Nga Mỵ

Chương 214: Trọng Trách Nặng Nề




Thái tử bảy mươi tuổi Kết Anh, tám mươi tuổi tu luyện phân liệt ra được Hỏa Linh Huyền xà. Chưa tới trăm tuổi đã bắt đầu đánh sâu vào Đại Thừa, ngươi cho rằng pháp lực tu vi của hắn là tự mình tu luyện ra sao?” Đan Nghê cười lạnh nói.

“Thái tử thích mỹ nhân, thích nhất là mỹ nhân có tu vi cao thâm, hắn chính là dùng những mỹ nhân này làm lô đỉnh, dùng tánh mạng và tu vi của các nàng để tài bồi tu vi của mình. Lúc trước Trì Tha Diệu thường xuyên thay Thái tử tìm kiếm mỹ nhân có điều kiện thích hợp, nữ Tu sĩ thân có hỏa linh căn, sau khi Kết Đan được hiến vào Hoàng cung Đan quốc cuối cùng đều biến mất.”

“Kia Chu Chu… con bé…” Trịnh Quyền có chút không thể hỏi ra lời.

“Thái tử vì cái kế hoạch vang dội cổ kim kia, thậm chí so với người trong Đan Tộc chúng ta càng cẩn thận không làm tổn thương thân thể Chu Chu. Thiên Hỏa hắn hấp thu đều là Thuần âm Thiên Hỏa, nếu như tùy tiện hấp thu trực tiếp Dương hỏa thì cho dù hắn đạt tới tu vi Đại Thừa kỳ cũng sẽ bạo thể mà chết. Cho nên hắn phải đợi Chu Chu hấp thu được toàn bộ Húc Dương Minh Hỏa, Mật Tuyền Linh Hỏa, Trường Sinh Tiên Hỏa, Hư Không Toại Hỏa vào cơ thể mới ra tay với con bé.”

“Bây giờ ngươi đã hiểu chưa, chỉ cần hắn nhận ra Chu Chu, hoàn thành kế hoạch của hắn thì thiên hạ này còn có ai có thể là địch thủ? Đến lúc đó, Tây Phương Ngũ Quốc, Vũ Quốc trong mắt hắn chỉ như con kiến hôi. Hiện tại hắn để ý nhất trừ vị trí của vài loại Thiên Hỏa chính là Chu Chu.”

“Năm đó hắn dùng thủ đoạn hèn hạ suýt nữa hủy hoại đạo tâm của Chu Chu, may tộc nhân liều chết cứu con bé ra, dùng vô số tâm huyết phong ấn toàn bộ trí nhớ, pháp lực, dung mạo của nó, khiến con bé trở thành bộ dáng như hiện nay chính là hy vọng con bé có thể cải tạo đạo tâm, chỉ có như vậy con bé mới thực sự trở thành Tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mới có khả năng đánh sâu vào Đại Thừa, có thực lực đánh một trận với Thái tử.”

Trịnh Quyền trầm mặc hồi lâu mới nói: “Trọng trách này có quá nặng nề với con bé hay không?.”

Bỏ qua nhiều năm thành kiến đố kỵ, Trịnh Quyền dùng một góc độ khác suy tư về quyết định hết sức lực tài bồi Chu Chu của các trưởng lão trong tộc, không khòi âm thầm vì Chu Chu mà lo lắng.

Thời điểm Chu Chu tiếp nhận hiến tế truyền công vẫn chỉ là tiểu hài tử ngây thơ tinh khiết, nàng căn bản không rõ quà tặng ấy sau lưng có phó thác nặng nề, cơ hồ không có chút lựa chọn nào đã bị đẩy tới nơi đầu sóng ngọn gió. Nếu như nàng chỉ là con gái của nhà bình thường thì không cần chịu đựng nhiều đau khổ như vậy.

