Nga Mỵ

Chương 421: Đố kỵ và ích lợi




Hàn Độc Yêu Chu đã sớm có hiệp nghị với hoàng tộc Đan quốc, hoàng tộc Đan quốc cung cấp cho nó đầy đủ đan dược, đợi đến lúc nó bước vào cửu cấp sẽ đưa Long đan làm quà tạ lễ, còn phái ra tu sĩ Đại thừa kỳ của Diễm tộc thay nó hộ pháp, để trao đổi nó lập khế ước Huyết Thệ thay Diễm tộc bảo hộ bảo khố ba ngàn năm.

Tại nơi này trong vòng ba ngàn năm, Hàn Độc Yêu Chu lập thề bảo vệ bảo khố hoàng tộc, bất kỳ người hoặc yêu dám đánh chủ ý đến bảo khố, thì nó cũng toàn lực tiêu diệt người đó.

Thực lực của bản thân Hàn Độc Yêu Chu cao đến dọa người, chứ đừng nói chi nó còn tinh thông trận pháp, khó có được một vị đại sư trận đạo xuất thân từ Yêu tộc, có nó là người điều khiển trận pháp bảo vệ bảo khố, coi như là tu sĩ Đại Thừa kỳ, cũng đừng nghĩ xông vào được.

Nhưng với tư cách là đồng loại thì Kim Ban Yêu Chu vẫn nghĩ ra được biện pháp để đối phó với nó.

Doãn Tử Chương không ngừng thuật lại tin tức mình lấy được cho đám người Cơ U Cốc nghe, nhưng bọn họ vẫn không thể xác định được Long đan được trấn áp trong bảo khố có  phải đúng là Hư Không Toại hỏa hay không.

Nhưng mà Đề Thiện Thượng rất có hứng thú với bảo khố của hoàng tộc Đan quốc, cho nên vẫn quyết định bắt buộc mạo hiểm, dù sao có Kim Ban Yêu Chu và Trương Lãng đánh tiên phong, cơ hội lớn quá tốt sao bọn họ lại không đục nước béo cò một phen, chỉ sợ trong tâm ngứa ngáy ngủ không yên.

Mắt thấy khoảng cách đám Trương Lãng động thủ chỉ còn mười ngày, hôm nay ban đêm Đan Nghê và Trịnh Quyền dắt tay nhau đến. Hai bên gặp mặt tất nhiên là một phen vui mừng, giờ phút này mọi người thân ở nơi nguy hiểm, chỉ hơi kích động liền lập tức tiến vào chủ đề chính.

Đan Nghê không ngờ chẳng những Chu Chu tới mà ngay cả sư huynh và các sư tỷ của nàng cũng cùng nhau mạo hiểm đến Đan quốc, mặc dù trong lòng cảm động nhưng cũng bởi vì thề ước của tổ tiên và Diễm tộc mà cảm thấy phiền não.

Cơ U Cốc tâm tư nhanh nhẹn, rất nhanh liền phát hiện ra tâm tư của nàng. Giành trước cười nói: “Chúng ta cũng là đệ tử của Đan Đính tiền bối. Nói thế nào cũng là một nửa người của Đan tộc, chúng ta liên thủ đối phó Diễm tộc, chính là chuyện nghĩa bất dung từ.”

(**Nghĩa bất dung từ: không thể thoái thác **)

Đan Nghê vừa nghĩ cũng thấy đúng, cảm kích nhìn hắn nói: “Là ta suy nghĩ nhiều.”

Chu Chu thấy Cơ U Cốc một câu liền dễ dàng thuyết phục sư nương, trong lòng cao hứng, vội vàng đem tin tức những ngày qua lấy được từ chỗ Trương Lãng một năm một mười nói cho Đan Nghê và Trịnh Quyền biết.

Đan Nghê không nghĩ tới bọn họ mới đến được mấy ngày đã thu được thu hoạch lớn như vậy, nàng ngẫm nghĩ trong chốc lát, ngưng trọng nói: “Chúng ta bên này nhận được tin tức. Hình như Hư Không Toại hỏa bị trấn áp ở dưới lòng đất của Đan thần điện, được Đan Đằng đích thân trông chừng.”

