Nga Mỵ

Chương 414: Lấy lui làm tiến




Tám Đạo Quân Nguyên Anh hai mặt nhìn nhau đi theo Đạo Quân Giáp Hỏa và Đạo Quân Uy Liệt hành lễ cáo lui, Đạo Quân Ngiêm Tần không cam lòng, đến ngoài điện liền lén truyền âm với Đạo Quân Nhị Thọ phàn nàn nói: “Lão phu đang bế quan, cứ thế mà gọi lão phu tới đợi cả buổi, chỉ để gặp một tiểu tử thối miệng còn hôi sữa, tiểu tử này rất tốt sao?”

Đạo Quân Nhị Thọ sờ lên râu ria, truyền âm nói: “Hắn hiện nay là chủ nhân tháp Vũ Thần, lại là Nguyên Anh hậu kỳ, tương lai chính là người Đại trưởng lão lựa chọn kế nhiệm, Đại trưởng lão tự nhiên thận trọng như vậy cũng không phải chuyện lạ.”

“Tiểu tử này họ Doãn, có chịu nhận tổ quy tông hay không vẫn là hai chuyện, Đại trưởng lão cũng không tránh khỏi vui vẻ quá sớm.” Đạo Quân Nghiêm Tần vẫn còn có chút không phục.

Đạo Quân Nhị Thọ cười nói: “Chỉ cần nhận tổ quy tông về sau lập tức là dưới một người trên vạn người, Thái thượng trưởng lão Chiêu Thái tông, trừ phi hắn là người ngu, nếu không há có thể từ chối cơ hội lớn như vậy?”

Đạo Quân Nghiêm Tần tưởng tượng cũng đúng, nghĩ đến chính mình tương lai nói không chừng còn phải kiếm ăn dưới trướng Doãn Tử Chương , lập tức cảm thấy trong miệng đắng chát.

Còn lại mấy vị Đạo Quân đều tiến lại gần, trước chúc mừng Đạo Quân Giáp Hỏa, chẳng những có đệ tử thiên tài Lâm Chấn Kim trăm tuổi Kết Anh, hiện tại lại thêm một đồ tôn Doãn Tử Chương không đến 30 tuổi đã tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ.

Vài năm nữa là đến kỳ hạn quyết chiến giữa Đại trưởng lão Tam đại tông môn và Diễm Thí Thiên, mọi người trong Chiêu Thái tông được chứng kiến thực lực của Diễm Thí Thiên cũng không khỏi cảm thấy lo sợ, hôm nay đột nhiên xuất hiện một kẻ ngang trời xuất thế không thua gì Diễm Thí Thiên, đương nhiên bọn hắn là cầu còn không được.

Cho dù lần này Tam đại tông môn và Diễm Thí Thiên quyết chiến rơi xuống thế hạ phong, chỉ cần gắng gượng qua cửa ải này, có một thiên tài như vậy, một ngày nào đó có thể trọng chấn uy danh.

Bên trong đại điện. Lâm Thế Cung không hề có lòng tin giống như bọn hắn. Cách nghĩ của hai cha con Doãn Tử Chương và Lâm Chấn Kim từ trước đến nay không giống người thường, nếu như bọn họ nguyện ý vì quyền thế lợi ích khuất phục người khác thì lão cũng không cần đau đầu như hiện nay.

Lâm Thế Cung trước mắt thấy tin tức tốt nhất vẫn là Doãn Tử Chương tại tầng thứ 9 tháp Vũ Thần từ một tu sĩ Kết Đan hậu kỳ sau vài năm trở thành Nguyên Anh hậu kỳ, tốc độ như vậy quả thực văn sở vị văn (*mới nghe lần đầu).

Doãn Tử Chương cũng không giấu diếm, đem trọn quá trình hoàn hoàn chỉnh chỉnh nói một lần, Lâm Thế Cung và Lâm Chấn Kim nghe xong cũng không khỏi thở dài: “Thiên Ý! Thiên Ý ah!”

Ngay cả Lâm Thế Cung cũng không nhịn được hâm mộ vận khí nghịch thiên của cháu trai này.

