chỉ có một tháng, sau một tháng đó lập tức theo anh trở về.”
“Em biết rồi.”
-----------------------
Tô Tư Yên trong phòng thực ra không hề ngủ, cô nghe thấy hết những gì họ đang nói.
Thực ra cũng không cần phải làm phiền tới Châu Liên quá nhiều.
Hạnh phúc của cô ấy không dễ dàng gì mới có chỉ là vết thương trên bụng vẫn còn rất đau, vài ngày nữa nếu có thể đi lại được cô sẽ tìm cách rời đi.
Trái tim cô giờ đây vỡ vụn, cô có thể khiến cô tiếp tục chống đỡ đến bây giờ đều vì hai đứa nhỏ, chúng đã không có cha thì không thể không có mẹ.
Cô vô thức rơi nước mắt, nỗi đau không thể diễn tả ra sao, nước mắt thấm ướt một bên gối.
Tiếng nức nở của cô trong đêm Châu Liên có nghe thấy nhưng không có ý định tới an ủi.
Chỉ có tự mình mạnh mẽ đứng dậy thì mới có thể chấm dứt nỗi đau đó.
------------------
Dịch Tư Nghiêm sau khi ăn xong bữa tối liền nằm trên chiếc giường gỗ lạnh cứng.
Mặt anh ta cau lại nhìn Châu Liên đang lau tóc.
Cơ thể cao lớn của anh bật dậy, tay giành lấy chiếc khăn rồi lau tóc giúp cô.
Vừa lau anh vừa cằn nhằn: “Chỗ thế này mà em cũng ở được, giường thì vừa lạnh vừa cứng, đến điện cũng không có, nến thì phải dùng tiết kiệm.
Thức ăn khan hiếm, Châu Liên sao em lại có thể ở cái nơi quái quỷ này.”
“Dịch Tư Nghiêm có phải anh đang oán trách em đúng không?”
Anh phân trần: “Anh đâu trách em, chỉ là với điều kiện sinh sống như thế này mà em vẫn ở, trong 5 năm qua có phải là rất khổ cực không?”
Châu Liên cười mỉm lắc đầu: “Em rất thoải mái, ít ra thì em cũng không phải chịu cảnh gò bó, chịu đựng ánh mắt của người đời.”
Dịch Tư Nghiêm dừng việc lau tóc cho Châu Liên lại, vòng tay qua cổ ôm lấy cô: “Cực khổ cho em rồi.”
Cảnh hai người đang ôm liền bị Á Hiên bắt gặp.
Nó ôm chiếc gối nhỏ, tay dụi mắt.
Vừa thấy Á Hiên Châu Liên liền đẩy tay của Dịch Tư Nghiêm ra, vội chạy lại chỗ con bé: “Sao vậy?”
Á Hiên nhìn người đàn ông vừa ôm lấy mẹ mình không vui: “Con sợ.”
Dịch Tư Nghiêm biết kiểu gì trẻ con cũng nhõng nhẽo mà, vẻ mặt anh lạnh tanh nghiêm khắc khiến Á Hiên sợ sệt.
Châu Liên vừa thấy vẻ mặt đó liền lườm anh, ôm Á Hiên vào lòng: “Đừng sợ, đêm nay mẹ sẽ ngủ cùng con.”
Dịch Tư Nghiêm vừa nghe được câu này liền phản đối: “Không được!”
Anh vội tiến về phía con bé, bế nó ra từ trong lòng Châu Liên đi thẳng về phòng ngủ của nó.
Á Hiên gào khóc, tiếng khóc của nó ngay lập tức tác động vào lòng của Châu Liên.
Cô chạy lại: “Dịch Tư Nghiêm, đừng dọa con.”
Giọng anh trầm trầm: “Để anh.”
Cánh cửa khép lại, chỉ còn mình cô trong phòng, trong lòng vẫn không yên tâm mà đi theo phía sau hai cha con họ.
Dịch Tư Nghiêm đặt Á Hiên ngồi dưới xuống dưới giường miệng lên tiếng: “Đừng khóc nữa.”
Á Hiên không quan tâm lời anh nói vẫn nức nở.
Lần này giọng của Dịch Tư Nghiêm dịu dàng hơn một chút: “Nếu con không khóc nữa ba sẽ đưa con tới khu vui chơi đi tàu lượn, ngắm thủy cung, xem nhiều loại động vật, còn có cả rất nhiều kẹo, rất nhiều bạn bè nữa.”
Dường như trẻ con dù có hiểu chuyện đến đâu thì vẫn là trẻ con mà thôi.
Á Hiên vừa nghe Dịch Tư Nghiêm nói đến dường như bị cuốn hút.
