Nga Mỵ

Chương 255: Lý Do “Khiêm Tốn”




Hoàng cung Đan quốc vẫn huy hoàng như cũ, trên trăm cung nhân trong Đông Cung đang dọn dẹp, bố trí trong hoa viên chuẩn bị mấy ngày nữa mừng thọ Thái tử hai trăm năm mươi tuổi, nhưng bên trong Đông cung lại ít thấy không khí vui mừng, người người thần kinh căng thẳng, cẩn thận từng li từng tí, e sợ nếu phát ra chút tiếng vang sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.

Thái tử điện hạ đang triệu kiến mấy tên mật thám, hắn mặc cẩm bào màu đen thêu kim sắc hỏa diễm, trẻ tuổi anh tuấn, khóe miệng cong thành một nụ cười biếng nhác, tà tà tựa vào trong ngực một mỹ nhân xinh đẹp, tư thái tùy ý phóng túng.

Nếu như đổi lại cảnh tượng, tuyệt đối không có người nào đoán được hắn chính là Đan quốc thái tử điện hạ mà các thế lực nhất lưu như Vũ quốc tam đại tông môn và Tây Phương ngũ quốc vạn phần kiêng kỵ.

“Các ngươi nói, Tông chủ Chiêu Thái tông và mấy thái thượng trưởng lão cùng nhúng tay vào nội đấu giữa hai huynh đệ Lâm gia kia, bọn họ sắp phân ra thắng bại rồi?” Thái tử tùy ý cười nói.

“Dạ!” Mấy tên mật thám quỳ phía dưới không dám phớt lờ, thái tử điện hạ ba năm trước đây thành công hấp thu loại Thiên Hỏa thứ ba nhưng vẫn không thể đột phá tấn nhập Đại Thừa kỳ, chuyện đối phó với Vũ quốc cũng không thuận lợi, mấy năm qua tâm tình ngày càng ác liệt, thủ hạ động một tí là phạm lỗi sợ hãi không dám thở mạnh.

Ngay cả Liên, người được hắn coi trọng, suýt chút nữa trở thành Thái tử phi cũng bị hắn khiến trách, vậy những mật thám nho nhỏ như họ chỉ cần nói sai một từ thôi, chắc chắn sẽ chết không chỗ chôn.

“Các ngươi cảm thấy bên nào sẽ thắng?” Thái tử ném ra một vấn đề khó nhằn.

Mấy người phía dưới hai mặt nhìn nhau, đều sợ nói sai đáp án, không dám dễ dàng mở miệng.

“Nói nghe một chút, nói sai cũng không sao.” Thái tử vẻ mặt ôn hoà, vừa nói, vừa đưa tay chậm rãi vuốt đùi mỹ nhân phía sau.

Thủ lĩnh mật thám kiên trì nói: “Hẳn là Lâm gia lão Đại, hắn vừa là huynh trưởng, lại từng nhận được truyền thừa gia tộc – Tu Di giới chỉ”

“Không phải nói Lâm gia còn có một đôi Tu di giới chỉ bị thất lạc sao?” Thái tử nhướng mày nói.

“Dạ, phải…” Thủ lĩnh mật thám bị thái tử hỏi ngược lại một câu, nhất thời quỳ rạp trên mặt đất không dám nói thêm tiếng nào.

“Các ngươi ngày ngày theo dõi toàn bộ người Lâm gia, lại không có người biết Tu Di giới chỉ được cất giấu ở đâu sao?” Thái tử hỏi lại, lời nói dần dần trở nên sắc bén.

Một gã mật thám khác lên tiếng: “Trong đó một chiếc được giao cho con thứ hai Lâm gia, mười mấy năm trước hắn mất tích, sau này được tộc trưởng đương nhiệm cứu về nhưng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, Tu Di giới chỉ kia cũng không thể tìm về. Chiếc còn lại do con trưởng Lâm gia bảo quản, sau được truyền cho con trai lớn của hắn. Sáu năm trước con trai lớn của hắn gặp phục kích ở núi Huyền Vũ, nghe nói linh quang trên Hồn bài đã biến mất, cũng là dữ nhiều lành ít, Tu Di giới chỉ kia cũng mất tích. Người sai sử phục kích đã điều tra được là con thứ ba Lâm gia, có thể Tu Di giới chỉ ở trong tay hắn…”

“Bổn cung rất không thích phải nghe hai chữ ‘có thể’ này.” Thái tử siết mạnh tay, mỹ nhân phía sau không nhịn được mà kêu đau, hắn nghiêng đầu cắn một ngụm lên gương mặt của nàng, cười nói: “Làm đau nàng?”

Mỹ nhân mền mại uyển chuyển “Vâng” một tiếng, cũng không dám nói nhiều, nếu như mọi ngày nàng đã sớm xuất ra bản lĩnh làm nũng ngây thơ. Nhưng hôm nay… nàng nhạy cảm nhận thấy tâm tình thái tử vô cùng không tốt, cho nên chuyện dư thừa nàng một chút cũng không dám làm.

Hình như Thái tử cảm thấy có chút không vui, ngồi thẳng người lãnh đạm nói: “Lần sau đừng để Bổn cung nghe thấy những lời nhảm nhí như vậy.”

“Dạ!” Phía dưới mấy người dập đầu như bằm tỏi.

Một người trong đó nhớ tới một chuyện, nói: “Vũ quốc bên kia cũng có ý mượn hơi Trịnh Quyền, vài ngày trước đã đưa thiệp mời muốn mời phái Thánh Trí cử người đến tham gia Đại hội đấu pháp.”

