Nga Mỵ

Chương 236: Lúc Này Mới Đủ Kích Thích




Chu chu rất bội phục mình,dưới sự đau đớn làm cho người ta điên cuồng mà còn có hơi sức đi kiểm nghiệm nó.

Nàng rất muốn buông bỏ, chỉ cần dừng kết nối với Tiểu Trư thì sẽ không còn cảm giác được nó, bản thân nàng có thể không cần thừa nhận thống khổ như thế.

Nhưng không được!

Bỏ mặc Trường Sinh Tiên Hỏa và Húc Dương Minh Hỏa ở trong cơ thể Tiểu Trư tàn sát bừa bãi không chút hạn chế, rất có thể đến cuối cùng Tiểu Trư không chịu nổi mà hoàn toàn hỏng mất, đến lúc đó chẳng những Tiểu Trư biến mất, hai loại Thiên Hỏa mất đi khống chế cũng sẽ mang đến tai nạn kinh khủng ngoài dự liệu

Hơn nữa mất đi Tiểu Trư, cho dù nàng may mắn giữ được tánh mạng thì sau này cũng chỉ có thể dựa vào Doãn Tử Chương thay nàng gánh chịu hết thảy, trọng trách của hắn đã quá nặng, làm sao nàng có thể ích kỷ như thế đây?

Chu Chu cắn chặt hàm răng bắt buộc mình giữ vững thanh tĩnh, thừa nhận một vòng hạnh hạ đến chết đi sống lại này. ở trong lửa cháy bừng bừng thống khổ mà hủy diệt, niết bàn trọng sinh trong liệt diễm.

Nếu đây là hậu quả của việc nhận được Thiên Hỏa , như vậy nàng và Tiểu Trư cùng nhau gánh chịu! Nàng không trốn tránh.

Trong thống khổ vô tận, dường như nàng đã trải qua thiên sinh vạn thế *(trăm ngàn vạn năm, vạn cuộc đời), một lần so sánh với một lần càng đau đớn gấp trăm lần đem nàng đẩy tới giới hạn sắp tan vỡ, nếu bị một lần nữa thì sẽ đến lúc nàng bị hủy diệt hoàn toàn. Nàng có thể lựa chọn thối lui, cũng có thể lựa chọn cùng Tiểu Trư đồng quy vu tận, đột nhiên từ sâu trong long Chu Chu sinh ra sự tàn nhẫn: bổn nguyên chân ý Trường Sinh Tiên Hỏa không phải là sinh cơ sao? Ta giao quang minh vô tận thuộc về Húc Dương Minh Hỏa cho ngươi, ngươi không nên đưa ta vào tuyệt cảnh, nếu không ngươi và ta cùng nhau mất đi!

Chẳng những nàng không cùng Tiểu Trư phân thể, ngược lại đem hết toàn lực cổ động Húc Dương Minh Hỏa trong cơ thể.

Trong chớp mắt, cả người nàng phát ra ánh sáng chói mắt.Dưới ánh sáng chói lòa thân thể giống như ngọc lưu ly long lanh tươi sáng, như mặt trời mọc ở phía đông chiếu sáng vạn dặm.

Ngọn lửa xanh biếc trong cơ thể như được ủng hộ chập chờn phấp phới, trong hào quang nó mọc cành ra lá, nở ra một đống nụ hoa tại đầu cành mập mạp, rồi cuối cùng điên cuồng phát tán hạt giống, hạt giống rơi vào trong đan điền của Chu Chu rồi nẩy mầm mọc rễ, mọc thành một sinh mạng mới, thống khổ chậm rãi biến mất chỉ còn lại nhẹ nhõm vui vẻ vô tận, cảm giác ôn hòa từ đan điền lan tràn ra toàn than.