“Vậy thứ trấn áp Long đan trong bảo khố là thứ gì?” Đề Thiện Thượng có chút không cam lòng nói.

Đan Nghê lắc lắc đầu nói: “Ta cũng không nghĩ ra được, đồ vật được cất trong bảo khố Diễm tộc cũng phong phú không kém gì Đan tộc, kỳ trân dị bảo cái gì cũng có thể có.”

“Vậy chúng ta có đi bảo khố hoàng tộc hay không đây?” Chu Chu thật rối rắm, mưa dầm thấm đất, nàng đối với việc cướp sạch bảo khố hoàng tộc Đan quốc cũng rất có hứng thú.

“Dĩ nhiên là muốn đi!” Đề Thiện Thượng đầu tiên không nhịn được.

Đan Nghê chần chờ trong chốc lát nói: ” Nếu các con tin tưởng hai chúng ta, không bằng để chúng ta thay các con đi trước dò đường xem trước xem thế nào?”

Tiến vào bảo khố mặc dù nguy hiểm cực cao nhưng đồng dạng cũng chính là cơ hội khó có được, trong suy nghĩ của Đan Nghê quan trọng nhất là an nguy của Chu Chu, không dám để cho nàng đi mạo hiểm, nhưng lại sợ đám người Đề Thiện Thượng để ý. Cho nên ý tứ lúc hỏi rất cẩn thận.

Doãn Tử Chương lắc đầu nói: “Vạn nhất Hư Không Toại hỏa thật sự đang ở bên trong bảo khố, Nhị sư phụ và Nhị sư nương làm thế nào để mang nó ra ngoài được đây? Bỏ lỡ cơ hội lần này, lần sau chúng ta muốn vào bảo khố chỉ sợ càng khó hơn lên trời.”

Đan Nghê bị hắn gọi một câu “Nhị sư nương” làm cho lúng túng, nhưng biết hắn nói có lý. Im lặng thở dài, không khuyên bảo nữa.

Cơ U Cốc nhận lấy quyền chủ đạo nói: “Nhị sư phụ, Nhị sư nương tương đối quen thuộc thành Lăng Đan, cũng có người để thuyên chuyển, con xem không bằng như vậy, chúng con theo kế hoạch đã sớm đặt ra lẫn vào trong bảo khố, Nhị sư phụ và Nhị sư nương chịu trách nhiệm tiếp ứng bên ngoài. Một khi phát sinh điều gì ngoài ý muốn đều có thể chuẩn bị tốt. Lúc chúng con rời khỏi bảo khố khẳng định động tĩnh không nhỏ, mặc dù đám người Trương Lãng đã bố trí đường lùi nhưng chúng ta vẫn phải chuẩn bị cho mọi chuyện có thể phát sinh, có Nhị sư phụ và Nhị sư nương hỗ trợ, cơ hội cho chúng con bỏ chạy thuận lợi càng lớn hơn nữa.”

“Vạn nhất Hư Không Toại hỏa không có trong bảo khố, chúng ta còn phải tiếp tục ẩn náu tại Lăng Đan thành tùy thời tìm kiếm một chút trong Đan thần điện.” Cơ U Cốc nói ra tính toán ban đầu của bọn họ, hiện tại có Đan Nghê và Trịnh Quyền là người quen thuộc thành Lăng Đan hỗ trợ. Cơ hội của bọn họ càng nắm chặt hơn một chút.

Việc đã đến nước này, Đan Nghê cũng rất dứt khoát, gật đầu nói: “Tốt, liền làm theo lời con nói, còn thời gian mười ngày, ta sẽ hết sức tìm kiếm tin tức  về bảo khố của hoàng thất Diễm tộc, các con phải hết sức cẩn thận.”

Bảy người nhắc nhở chuyện mình cần chú ý một lần nữa, Đan Nghê và Trịnh Quyền mới cẩn thận rời đi phủ đệ Hạ gia, thoáng chốc liền biến mất trong bóng đêm.