Nếu như không phải gặp đại nạn thân thể bị hủy, lấy tu vi chân chính của Doãn Tử Chương cho dù liều mạng cũng không có khả năng leo lên tầng thứ 9 tháp Vũ Thần chứ đừng nói chi là tại đó Kết Anh thậm chí bế quan tu luyện mấy năm đâu.

Nếu thực sự đưa một tu sĩ Kết Đan kỳ đến tầng thứ 9, kết quả tất nhiên là tu sĩ này sẽ bị uy áp trên tháp trực tiếp áp thành bánh thịt đột tử tại chỗ.

Nếu như không phải có thiên tài Chu Chu vì Doãn Tử Chương cam nguyện dốc sức liều mạng, cũng không có người nào có thể đưa hắn đến tầng thứ 9.

Càng may mắn chính là, Lâm Chấn Kim yêu thương nhi tử, ngay khi Doãn Tử Chương còn rất nhỏ đã truyền lại Tu Di Giới Chỉ tổ tiên Lâm Thị cho hắn, hơn nữa chiếc nhẫn này nhiều năm chưa từng nhận chủ hết lần này tới lần khác lại để cho Doãn Tử Chương nhận chủ thành công.

Một cái Tu Di Giới Chỉ khác của Lâm Chấn Sát cũng cơ duyên xảo hợp đến trên tay Doãn Tử Chương, thúc đẩy hắn mở ra phong ấn trên đỉnh tháp Vũ Thần, không duyên cớ được truyền thừa mấy ngàn năm tu vi.

Bằng không thì lấy tốc độ tu luyện của Doãn Tử Chương, hơn phân nửa cũng có thể Kết Anh, nhưng tuyệt đối không thể chỉ vài năm là được Nguyên Anh hậu kỳ.

Hắn lúc ấy nếu như không phải thân thể đã bị hủy chỉ còn sót lại nguyên thần. Nhất định sẽ bị mấy ngàn năm tu vi bỗng nhiên dũng mãnh truyền thừa làm cho bạo thể bỏ mình, nghĩ cũng đừng nghĩ cái gì còn để cho tháp Vũ Thần nhận chủ.

” Kế tiếp cháu có tính toán gì không?” Lâm Thế Cung rốt cục hỏi tới trọng điểm.

Doãn Tử Chương khẽ giật mình, không biết nên trả lời như thế nào, Chu Chu không có hướng hắn đề cập sự tình muốn tới Đan Quốc trộm lấy Thiên Hỏa và đối phó Diễm Kiếm Địch. Cho nên giờ phút này có lẽ, chuyện kế tiếp hắn cần làm là tiếp tục tu luyện, nhưng cái này lại dễ nói hay sao?

Lâm Chấn Kim e sợ nhi tử chịu thiệt, đoạt trước một bước nói: “Chương nhi vừa mới tiến vào Nguyên Anh hậu kỳ, mà hồn thể hợp nhất không bao lâu, có lẽ cần phải tĩnh dưỡng một thời gian dài.”

Sao Lâm Thế Cung  lại không biết cháu trai đề phòng lão đề cập yêu cầu quá phận với Doãn Tử Chương? Chẳng qua trong lòng của lão có ý định khác cho nên cũng không có tiếp tục truy vấn, chỉ là buồn bã nói: “Cũng thế, các cháu tốt rồi, cứ an tâm tu luyện đi. Cần gì cứ yêu cầu, ta cũng muốn bế quan. Thật không nghĩ tới mấy lão già chúng ta đến tuổi này đối phó với tiểu tử Diễm Thí Thiên lại như lâm đại địch vậy, ha ha.”

Trong tiếng cười không hề vui vẻ, mang theo vài phần tự giễu. Phất phất tay để cho bọn hắn ly khai.

Như vậy coi như xong? Lâm Chấn Kim và Doãn Tử Chương thẳng đến khi ra khỏi đại điện, vẫn còn có chút không dám tin tưởng.

