Nga Mỵ

Chương 338: Nghìn cân treo sợi tóc




Chu Chu dựa theo kế hoạch sớm định ra, là để cho Ngân Sa tạo ra động tĩnh ý đồ cứu người báo thù, dẫn dắt chú ý hai tu sĩ Nguyên Anh rời đi, sau đó để Tiểu Trư vào bên trong đỉnh thấy rõ ràng tình thế rồi tùy thời mà hành động.

Hiện tại có sư huynh sư tỷ hỗ trợ, điều chỉnh lại kế hoạch, Tiểu Trư vẫn giữ hành động như cũ, Cơ U Cốc cũng sẽ thừa dịp loạn lẻn vào, âm thầm phá hư Tụ Hỏa Linh trận ở dưới đỉnh.

Mà Thạch Ánh Lục thì nhờ Huyễn Mị linh thạch toàn lực thi triển ảo thuật, phối hợp với Ngân Sa và Doãn Tử Chương, Đề Thiện Thượng hai người cố gắng gây ra hỗn loạn cũng nhân cơ hội giết chết tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ trên đảo, tránh cho thời điểm bọn họ cứu người có người vướng chân vướng tay.

Chờ Tiểu Trư xác nhận tình huống mấy vị trưởng lão, bọn họ mới quyết định phải như thế nào cứu ra bọn họ.

Ngân Sa Vương cau mày nhìn trời,nhìn xong một hồi bỗng nhiên nói : “Không cần ảo thuật phiền phức như vậy, qua nữa nửa canh giờ, vùng này hẳn là sẽ có bão lớn, đến lúc đó các ngươi cho phải thừa dịp hỗn loạn mà hành động. Nhưng các ngươi cũng nên chuẩn bị tâm lí, bão lốc ở Bắc Hải cũng không phải là chuyện đùa !”

Cùng một chỗ có bão lốc, không khí vùng này rối loạn, bọn họ muốn làm cái gì thì thuận tiện hơn nhiều.

Trong khi lo lắng chờ đợi, gió biển từ từ gia tăng, không tới chốc lát, vô số mây đen từ chân trời dâng lên, rất nhanh liền hoàn toàn che đậy những ngôi sao, trời đất chỉ còn lại một mảnh đen nhánh đưa tay không thấy được năm ngón.

Tiếng gió từ từ chậm xuống, không trung hiện lên một đạo ngân quang, ầm ầm ! Tiếng sấm đột nhiên nổ vang, mưa lớn chút từ trên bầu trời rơi xuống sắc vàng, biển cả giống như bỗng nhiên đốt nóng lên như nước sôi, trong nháy mắt mãnh liệt cuộn trào.

Tiếng sấm, tiếng mưa rơi, sóng biển điên cuồng vỗ ra âm thanh, còn có tiếng gió gào thét vang thành một mảnh, cuồng bạo này tự nhiên đáng sợ, cho dù là hai tu sĩ Nguyên Anh kỳ ngồi ở trước đan đỉnh cũng không khỏi mơ hồ sinh ra vài ý nghiêm túc .

Trong đó một tu sĩ Trúc Cơ kỳ canh giữ ở góc Đông Nam cũng tận mắt nhìn thấy cách đó không xa trên bờ biển hai khối băng nổi khổng lồ bị sóng biển hung hăng kéo đụng vào nhau, bắn ra cao hơn mười trượng khổng lồ, làm cho họ sợ đến trợn mắt há mồm.

Điện quang lập lòe ở bên trong, trước mắt bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện một khuôn mặt mỹ lệ diêm dúa lẳng lơ ngay trước mặt, tu sĩ kia ngẩn ngơ. Không tự chủ được nhớ tới trong truyền thuyết nữ yêu trên biển, cũng hẳn là xinh đẹp động lòng người như vậy sao. . . . . .

Sự nghi ngờ trong nháy mắt hắn còn chưa tiêu tán thì trên cổ chợt lạnh. Không còn một hơi thở mặt liền ngửa lên trên. Lấy pháp lực ngưng tụ thành một thanh Kim thương bén nhọn xuyên thủng qua cổ họng của hắn, thậm chí hắn không cách nào phát ra nửa tiếng kêu khóc rên rỉ. Liền mất mạng tại chỗ.