Chu chu dùng tâm kính xem toàn thân thì phát hiện trong đan điền có thêm một vòng mặt trời mới mọc, một cây “ Đậu Miêu”, Tiểu Trư tinh thần thoải mái lăn mình quay cuồng chơi đùa. . . . . . Hình ảnh thật là vui vẻ hài hòa, kịch liệt thống khổ làm cho nàng sinh tử lưỡng nan*( ý là sống cũng khó mà chết cũng chả xong) trước đó không lâu phảng phất chỉ là một trận mộng ảo.

Này coi như là tốt lắm?Chu Chu hơi nghi ngờ, có chút không dám tin tưởng. Do dự một lúc mới quyết định cùng Tiểu Trư phân thể. Khi Tiểu Trư một lần nữa xuất hiện ở trong ngực nàng, nàng chỉ cảm thấy một trận suy yếu mê mang, đột nhiên thân thể giống như bị đào rỗng

. Tiểu Trư “Ụt ịt” kêu thân mật cọ cọ người nàng. Chu Chu đưa tay sờ sờ nó, cười khổ nói: “Ngươi đã có thể tỉnh, thật là làm ta rất sợ.”

Nàng hít vào một hơi, miễn cưỡng vịn tường đứng lên đẩy cửa đá ra. Nhìn một cái đã thấy cách ngoài cửa không xa Thạch Ánh Lục đang khoanh chân ngồi xuống, sau nghe được tiếng vang. Mở mắt nhìn thấy nàng, vui vẻ nhảy dựng lên chạy tới vịn nàng nói: “Chu Chu! Cuối cùng muội cũng đã ra, chúng ta lo lắng muốn chết ! Ơ? Tiểu Trư đã tỉnh? !”

Chu Chu mở miệng muốn đáp lời thì bỗng nhiên một trận trời đất rung chuyển, hai chân nàng mềm nhũn ngã về phía trước, may là Thạch Ánh Lục nhanh tay đỡ lấy nàng.

“Muội làm sao vậy? !” Thạch Ánh Lục kinh hoảng nói.

“Ta rất đói. . . . . .” Chu Chu hữu khí vô lực nói, rốt cục nàng nghĩ ra tại sao mình lại có thể suy yếu như vậy, dường như đã lâu rồi nàng chưa ăn đươc chút gì.

“A? Muội vào đó mấy ngày qua cũng không ăn chút gì sao?” Thạch Ánh Lục vừa đỡ nàng, đem nàng ngồi xuống tựa vào tường, vừa lục lọi túi đựng đồ tìm ra vài món điểm tâm còn có túi nước.

“Ta không sao, ta vào trong đó mấy ngày rồi? Sư huynh đâu?” Chu Chu hỏi. Đưa tay nhận lấy thức ăn nhét vào trong miệng.

“Cũng bốn ngày rồi, Tứ sư đệ còn đang tìm hiểu 《 Tủy Băng Quyết 》, nhưng đoán chừng đệ ấy sắp thành công rồi.” “Sư huynh” trong miệng chu chu cũng chính là chỉ Tứ sư đệ. Cái này, Thạch Ánh Lục tuyệt sẽ không có đoán sai.

Đề Thiện Thượng và Cơ U Cốc nghe thấy tiếng mà đi tới, thấy Chu Chu ngoại trừ đói khát ra thì không có việc gì . Không có gì khác cả thì mới thả lỏng tinh thần.

“Các huynh đừng nói chuyện mấy ngày qua cho sư huynh biết, có được hay không?” Chu Chu ăn uống xong, bắt đầu cùng các sư huynh sư tỷ thương lượng.

“Sợ lão Tứ mắng muội?” Đề Thiện Thượng khinh bỉ nói.

Chu Chu hổ thẹn nói: “Huynh ấy mà biết nhất định sẽ níu lấy lỗ tai của ta mắng ta là heo ngốc . . . . . .”

Thạch Ánh Lục vỗ ngực nói: “Sợ cái gì, ta luyện chế cho muội một pháp bảo che đi lỗ tai, bảo đảm sau này đệ ấy muốn nhéo cũng không tóm được tai muội!” Thái độ “Tàn bạo” của Tứ sư đệ đối đãi với Chu Chu, nàng xem không vừa mắt đã lâu rồi!