“Ừ?” Đối với Thái tử, phái Thánh Trí chỉ giống như con kiến hôi, nhưng hắn vẫn có chút hứng thú với Trịnh Quyền.

“Trịnh Quyền còn đang bế quan, phái Thánh Trí cũng đã phái mấy đệ tử đi trước tới quần đảo Đông Hải Tiên Vân. Bọn họ mấy năm này cũng có năm đệ tử dưới trăm tuổi Kết Đan thành công, hiện giờ cũng rất có danh tiếng trong vùng Tây Nam.”

“Chỉ có mấy tu sĩ Kết Đan, để cho Phồn Kiếm tông đối phó là được rồi, chẳng phải bọn họ cũng tham gia Đại hội đấu pháp sao? Nên có người cho Trịnh Quyền một chút cảnh cáo rồi, nếu không hắn thật cho là dùng đan dược tạo ra mấy tu sĩ Kết Đan thì vô địch thiên hạ.” Tu sĩ Kết Đan đối với thái tử mà nói vẫn là tiểu nhân vật không đáng chú ý, tùy ý bóp chết để cho Trịnh Quyền biết lợi hại là được.

“Dạ, thuộc hạ lập tức báo ngay cho Phồn Kiếm tông.”

“Loại chuyện nhỏ nhặt này sẽ có người khác thông báo, cái gì mới là quan trọng nhất các ngươi phải nhớ rõ ràng, Bổn cung kiên nhẫn rất có hạn. Ngày này sang năm nếu còn không tra ra tung tích của ‘nàng’, các ngươi cũng không cần sống trên đời nữa.” Thái tử của nói thật là tùy ý, nhưng sát khí trong đó lại như lưỡi dao sắc bén, chậm rãi lướt qua cổ họng mỗi người trên điện.

Mấy thủ lĩnh mật thám mồ hôi vã ra như tắm, quỳ rạp trên mặt đất dập đầu lĩnh mệnh.

Thái tử phất tay đuổi mấy người bọn hắn, xoay người lại ôm lấy mỹ nhân đang nơm nớp lo sợ, thương tiếc nói: “Sao nàng lại bị hù thành bộ dáng như vậy chứ? Bổn cung rất đáng sợ sao?”

Mỹ nhân miễn cưỡng cười duyên nói: “Tiện thiếp sợ nhất điện hạ nổi giận, điện hạ không nên hù dọa tiện thiếp”

“Nàng biết điều nghe lời một chút, sao Bổn cung lại hù dọa nàng chứ, về phần những thứ không nghe lời kia… Ha hả, Bổn cung rất nhanh sẽ bắt nàng ta trở lại tự mình dạy dỗ.”

Mấy người Đề Thiện Thượng rời khỏi phái Thánh Trí trạm thứ nhất là Phần thành, Tế Lập tông hết sức coi trọng Đại hội đấu pháp lần này, đối với những thiên tài phái Thánh Trí chưa đến trăm tuổi đã thành công kết đan lại càng cung kính, đặc biệt phái Liễu Tam cùng bọn họ đi tới quần đảo Đông Hải Tiên Vân.

Trong phòng khách, Liễu thị Tam Anh và trưởng lão Kết Đan Tề Chí ở Đấu Pháp đường nhìn thấy đám người Đề Thiện Thượng, không nhịn được đưa tay dụi dụi mắt … rõ ràng là tu sĩ Kết Đan kỳ, làm sao hơn một tháng không thấy đã trở thành Luyện Khí kỳ!?

Mấy người Đề Thiện Thượng lúc trước có rãnh rỗi cũng sẽ đến Đấu Pháp đường tìm người tỷ thí, đều quen biết họ, nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của bọn họ, ho nhẹ một tiếng nói: “Đi bên ngoài, chúng ta khiêm tốn tốt hơn.”

Tề Chí và Liễu thị Tam Anh trong lòng nghi ngờ, các ngươi muốn khiêm tốn, biến thành Trúc Cơ kỳ là được rồi, cần gì phải hạ thành Luyện Khí kỳ khoa trương như vậy.

Liễu Tam cho đến khi cùng đi với bọn họ, mới hiểu được lý do mà họ khiêm tốn… Bọn người kia dĩ nhiên là vì đen ăn đen!

“Đến! Bảo sư huynh, Liễu Tam, chúng ta cùng nhau phân chia những tiền tài bất nghĩa này!” Đề Thiện Thượng hào khí vạn trượng vung tay ném ra vài tùi đồ, thuận tiện đá văng tên đạo tặc xui xẻo vừa định trộm đồ của hắn.

Liễu Tam kịp phản ứng, cười khan nói: “Không cần, không cần, vãn bối cũng chưa làm gì hết…” Nếu tính tuổi, tuổi hắn còn gấp đôi Đề Thiện Thượng, nhưng Tu Tiên giới cho tới bây giờ lấy tu vi bàn bối phận, cho nên ở nơi này trước mặt mấy hậu sinh, hắn mới là vãn bối.

Cơ U Cốc mỉm cười nói: “Lời này của ngươi quá khách khí rồi, có người thì có phần, huống chi bọn đạo tặc nàu nếu không thấy có tu sĩ Trúc Cơ như ngươi dẫn đội, cũng chưa chắc sẽ ra tay.”

Một đoàn tu sĩ Luyện Khí kỳ dám nghênh ngang đi ra ngoài thực sự rất đáng nghi, nếu có một tu sĩ Trúc Cơ dẫn đội sẽ khiến người ta an tâm hơn nhiều.

Liễu Tam im lặng, thì ra bọn họ không có yêu cầu hắn cùng “khiêm tốn” chính là vì cái này!