Kim thương thoáng một cái tiêu tán ở trong mưa gió, Thạch Ánh Lục nhanh như quỷ mị mà ẩn vào màn mưa núp xuống phía dưới hướng mục tiêu tiếp theo.

Mấy phương hướng còn lại, cũng phát sinh sự kiện ám sát tương tự, rất nhanh tám tu sĩ Trúc Cơ kỳ đều bị vô thanh vô tức bị giết chết trong cuồng phong bạo vũ (mưa to gió lớn), hai tu sĩ Nguyên Anh ngồi thẳng ngay giữa cũng không có phát hiện ra khác thường.

Sau đó liền đến phiên Ngân Sa Vương Sa Hoài Đan chợt xuất hiện thu hoạch, hắn cỡi một đầu Ngân Sa cấp năm xuất hiện ở sóng gió trong, tàn bạo quát lên: ” Cẩu tặc Đan quốc đi ra ngoài ! Các ngươi giết huynh đệ của ta cùng mấy vạn hài nhi của ta. Hôm nay Bổn vương muốn cùng các ngươi liều mạng!”

Hai gã tu sĩ Nguyên Anh nhíu mày, mặc Sa Hoài Đan chửi rủa nhưng cũng không vì thế mà thay đổi một chút.

Sa Hoài Đan mắng đến nước miếng đã khô, một trong hai tu sĩ Nguyên Anh mới lạnh lùng nói: “Không cần nói nhảm, muốn đánh liền đến bên này, nghĩ dẫn dắt chúng ta rời đi để cứu mấy lão gia đan tộc này ? Ngươi nghĩ chúng ta sẽ giống các ngươi ,những thứ súc sinh này đều một loại ngu xuẩn đần độn ? !”

Sa Hoài Đan giận quá thành cười nói: “Tốt! Các ngươi muốn làm con rùa đen rút đầu, Bổn vương mượn đồ tử đồ tôn các ngươi xuất ra một ngụm ác khí!”

Hắn tiện tay chụp tới, đưa ra một đầu thi thể tu sĩ Trúc Cơ kỳ Ngân Sa đưa tới bị bọn Thạch Ánh Lục giết chết, ném về hướng tu sĩ Nguyên Anh.

Bản thân hắn bị thương nặng, khó mà vận dụng pháp lực, có điều khí lực bản thân yêu thú hết sức kinh người. Cỗ thi thể kia phá tan màn mưa, mang theo tiếng gió tiếng rít thẳng tắp vọt tới hai người phía sau Cự Đỉnh, đụng vào Cự đỉnh không đến nỗi bị hao tổn. Nhưng thi thể này chỉ sợ muốn tan xương nát thịt hóa thành một đoàn huyết vụ.

Nét mặt hai tu sĩ rùng mình, một người trong đó hai tay kết ấn hướng thi thể bay ngang tới quát to: ” Dừng !”

Tốc độ thi thể nhất thời chậm lại, bay về phía trước mấy trượng rốt cục hoàn toàn cố định ngay ở giữa không trung, sau đó chậm rãi rơi xuống trên đá ngầm trước mặt hai người .

Có thể tham dự hành động lần này, cho dù không phải là tinh anh đứng đầu hoàng tộc Đan quốc, cũng là đệ tử trọng yếu được bọn họ tuyệt đối tin tưởng, mặc dù chỉ là Trúc Cơ kỳ, nhưng chịu khổ chết yểu như vậy, cũng làm cho hai tu sĩ Nguyên Anh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Sa Hoài Đan cười ha ha hết sức lớn lối: “Còn có bảy cái nữa, các ngươi đón tốt lắm!” Vừa nói xong lại giơ lên một cỗ thi thể hung hăng ném tới.

Những Ngân Sa khác nghe lệnh mấy con Ngân Sa cấp năm, cấp sáu chỉ đạo những Ngân Sa khác phối hợp, hướng hai tu sĩ Nguyên Anh trên đảo ném mạnh vào băng nổi khổng lồ trên biển .