Đan Nghê hiểu ý tứ Trịnh Quyền, cười khổ nói: “Ta biết, nhưng chúng ta không còn cách nào khác. Máu người trong tộc không thể chảy vô ích, sinh mạng người trong tộc không thể mất một cách vô ích.Cho dù chúng ta nguyện ý buông tha cừu hận, Thái tử sẽ bỏ qua cho chúng ta, bỏ qua cho Chu Chu sao?”

“Chiếu cố tốt Chu Chu, nếu như con bé lại hỏi ngươi về chuyện cũ của nó, thì nói chi tiết cho nó biết.” Đan Nghê lưu lại một câu nói kia liền phiêu nhiên rời đi.

Trịnh Quyền nhìn bóng lưng của nàng biến mất trong mây, hít một hơi thật sâu nhẹ giọng nói: “Chúng ta không nhất định không có cách nào khác, chúng ta cũng có khả năng của mình.”

…………

Chu Chu mấy ngày liên tục khẩn trương bất an, bởi vì thành công tiêu diệt cường địch cộng thêm thu được một số tiền phi nghĩa lớn mà được an ủi rất nhiều. Mỗi lần nàng nghĩ tới sư phụ lấy được từ vòng tay của Trì Tha Diệu hàng nghìn hàng nhìn thượng phẩm linh thạch, còn có hằng hà linh dược thượng đẳng là lạ cảm thấy vui vẻ vô cùng.

Trong chiếc vòng tay cũng không thiếu pháp bảo và bùa chú, công pháp vv..vv nhưng những thứ này Chu Chu không dùng được, hơn nữa rất dễ bị lộ cho nên đều giao cho Đan Nghê xử lý.

Chu Chu giao một phần linh thạch cho người của Tụ Bảo lâu, viết ra một danh sách dài linh dược nhờ bọn họ mua hộ, rồi bận rộn luyện chế đan dược cho đệ tử phái Thánh trí.

Sư phụ nói chờ sau khi Doãn Tử Chương xuất quan, bọn họ phải xuống núi tiếp tục tìm tung tích của “Long Cốt Tinh La Bàn” chuyến đi này không biết cần phải tốn thời gian bao lâu, sư phụ lười luyện chế đan dược nhị phẩm tam phẩm liền để cho Chu Chu nhân dịp này chuẩn bị đầy đủ đan dược cho phái Thánh Trí dùng trong mấy năm nữa.

Mặc dù Chu Chu có chút không nỡ xa cuộc sống bình tĩnh trên núi Ứng Bàng, nhưng cũng biết chỉ có mau chóng tìm được bảo tàng của Băng Hỏa Thần Vương, tăng cao thực lực các sư huynh sư tỷ thì tương lai khi đối mặt bất trắc mới có càng nhiều cơ hội giữ được tính mạng.

Chu Chu tự mình dưới sự che chở của Trịnh Quyền, thường núp trong Bách Luyện Thiên Quân Đỉnh luyện tập sử dụng thực lực cường đại của bản thân khi cùng Tiểu Tru hợp thể.

Vạn bất đắc dĩ mới dùng, đây là chiêu số cuối cùng bảo vệ tính mạng của mọi người.

Lần này xuống núi, Chu Chu định đến núi Điểm Phượng một chuyến. Trong vòng tay của Trì Tha Diệu có vài loại linh dược cần để luyện chế Đại Luân Hồi đan, không biết Yêu hồ đã tìm được hết hay chưa?

Nàng cũng đã hỏi sư nương, Luyện Đan Sư cấp bậc cao nhất Đan tộc may mắn còn sống sót đang ẩn cư trên một hòn đảo đơn độc ở Hải ngoại, nếu như Yêu Hồ muốn luyện đan thì nàng cũng có thể “dựa vào quan hệ” dẫn hắn đi nha.