Đoán rằng khi chống lại lão quái vật Lâm Thế Cung lãnh huyết vô tình thì phải muốn đau khổ quần nhau một phen, thậm chí Lâm Chấn Kim đã nghĩ kỹ đủ loại điều kiện cùng Lâm Thế Cung trao đổi phần nhân tình Lâm Thị đã toàn lực cứu trị Doãn Tử Chương, không nghĩ tới đối phương một chữ không đề cập tới, nhẹ nhàng buông tha bọn họ.

Lâm Thế Cung từ lúc nào trở nên dễ nói chuyện như vậy rồi hả? !

Không chỉ đám phụ tử bọn hắn cảm thấy kỳ quái, sau khi bọn hắn rời đi, Đạo Quân Giáp Hỏa quay lại đại điện cũng thấy rất kỳ quái, hơn nữa lo lắng: “Vì sao ngươi không nhân cơ hội này yêu cầu Tử Chương nhận tổ quy tông, quay về Chiêu Thái tông? !”

“Đệ tử của mình, ngươi còn không rõ ràng sao? Chỉ dựa vào bức bách thì kết quả là gì ngươi cũng được chứng kiến rồi đấy. Đồ tôn này với đệ tử kia của ngươi là cùng một cái đức hạnh, thậm chí tính tình còn bướng bỉnh hơn vài phần. Bổn hoàng cưỡng ép để cho hắn nhận tổ quy tông, hơn phân nửa hắn vì lúc trước nhận nhân tình của Chiêu Thái tông ta miễn cưỡng đáp ứng, nhưng sẽ không thật sự thay Chiêu Thái tông xuất lực.”

“Chẳng lẽ để hắn tiếp tục làm đệ tử phái Thánh Trí? Cái tên sư phụ kia luận bổn sự cũng miễn cưỡng Kết Anh, có thể cho Tử Chương chỗ tốt gì?” Đạo Quân Giáp Hỏa nghĩ đến lúc trước để cho hạt giống tốt như Doãn Tử Chương lưu lạc bên ngoài, không có được lão dạy dỗ đã cảm thấy phiền muộn không thôi.

Đồ đệ khao khát bái nhập danh sư môn hạ, danh sư kỳ thật càng hy vọng có thể có được đồ đệ tư chất ngộ tính ưu tú để truyền thừa y bát.

“Gấp cái gì, chúng ta lại lấy lui làm tiến, nếu Chấn Kim là người Lâm thị, hắn còn có thể chạy đi đâu? Chiêu Thái tông có việc, tính tình Chấn Kim trọng tình trọng nghĩa như vậy, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc, chuyện Chấn Kim không giải quyết được, tiểu tử kia há có thể mặc kệ? Bổn hoàng xem như suy nghĩ cẩn thận rồi, đối phó loại người tính tình như thế này, không ngại động chi dĩ tình, ngẫu nhiên yếu thế cũng được, kết cục có thể làm cho bọn hắn cam tâm tình nguyện vào tròng.” Lâm Thế Cung có chút bất đắc dĩ nói.

“Cái kia phải đợi tới khi nào?” Đạo Quân Giáp Hỏa còn gấp gáp hơn cả Lâm Thế Cung Đại trưởng lão kiêm tộc trưởng Lâm thị.

“Sẽ không quá lâu. . . Hi vọng sẽ không quá lâu. . .” Lâm Thế Cung nghĩ đến vài năm sau sẽ có một trận chiến cùng Diễm Thí Thiên, không khỏi giận tái mặt.

Một trận này chính là một cuộc ác chiến, Lão cùng với Diêu Khiêm Thư, Trịnh Tài Thân đều không nắm chắc tất thắng, mặc dù thủ thắng cũng là thắng thảm, nếu như bại. . . Chờ đợi tam đại tông môn thậm chí toàn bộ Liên minh Vũ Quốc chính là một trường hạo kiếp.

May là tháp Vũ thần đã nhận chủ, Doãn Tử Chương có tương lai rộng mở, cho dù lão có cái gì ngoài ý muốn thì Chiêu Thái tông cùng với Lâm thị cũng sẽ có một ngày quật khởi.