Nga Mỵ

Chương 257: Ý Đồ Làm Loạn




Bởi vì có ba tu sĩ xa lạ gia nhập, không khí vốn náo nhiệt dễ dàng bị quét sạch, chỉ còn trầm muộn an tĩnh.

Liễu Tam phải kiên trì chịu trách nhiệm ứng phó ba người này, mà Lâm Giáp, Lâm Đinh cũng không coi những tu sĩ Luyện Khí kỳ này để trong lòng, loại ‘người hạ đẳng’ như vậy vốn không có tư cách giao thiệp với bọn họ.

Thạch Ánh Lục nhìn chằm chằm khay thịt đặt cạnh Chu Chu, nàng muốn ăn thịt!

Chu Chu nhìn nàng cười cười, cũng không để ý ba vị khách không mời mà đến, phân phó Tiểu Trư nổi lửa, chuyên tâm chế biến thức ăn cho bữa tiệc lớn tối nay.

Đám người Lâm Giáp thấy Chu Chu dùng đan đỉnh làm nồi, dùng một con heo biết phun lửa làm mồi lửa nấu ăn, trong lòng âm thầm lấy làm kỳ. Chu Chu cẩn thận khống chế Tiểu Trư phun ra ngọn lửa, tránh không để người Lâm gia nhìn ra đầu mối, may là nấu yêu thú cấp hai cũng không cần dùng đến Thiên Hỏa, mấy loại mồi lửa tạp nham mà Tiểu Trư nuốt vào hồi trước cũng thừa đủ rồi.

Rất nhanh mùi thịt hấp dẫn ẩn chứa mùi thuốc nhàn nhạt từ trong đan đỉnh nhẹ nhàng bay ra, ngay cả hai người tích cốc nhiều năm như Lâm Giáp, Lâm Đinh ngửi thấy cũng nhịn không được nuốt nước miếng.

Nhóm người Doãn Tử Chương dĩ nhiên sẽ không hào phóng chia xẻ thức ăn ngon với mấy người nhàm chán ka, mấy người nói một tiếng rồi xúm quanh đỉnh lấy bát đũa ra ăn, Cơ U Cốc cất giọng gọi Liễu Tam đi qua ăn cùng, thiếu chút nữa khiến Liễu Tam cảm động đến rơi nước mắt.

Nhìn lại Lâm Giáp và Lâm Đinh cao ngạo, nhất thời mọi người cảm thấy dù đều là tu sĩ Kết Đan nhưng tài năng thật hơn kém quá xa! Chu Chu là Luyện Đan Sư ngũ phẩm, tính tình lại rất tốt còn thường xuyên làm thức ăn ngon cho bọn hắn.

Tu sĩ luôn có tâm đề phòng, bình thường sẽ không ăn đồ của người lạ, cho nên Liễu Tam cũng không mời ba người Lâm gia, cáo lỗi một tiếng rồi chạy qua ăn cùng.

Ba người Lâm gia tất nhiên cũng cảm nhận được đối phương có ý bài xích, nhưng mặc dù bọn hắn kỳ quái cũng sẽ không để ở trong lòng.

Lâm Lục thiếu bị hương thơm không ngừng bay tới làm hắn phiền lòng, đứng lên với đánh mắt Lâm Giáp, hai người đi tới một bên, bố trí kết giới mật đàm.

Lâm Giáp sớm đã có chuyện muốn nói: “mặc dù Doãn Tử Chương kia khả nghi, nhưng hẳn là cũng không phải là Tam thiếu gia, Lục thiếu gia ngươi cần gì tự hạ thấp thân phận làm bạn cùng người như thế?”

Lâm Lục cười nói: “A cha không phải là đang phiền não không có người nằm vùng bên đại bá sao? Giáp tiên sinh thấy tiểu tử kia như thế nào?”

Lâm Giáp hai mắt sáng ngời, khen: “Lục thiếu gia quả nhiên túc trí đa mưu, ha hả, đại gia hắn đề phòng ai cũng sẽ không phòng con trai của mình!”

“Nếu không phải là a cha sớm một bước đánh tráo Hồn bài của Tam ca, kế hoạch này cũng khó mà áp dụng. Ha ha, thật là trời cũng giúp ta. Hiện tại phải nghĩ cách khiến tiểu tử này đi vào khuôn khổ, để hắn nghe lệnh chúng ta.” Lâm Lục trầm ngâm nói.

“Đánh tráo Hồn bài?” Chuyện này Lâm Giáp là lần đầu tiên nghe nghe thấy.

“Cũng không có gì khó khăn, chỉ là dùng một Hồn bài đệ tử chi thứ tráo lấy Hồn bài của Tam ca. Tam ca ta không biết đã chết ở xó nào rồi, ngay từ khi hắn mất tích không tới một tháng, linh quang trên Hồn bài cũng đã tiêu tán, a cha muốn cho đại bá cảm thấy hắn còn sống và đang ở trên tay chúng ta, khiến cho hắn ném chuột sợ vỡ đồ, cho nên âm thầm phái người đổi Hồn bài của hắn, không nghĩ tới hôm nay lại có công dụng rồi!”

Lâm Lục càng nghĩ càng đắc ý, hắn từng nghe nói có một người giống hệt Tam ca xuất hiện, cũng đang âm thầm tự định giá chuyện này. Lâm Tam chân chính đã chết, hiện tại nhô ra tên này nhất định là hàng giả, cũng không biết người cố ý giả trang có mưu đồ khác hay chỉ là người giống người.

