Nga Mỵ

Chương 241: Âm Thầm Đau Buồn




Nghênh đón Doãn Tử Chương xuất quan sớm, là Chu Chu gào khóc.

“Tốt rồi! Muội đừng khóc nữa có được không, ta chẳng bị sao mà. Sao muội lại thích khóc như thế, thật vô dụng!” Doãn Tử Chương vô lực nhìn Chu Chu quết nước mắt nước mũi lên làm nhàu nhĩ hết cả quần áo, hắn vừa thay sau khi xuất quan đấy.

“Muội… muội thích khóc với việc có tác dụng không… thì có liên quan gì?!” Chu Chu thút tha thút thít nói.

Giống như thật chẳng có quan hệ gì, có người khóc vì mềm yếu thống khổ, nhưng Chu Chu khóc nhiều là vì hắn. Nghĩ như vậy, tim Doãn Tử Chương liền mềm nhũn, xoa xoa đầu của nàng nói: “Ta thật không có việc gì, muội không cần sợ.”

Chu Chu không nói gì, oán hận mà cầm lấy ống tay áo của Doãn Tử Chương lau mặt sạch sẽ, sau đó cầm mỳ gà đưa qua cho hắn ăn.

Tu sĩ Kết Đan kỳ thì không cần phải ăn, nhưng Doãn Tử Chương không sửa được thói quen được, cũng không tính sửa.

Mì hơi nở rồi, nhưng hương vị vẫn rất được, Chu Chu nhìn Doãn Tử Chương nghiêm chỉnh ăn hết, hạ quyết tâm rất lớn lôi khối ngọc bội trên cổ xuống, nói: “Huynh lấy chút máu phong ấn trên khối ngọc này được không?”

“Làm sao?” Doãn Tử Chương khó hiểu hỏi.

Chu Chu không đáp, chỉ kiên trì nhìn hắn. Doãn Tử Chương đột nhiên hiểu ra, nàng sợ trong tương lai hắn gặp chuyện không may, còn có máu tươi của hắn để lại, nói không chừng có thể làm giống yêu hồ, thay hắn luyện lại thân thể lần nữa, vậy hắn còn cơ hội trọng sinh.

Hóa ra mình khiến nàng bất an như vậy, Doãn Tử Chương không nói gì, đưa ngón tay vạch một vạch trên mi tâm*, ngưng tụ chân nguyên lấy ba giọt máu khắc vào trong ngọc bội.

*mi tâm: giữa hai mày.

Chu Chu mắt đỏ hồng nói: “Muôi hi vọng cả đời này cũng không cần dùng đến mấy giọt máu này…”

“Đồ ngốc!” Doãn Tử Chương ôm nàng, hắn cũng không hi vọng Chu Chu phải như yêu hồ, chán nản vì Phấn Bích Thấm lâm nạn ngoài ý muốn.

“Ta đã nói mà, sau khi xuất quan thể nào lão tứ cũng chạy tới chỗ tiểu sư muội trước!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Đề Thiện Thượng, Chu Chu bị dọa vội đẩy Doãn Tử Chương ra, ngồi thẳng lên.

“Cũng chẳng phải bắt gian tại giường, căng thẳng cái gì? Quan hệ của hai người các đệ còn ai là không biết nữa.” Đề Thiện Thượng chẳng chút để ý đến thể diện của thiếu nữ, một bên lớn tiếng ồn ào, một bên đi vào với Cơ U Cốc và Thạch Ánh Lục.

“Đại sư huynh đừng nói nữa, lỗ tai Chu Chu đỏ cả rồi!” Thạch Ánh Lục nói chẳng thèm nghĩ, khiến cổ Chu Chu cũng đỏ lên theo.

Cơ U Cốc thấy không khí xấu hổ, cười giải hòa nói: “ Chúng ta tới một là hỏi tứ sư đệ một chút về chuyện “Tủy Băng quyết” với chuyện kết đan, hai là muốn nhờ tiểu sư muội giúp một chuyện.”

Doãn Tử Chương đột nhiên kết đan, rất nhiều người ngạc nhiên. Nhưng những chuyện này lại liên quan đến kinh nghiệm tu luyện cá nhân với bí pháp…v…v…, nếu không phải là quan hệ thật tốt thì không tiện, cũng chỉ có đồng môn như Đề Thiện Thượng với Cơ U Cốc mới có thể không có gì cố kị mà hỏi thẳng như thế.

Đối với họ, dĩ nhiên Doãn Tử Chương tuyệt không tư tàng.

“Giúp đỡ? Các huynh muốn luyện đan dược gì sao?” Chu Chu thấy lạ hỏi.

Thạch Ánh Lục cười tủm tỉm nói: “Không phải, thật ra là ta muốn mượn sư muội ít lửa.”

Trường Sinh Tiên Hỏa chỉ cần được sử dụng một cách cẩn thận, có thể khiến tốc độ tu luyện của Tu sĩ Hỏa linh căn tăng cực nhanh, hiện giờ Trường Sinh Tiên Hỏa đã bị Tiểu Trư nuốt trọn, muốn dùng đương nhiên phải đến tìm Chu Chu mượn.

Ngay cả đạo cụ Thạch Ánh Lục cũng đã chuẩn bị xong, chính là Long Cốt Tinh La Bàn.

Phù Ngọc và Vưu Thiên Nhận không thu lại năm món tiên khí hạ phẩm Diệu Âm Ngọc Hoàng, Thiên Tinh Như Ý, Ngân Giao Phất Trần, Long Cốt Tinh La Bàn với Bát Bảo Tử Vân Hốt, vui vẻ giao chúng cho năm đệ tử mở ra bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, lập công lớn cho phái Thánh Trí.