Bọn họ trở lại cứ điểm bí mật của Đan Tộc trong thành Lăng Đan, Đan Nghê đưa tay kéo Trịnh Quyền ngồi xuống bên cạnh, cười hỏi: “Huynh đang suy nghĩ cái gì?”

Mới vừa rồi Trịnh Quyền cực ít mở miệng nói chuyện, bình thường ông và Đan Nghê ở cùng nhau, đưa ra quyết đinh hơn phân nửa là Đan Nghê, ông cực ít phát biểu ý kiến, tuy nhiên Đan Nghê rõ ràng cảm thấy hôm nay ông hơi khác, lộ ra vẻ tâm sự nặng nề.

“Huynh đang nghĩ đến sư bá Đan Đằng.” Trịnh Quyền chán nản nói.

Đan Nghê chợt nhớ tới, thời điểm năm đó bọn họ còn đang ở Đan Tộc, Trịnh Quyền tình cờ có nhắc đến Đan Đằng với giọng điệu kính trọng, Đan Đằng là Tam Trưởng lão trong Đan Tộc, rất được tộc nhân kính ngưỡng, ban đầu nàng cũng không để ý thái độ đặc biệt của Trịnh Quyền, chẳng lẽ quan hệ giữa hai người bọn họ có chuyện gì quan trọng mà nàng không biết tới?

Trịnh Quyền thật dài thở dài một tiếng: “Năm đó sư bá Đan Đằng hết sức chiếu cố huynh, nhiều lần huynh xảy ra xung đột với hội trưởng lão, cũng là sư bá vì huynh giải vây, cho dù sau này huynh dưới cơn tức giận rời đi Đan Tộc, sư bá cũng không hề trách cứ gì huynh, không nghĩ tới sư bá lại…..”

Ông không thể hiểu được ý nghĩ của Đan Đằng, mặc dù ban đầu ông có cảm thấy hội trưởng lão xử sự bất công, cung cấp tất cả chỗ tốt cùng với tài nguyên tốt nhất cho Đan Hoàng, nhưng chỉ là tức giận rời đi mà thôi, chẳng bao giờ nghĩ tới việc hãm hại đồng bào Đan Tộc, tại sao sư bá Đan Đằng từ trước tới giờ đều là người biết thấu hiểu và tha thứ lại có thể làm ra điều đáng sợ như vậy?”

Đan Nghê rũ mắt xuống chần chờ chốc lát, rốt cuộc nói: “Có mấy lời muội nói có thể chọc cho huynh tức giận, tuy nhiên muội vẫn muốn nói, lúc đầu lão ta dốc hết sức để duy trì bảo hộ huynh, thật sự là vì tốt cho huynh hay sao? Chỉ sợ chính lão đã sớm tồn tại dị tâm, muốn mượn hành động của huynh để khơi lên bất mãn của tộc nhân đối với Đan Hoàng, khiến cho tộc nhân không đoàn kết.”

Vẻ mặt Trịnh Quyền âm tình bất định, những năm gần đây ông bỏ qua khúc mắc, lại biết đến Đan Đằng phản bội Đan Tộc, từ từ nhớ lại chuyện cũ, mơ hồ liền cảm thấy có chút không đúng, tuy nhiên ông vẫn đè nén không để cho mình suy nghĩ nhiều, lời của Đan Nghê cũng là đánh trúng điểm mấu chốt.

Sau Nguyên lão và Nhị trưởng lão có công vì Chu Chu truyền thụ  giảng dạy , Đan Đằng chính là người đứng đầu trong hội trưởng lão, rất nhiều tộc nhân Đan Tộc không hiểu cũng không cách nào tin tưởng được lão ta có thể phản bội lại Đan Tộc, đầu nhập vào hoàng tộc Diễm Tộc.

Nhưng khi Trịnh Quyền ngẫm nghĩ lại vài câu nói trước đây Đan Đằng nói, trong lòng liền biết, nói cho cùng cũng giống suy nghĩ trước kia của ông, vì đố kỵ và ích lợi thôi.

May là ông đã buông, nếu không một ngày nào đó ông hoàn toàn có thể giống như Đan Đằng biến thành một người đáng sợ như thế.