Nếu Yêu Hồ đã tìm được người luyện chế ra Đại Luân Hồi đan để cứu tỉnh Phần Bích Thấm thì nàng đi coi như gặp được ‘lão bằng hữu’. Phần Bích Thấm là người trong Đan tộc, hôm nay Đan tộc gặp đại nạn, nếu như nàng ấy nguyện ý ra tay giúp đỡ thì nhất định sư nương sẽ rất vui.

Cuộc sống bận rộn, thời gian trôi qua thật nhanh, đảo mắt đã sắp hết một tháng, mấy người Doãn Tử Chương lần lượt xuất quan. Lần này bốn người bọn họ không chút nào ngoài ý muốn đã thành công lên cấp, Thạch Ánh Lục tấn nhập Trúc Cơ trung kỳ, còn ba người kia đều tiến vào Trúc cơ hậu kỳ.

Đệ tử mỗi người đều xuất sắc xuất chúng, đương nhiên Vưu Thiên Nhận là mặt già vui vẻ.

Mấy người cùng thương nghị, tính toán đợi một hai tháng cho cảnh giới hoàn toàn ổn định thì tiếp tục xuống núi đi tìm kiếm vị trí của Long Cốt tinh la bàn.

Ngày hôm đó ‘thực khách’ theo thường lệ bám ở chỗ Chu Chu ăn uống no nê, không đợi Doãn Tử Chương đen mặt đuổi người thì rất thức thời vuốt ve cái bụng tròn vo một cách thỏa mãn rồi tự mình ‘cuốn xéo’.

Dưới ánh đèn, Chu Chu bận rộn thu thập bát đĩa, thân ảnh lúc ẩn lúc hiện trước mặt Doãn Tử Chương, hắn suy nghĩ một chút rốt cục nói: “Muội tới, ta có việc nói cho muội.”

“Cái gì?”Chu Chu quay đầu lại hỏi.

“Muội không muốn biết chuyện trước kia của ta?”

“Ồ?”. Chu Chu hai mắt tỏa sáng, ném bát đũa chạy nhanh tới, mấy bước đã chạy đến kéo ghế ngồi vào bên cạnh Doãn Tử Chương, nhanh chóng bày ra tư thế ‘rửa tai lắng nghe’.

Hành động khẩn cấp nhiệt tình của nàng khiến tâm tình Doãn Tử Chương ổn định lại, không nhịn được vuốt vuốt đầu của nàng nói: “Thật ra cũng không có gì, khi ta còn bé thì ở cùng cha mẹ ở một thôn trang nhỏ gần nuí Thánh Trí, cha ta họ Lâm, mẹ ta họ Doãn, bọn họ rất ân ái, gia đình chúng ta sống rất vui vẻ, mặc dù không dư dả gì…”

Hết thảy mọi chuyện đều thay đổi sau khi một đám người kỳ quái đến nhà ta.

Những người đó đều quần áo hoa lệ nhưng thái độ thì vô cùng đáng ghét, đối với cha Doãn Tử Chương thì một mực cung kính nhưng khi tiếp xúc với mẹ con hắn thì vẻ mặt đầy ngập khinh thường, cứ như bọn họ là chuột bọ sống ở cống ngầm không đáng thấy mặt người.

Sau đó cả nhà hắn bị bọn họ nửa hộ tống nửa áp tải tới Vũ Quốc xa xôi, dọc theo đường đi mấy lần bọn người đó muốn tách phụ thân và mẫu tử bọn họ ra, tuy nhiên bị phụ thân dùng lời lẽ hết sức nghiêm khắc cự tuyệt, hơn nữa phụ thân còn công bố, chỉ cần người không nhìn thấy mẹ con hai người thì cho dù chết cũng sẽ không cùng trở về.

Những người đó đành chấp nhận, không cố gắng đuổi hoặc thương tổn hai mẹ con hắn nữa, mặc dù một nhà ba người vẫn được ở cùng một chỗ nhưng nụ cười trên mặt ba mẹ ngày càng ít.