Tuy rằng tiên khí hiếm có, nhưng không nghi ngờ gì nữa, năm người này sau này sẽ trở thành nhân vật đứng đầu của phái Thánh Trí, năm món tiên khí này sớm muộn cũng đưa cho họ, huống chi ba trong năm món này là do họ tự kiếm về.

Năm món tiên khí này được phân chia tốt đẹp theo thuộc tính, năng khiếu của năm người.

Diệu Âm Ngọc Hoàng về với Đề Thiện Thượng, Ngân Giao Phất Trần về Cơ U Cốc, Long Cốt Tinh La Bàn cho Thạch Ánh Lục, Thiên Tinh Như Ý thuộc Doãn Tử Chương, Bát Bảo Tử Vân Hốt cho Chu Chu.

Chu Chu không dùng được tiên khí, nhưng Vưu Thiên Nhận với Phù Ngọc vẫn quyết định đưa bảo vật cho nàng, nàng có dùng được không là một chuyện, nhưng nàng có công lao lớn cho phái Thánh Trí là việc không thể nghi ngờ. Hơn nữa, Bát Bảo Tử Vân Hốt là quốc bảo của Tích quốc. Bởi vì Chu Chu là quán quân đại hội Luyện Đan Sư của Tây Phương Ngũ Quốc, mới được hoàng đế Tích quốc tặng cho, về tình về lí thì phái Thánh Trí đều không tiện thu vào.

Thạch Ánh Lục đoạt được Long Cốt Tinh La Bàn, ngoại trừ có thể hấp thu ánh sáng, còn có thể hấp thu của những nguồn sáng khác. Thạch Ánh Lục muốn tiểu Trư nhả Trường Sinh Thiên Hỏa, dùng Long Cốt Tinh La Bàn hấp thu ánh sáng của nó, từ từ phóng thích ra lúc nàng luyện công, cả nàng và Tam Nhãn Xích Hỏa Sư đều được hưởng nhiều lợi lộc. Thạch Ánh Lục có thể có phương pháp nhanh chóng tăng tu vi pháp lực, dĩ nhiên Chu Chu cam tâm tình nguyện giúp sức, lập tức cầm Long Cốt Tinh La Bàn đi Đan phòng thu lấy ánh lửa do Tiểu Trư nhả Trường Sinh Thiên Hỏa mà có.

Cơ U Cốc cười nói: “Không vội, còn có một chuyện, tiểu sư muội nghe qua rồi đi cũng không muộn.”

“Chuyện gì?” Chu Chu ngồi lại chỗ cũ hỏi.

Cơ U Cốc lấy tượng Băng Hỏa Thần Vương ra để trên bàn rồi nói: ”Khối càn khôn băng hỏa ngọc này, sư phụ không thể xác định tác dụng, theo bí tịch Băng Hỏa Thần Vương để lại dưới đáy tượng thì nó có thể “Nghịch chuyển âm dương băng hỏa”, có lẽ có quan hệ đến việc Băng Hỏa Thần Vương có thể hóa lửa thành băng, hóa băng thành lửa, nhưng điểm này Băng Hỏa Thần Vương tham ngộ suốt đời vẫn chưa thấu, tương lai Tứ sư đệ và Chu Chu có thể sẽ dùng tới, cho nên sư phụ bảo ta mang nó tới cho hai người.”

Sở dĩ Vưu Thiên Nhận không lén cho Doãn Tử Chương, mà lại để cho nhóm Cơ U Cốc mang tới, là cố tình thể hiện bản thân không thiên vị, không muốn vì chuyện này mà mấy đệ tử sinh ra khoảng cách.

Càn khôn băng hỏa ngọc này đích thực những người khác không thể dùng được, Chu Chu và Doãn Tử Chương có thể hiểu được bí mật bên trong hay không, cũng còn phải xem cơ duyên của họ.

Doãn Tử Chương nhận được toàn bộ truyền thừa của “Tủy băng quyết” ở bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, thậm chí tạo ra kì tích kết đan thành công, trừ ngộ tính và sự kiên trì của hắn, vận may cũng là một yếu tố rất quan trọng trong đó.

Đề Thiện Thượng đĩnh đạc mà phất tay nói: “Nếu không phải có Tiểu Trư nuốt Trường Sinh Thiên Hỏa kia thì chúng ta đều đã bị nướng chín trong bảo tàng, cái càn khôn băng hỏa ngọc này để tiểu sư muội lấy là vừa đúng. Nhưng tiểu sư muội à, Hóa Thanh đan kia phải làm phiền muội rồi, lão tử phải đi bế quan thôi. Bà ngoại nó! Nếu còn không kết đan thì lão tử chẳng còn mặt mũi mà gặp ai!”

Trong phái Thánh Trí vẫn còn mấy viên Hóa Thanh đan, nhưng đều là mua từ bên ngoài với giá trên trời từ trước khi thầy trò Trịnh Quyền gia nhập phái Thánh Trí, Đề Thiện Thượng đã quen ăn đan dược thượng phẩm tất nhiên thấy chướng mắt, hơn nữa họ có Tam Thanh Linh Châu quả có thể đề cao xác xuất kết đan thành công, tất nhiên là mong Chu Chu có thể làm lại một mớ Hóa Thanh đan khác.

Chu Chu liên tục gật đầu đồng ý, đối với Tu sĩ mà nói, thực lực thể hiện hết thảy, cô cũng rất hi vọng các sư huynh sư tỷ có thể mau chóng đột phá. Nàng cảm thấy, tương lai sẽ xảy ra rất nhiều chuyện, mọi người có thêm một phần thực lực sẽ có thêm một phần khả năng sống sót.