Ngày đó mấy người Doãn Tử Chương mặc dù không giết Lâm Tam, nhưng lại hủy dung mạo hắn, phế hết pháp lực trở thành người bình thường, ném ở nơi hoang dã trong khi hắn không có kỹ năng phòng thân, cuối cùng cũng không thể sống bao lâu.

Lâm Giáp nghe Lâm Lục nói cũng cảm thấy may mắn, nhưng rất nhanh cau mày nói: “Tiểu tử họ Doãn này đi cùng người Tế Lập tông. Muốn động hắn chỉ sợ có chút phiền phức…”

Lâm Lục cười lạnh một tiếng nói: “Có gì phiền toái? Cùng lắm thì…” Hắn làm động tác vung đao, điềm nhiên nói: “Chỉ cần thủ đoạn gọn gàng, ai biết được là chúng ta làm. Mặc dù biết, Tế Lập tông còn có thể vì Liễu Tam một Trúc Cơ tu sĩ nho nhỏ mà trở mặt với Chiêu Thái tông ta sao?”

Lâm Giáp suy nghĩ một chút, chậm rãi gật đầu nói: “Cũng được, nhưng ta vẫn cảm thấy mấy người này có chút cổ quái, dù sao nơi này còn xa mới đến nơi Đại hội đấu pháp cử hành. Chúng ta không ngại quan sát thêm hai ngày rồi tính.”

Trong lòng Lâm Lục cảm thấy Lâm Giáp quá mức cẩn thận, nhưng hắn vẫn đáp ứng.

Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày tiếp theo sáng sớm lên đường, nghe thấy ba người Lâm gia nói muốn đi chung với bọn họ, khiến Liễu Tam sắp không giữ nổi khuôn mặt tươi cười nữa.

Có Lâm Giáp, Lâm Đinh hai pho tượng Kết Đan đại thần này đi chung. Làm sao bọn họ “mỗi ngày làm một việc thiện” được nữa.

Phát tài không được thì thôi, có thêm mấy người xa lạ không có hảo ý ở bên người, còn gây ảnh hưởng tâm tình.

Đề Thiện Thượng ỷ vào bản thân hiện tại giả dạng làm tu sĩ Luyện Khí kỳ, cố ý lấy tốc độ con rùa mè nheo đi từ từ, Chu Chu còn tận dụng thân phận một người phàm không có pháp lực, không ngừng yêu cầu dừng lại nghỉ ngơi.

Lâm gia ba người mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng gắt gao nhịn xuống không nói gì đi trước một bước.

Cơ U Cốc yên lặng quan sát ba người kia, xác định đám người này muốn đi cùng bọn họ là có mục đích khác.

Đề Thiện Thượng âm thầm đánh mắt với hắn, cố ý đi chậm tới cuối đội ngũ, truyền âm nói: Ba tên vô liêm sỉ này cứ sống chết quấn lấy chúng ta, Lão Tử chịu không nổi nữa, không bằng chúng ta lộ ra tu vi chân chính hù chạy bọn họ.”

“Ngươi cũng không phải là tu sĩ Nguyên Anh, dù có là, chúng ta cũng không tiện công khai đắc tội Chiêu Thái tông.” Cơ U Cốc cảm thấy lấy tu vi hiện tại cảu bọn họ căn bản không có chút nào ảnh hưởng gì với tình huống này.

“Nhịn chết Lão Tử rồi, bọn họ muốn làm chuyện xấu làm sao không mau mau ra tay, cũng tốt để Lão Tử diệt bọn hắn luôn đỡ chướng mắt!” Đề Thiện Thượng cũng nhận thấy được đối phương không có ý tốt, phiền não không dứt.

Mấy năm này mặc dù bọn họ cướp bóc không ít, nhưng đều là đối phương động thủ trước bọn họ mới khởi xướng phản kích, hơn nữa chỉ cần đối phương tội không đáng chết thì cũng không giết, chỉ phế hết tu vi là dừng tay.

Không muốn lưu lại tâm ma là một nguyên nhân, nguyên nhân khác cũng là không muốn mình đến cuối cùng sẽ biến thành ác đồ chỉ biết đến lợi ích và giết chóc.

“Yên tâm đi, ta đoán trước khi ra khỏi khu rừng này, bọn họ sẽ động thủ.” Cơ U Cốc trầm ngâm chốc lát nói.

Bọn họ không thể công khai trở mặt cùng Chiêu Thái tông, đối phương cũng cố kỵ việc này, dù sao trong đội ngũ của bọn họ có một đệ tử Tế Lập tông. Cho nên nếu như bọn họ muốn động thủ, tất nhiên cũng không muốn người khác biết, một khi ra khỏi bìa rừng, rất có thể sẽ gặp phải những tu sĩ khác, tiết lộ tin tức bọn họ từng đi chung một đường, sau này có thể có phiền toái.

“Thật? Sao đệ không nói sớm? Chúng ta đi mau một chút!” Đề Thiền Thượng hưng phấn nói.

Doãn Tử Chương bỗng nhiên truyện âm nói: “Chu Chu nói có năm tên Kết Đan tu sĩ che dấu hơi thở đang đi về phía này, tựa hồ không có ý tốt.” Đây là Chu Chu dùng ngón tay viết lên lưng hắn.

Cơ U Cốc nhướng mày quyết định thật nhanh truyền âm cho những người khác: “Phát hiện không ổn lập tức chạy, những người này hơn phân nửa tới vì ba người Lâm gia, chúng ta không cần thiết phải xen vào vũng đục này.”