Nó không khóc nữa, có chút bướng bỉnh: “Chú nói dối.”
Dịch Tư Nghiêm mỉm cười, xoa đầu con bé: “Ba không nói dối, nếu Á Hiên ngoan ba sẽ cho con đi.”
“Tôi không thèm.”
Dịch Tư Nghiêm nhìn Á Hiên, đáy mắt có chút nghi ngờ: “Thật không?”
Á Hiên trong lòng dù rất muốn nhưng nó vẫn kiềm chế sự ham vui đó bởi vì nó biết người đàn ông này đã làm mẹ cô khóc.
Lần đó trong bệnh viện khiến cho nó không thể quên được.
Á Hiên đuổi Dịch Tư Nghiêm về: “Chú về đi, tôi không muốn thấy chú nữa.”
“Nghe nói Á Hiên sợ, ba sẽ ở đây cho tới khi nào Á Hiên ngủ.”
“Chú về đi, tôi không cần chú.”
Con bé nằm xuống, kéo chăn trùm lên đầu, không muốn nhìn thấy Dịch Tư Nghiêm.
Đối với sự bướng bỉnh này anh không hề nản chí.
“Ba kể chuyện cho Á Hiên nghe nha.”
Con bé không nói gì, Dịch Tư Nghiêm bắt đầu kể chuyện.
“Ngày xửa ngày xưa, có một cặp vợ chồng nọ sống rất hạnh phúc, một ngày nào đó bỗng dưng hai người đó có chút bất đồng quan điểm.
Người vợ không chịu được cuộc sống phồn hoa nơi thành thị liền xách theo hành lý rời đi.”
Dịch Tư Nghiêm kể tới đây, Á Hiên liền bỏ chăn xuống, tập trung nghe anh kể chuyện: “Sau đó thì sao?”
“Dĩ nhiên là người chồng không chịu được đi tìm người vợ khắp nơi.
Người chồng là một quân nhân không thể thường xuyên xin nghỉ vì anh ta còn có công việc bảo vệ tổ quốc.”
“Vậy hai người họ có về với nhau không?”
“Tất nhiên là có, cả hai người đều vẫn còn tình cảm sâu đậm, họ còn có một đứa con gái.
Đứa bé này rất giống con, con bé không chấp nhận người cha chỉ vì ông ấy không ở bên cạnh hai mẹ con trong những năm qua.”
Á Hiên phản đối: “Chú nói sai rồi, cháu không chấp nhận là vì chú làm mẹ khóc.”
Dịch Tư Nghiêm xoa đầu con bé: “Á Hiên rất ngoan nhưng ba không phải làm mẹ khóc, mẹ khóc vì mẹ hạnh phúc sau nhiều năm chúng ta vẫn còn tình cảm với nhau.”
“Vậy là chú vẫn còn yêu mẹ?”
“Đúng vậy, ba rất yêu mẹ, yêu cả Á Hiên nữa.”
“Vậy…”
Dịch Tư Nghiêm ngồi bên cạnh giường, hôn lên trán Á Hiên: “Con gái, có thể con vẫn chưa chấp nhận được chuyện có một người ba này nhưng ba không giận, ba chờ ngày con đón nhận, con không chỉ có ba còn có bà nội, ông nội, mà còn có rất nhiều người thân nữa.
Á Hiên sẽ không phải chịu cô đơn, không sợ thiếu tình thân, quan trọng là con có một gia đình đầy đủ và tất cả mọi người đều yêu quý con.
Được rồi, đêm cũng khuya rồi, Á Hiên ngoan ngủ đi nào.”
Dịch Tư Nghiêm đứng dậy đi ra ngoài, lúc khép cửa anh nhìn thấy con gái cười với mình: “Á Hiên sẽ ngủ thật ngon, cảm ơn ba ba.”
Dịch Tư Nghiêm lần đầu cười tươi rồi khép cửa, bên ngoài Châu Liên đã đứng đó nhìn anh từ khi nào.
Không ngờ rằng một ngày nào đó Dịch Tư Nghiêm lại cười tươi như vậy.
-------------------
Sáng sớm Châu Liên thức dậy nấu cơm, Dịch Tư Nghiêm bên cạnh cũng bị cô đánh thức.
Anh quàng tay lên người cô, vẻ mặt mới tỉnh ngủ không vui: “Ngủ thêm lát nữa đi.”
Châu Liên đẩy tay của Dịch Tư Nghiêm ra: “Em nghe nói quân nhân ăn ngủ đều rất có giờ giấc, bây giờ trời đã sáng rồi, anh còn chưa chịu dậy?”
“Khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi em không thể chiều anh một chút được sao?”.