Tình cảnh một mảnh hỗn loạn, những thứ băng nổi kia thì thôi, hai tu sĩ không muốn đệ tử nhà mình sau khi chết còn bị nghiền xương thành tro, phải cẩn thận ứng phó thỉnh thoảng bay tới thi thể, cho dù ở như thế nào cẩn thận cũng không thoát được phân tâm.

Cơ U Cốc dựa vào Huyễn Mị linh thạch, cộng thêm nước Hàn đàm tạo thành hơi nước ngăn cách, một đường mang theo Tiểu Trư ẩn núp hai gã tu sĩ Nguyên Anh phía dưới sau Đỉnh lớn, đem Tiểu Trư ném vào bên trong đỉnh.

Thạch Ánh Lục chịu trách nhiệm ở phụ cận Cơ U Cốc lấy hơi nước hàn đàm ngăn cách hai tu sĩ Nguyên Anh kiểm tra thần thức, thuận tiện để Cơ U Cốc tập trung tinh lực bài trừ Tụ Hỏa Linh trận ở dưới Đỉnh.

Thời gian Sa Hoài Đan gây ra hỗn loạn chỉ có hạn, chỉ cần hai tu sĩ Nguyên Anh xác định thần trí, dù chỉ phát hiện một chút mánh khóe, khởi động Tụ Hỏa Linh trận, bốn vị trưởng lão đan tộc trong đỉnh sẽ chết ngay tại chỗ.

Ngay giữa Tụ Hỏa Linh trận sở để một khối linh thạch khổng lồ chính là phong ấn ba loại Thiên Hỏa của Diễm Thí Thiên dung hợp mà thành Diệt Thế Chi hỏa, một khi Tụ Hỏa Linh trận khởi động giải khai phong ấn, ngọn lửa bộc phát chính là tu sĩ Đại Thừa kỳ không có chút nào phòng bị cũng sẽ bị chết cháy, chứ đừng nói chi là mấy trưởng lão Đan tộc Nguyên Anh kỳ đã già lại bị người chế trụ.

Thời gian cấp bách nhưng Cơ U Cốc không bất loạn chút nào, khoanh chân ngồi ngay ngắn ở bên cạnh Tụ Hỏa Linh trận kia, mười ngón tay cong duỗi, nhanh chóng tính toán mấu chốt phá trận, may là lúc trước đã nghiên cứu qua pháp trận khống chế lửa Băng Hỏa Thần vương lưu lại , đối với trận pháp tương tự cũng coi như có chút tâm đắc.

Đề Thiện Thượng và Doãn Tử Chương núp trong bóng tối, thời khắc chuẩn bị có biến hóa xuất ra toàn lực đi ngăn cản cường địch.

Tại hòn đảo đá ngầm nhỏ cũng từ từ bao phủ một mảnh cuồng phong bạo vũ, sấm sét vang dội trong, phía trước hai gã tu sĩ Nguyên Anh đang cùng Sa Hoài Đan dẫn dắt bầy Ngân Sa giằng co đấu pháp, trong hỗn loạn, trong lòng Chu Chu một mảnh kỳ ảo, cùng nguyên thần Tiểu Trư liên hệ.

Xuyên thấu qua ánh mắt Tiểu Trư, nàng “thấy” bốn vị trưởng lão Đan tộc chia thành hai phía lưng tựa lưng ngồi ở bên trong đỉnh, trên người bọn họ có pháp lực cấm chế do Diễm thí Thiên tự mình bố trí, làm bọn họ không thể nói, không thể động, không cách nào vận dụng một chút pháp lực.

Bên trong đỉnh bôi khắp nọc độc, Tụ Hỏa Linh trận vừa khởi động, cho dù Diệt Thế Chi hỏa nhất thời không làm chết cháy mấy vị trưởng lão, những chất độc này bị hỏa lực thúc giục, cũng đủ để trong nháy mắt độc chết bốn người.

Chu Chu nhìn Cơ U Cốc ngồi thẳng trầm tĩnh thoáng như nhập định, trong lòng âm thầm cầu nguyện: Nhị sư huynh, nhờ vào huynh ! Huynh nhất định phải phá hư hoàn toàn Tụ Hỏa Linh trận trước khi hai tu sĩ Nguyên Anh phát hiện . . . . . Nếu không hết thảy đều kết thúc.