Đề Thiện Thượng ra chủ ý xấu: “Bên trên cái che tai làm một ít gai nhọn, bề ngoài nhìn bình thương, chờ đệ ấy ra tay thì… hắc, hắc, hắc”

“Không được! Huynh ấy sẽ tức giận!” Chu Chu lắc đầu liên tục nói, loại mưu đồ nhất thời thống khoái hậu hoạ về sau, chuyện ngu xuẩn này nàng mới không làm.

Cơ U Cốc mỉm cười nói: “Lão Tứ cũng là sư đệ của các huynh, tại sao các huynh có thể chỉ Chu Chu ám toán đệ ấy?”

Đề Thiện Thượng và Thạch Ánh Lục đều không hẹn mà cùng dùng quỷ dị ánh mắt đánh giá hắn —— từ khi nào mà ngươi đã bảo hộ sư đệ để ý tới tình đồng môn rồi?

“Ánh Lục muội thi triển ảo thuật lên người Chu Chu để cho Tứ sư đệ nhìn thấy mình một tay đem lỗ tai của tiểu sư muội nhéo xuống máu chảy đầm đìa. . . . . . Lúc này mới đủ kích thích!” Cơ U Cốc cười tủm tỉm nói.

Chu Chu và Thạch Ánh Lục chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, chiêu này của Nhị sư huynh thật đủ ác độc!

Đề Thiện Thượng run run, quay đầu đối với Thạch Ánh Lục chân thành nói: “Tiểu Tam, lão Nhị làm người thực tại quá âm hiểm rồi, muội nhất định không nên học xấu từ hắn! Đệ ấy muốn dạy muội dùng ảo thuật đối phó chúng ta, một chữ muội cũng không thể nghe!”

Thạch Ánh Lục gật đầu bảo đảm nói: “Ừ, ta nhất định sẽ không nghe !”

Mọi người vừa nói hai câu, bỗng nhiên đại điện bên kia truyền đến một trận dị động, hơi thở trong bảo khố bỗng nhiên cường đại mãnh liệt .

Đại điện nơi đó chỉ có một mình Doãn Tử Chương!

Đề Thiện Thượng nhảy dựng lên, cùng Cơ U Cốc đồng thời chạy về phía đại điện, Thạch Ánh Lục cũng kéo Chu Chu chạy qua.

Trên đại điện, Doãn Tử Chương vẫn khoanh chân ngồi ở trên Tủy Băng Thạch, khối Tủy Băng Thạch đen nhánh như mực lúc này đã trở nên giống như Băng Tinh toàn thân trong suốt, vờn quanh người Doãn Tử Chương, dường như ánh sáng trắng bị tấn công kịch liệt, lay động lên một vòng gợn song rung động.

Trong đại điện hàn khí càng thêm nồng hậu giống như muốn hóa thành thực thể, cả tòa đại điện nhìn qua tựa hồ đã hóa thành một mảnh đại dương mênh mông, băng hàn tuyết trắng ba đào quay cuồng mãnh liệt, một lớp sóng cao hơn một lớp sóng.

Mấy ngày nay Doãn Tử Chương ở giữa ánh sáng này vẫn không hề có động tĩnh gì, thậm chí đến cả hơi thở của hắn cũng rất yếu ớt, hiện tại đột nhiên bộc phát, uy áp vượt xa thường ngày, căn bản không giống một Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ nên có.

Đề Thiện Thượng cùng Cơ U Cốc hai mặt nhìn nhau, không dám tin nói: “Đệ… đệ ấy định Kết Đan? !”

Có lầm hay không a! Bọn họ tới Trúc Cơ hậu kỳ, đó là chuyện hơn hai tháng trước, hiện tại người này lại muốn Kết Đan rồi! Tốc độ này cũng quá biến thái sao! Thiên Lý ở đâu ? !

Điều này làm cho sư huynh bọn họ còn sống thế nào a? !