Nga Mỵ

Chương 202: Rất Đồi Trụy, Rất Bạo Lực




Nghe âm thanh bận rộn của những người khác, Chu Chu sờ sờ khuôn mặt vừa đỏ vừa nóng, cũng không rõ rốt cuộc trong lòng mình nghĩ gì. Dường như có chút tức giận, rồi lại không nhịn được vui sướng mà mỉm cười, dường như có chút sợ, nhưng trái tim đập như trống dồn tố cáo tâm trạng hưng phấn, trong đáy lòng lại là chút đắc ý ngọt ngào. . . . . .

Nàng ôm lấy Tiểu Trư nửa thật nửa giả oán giận nói: “Sao vừa rồi ngươi không có phản ứng nào cả thế? Ta bị phi lễ kìa! Cho dù ngươi không thể phóng hỏa đốt hắn, ít ra, ít ra cũng phải thay ta cắn cho bõ tức chứ!”

Tiểu Trư vẻ mặt vô tội “Ụt ịt” hai tiếng, cũng không biết là đang sám hối hay là đang biện minh cho sự “thất trách” của bản thân.

“Muội đang muốn cắn người nào thế?” tiếng nói của Doãn Tử Chương từ phía sau truyền đến.

Một chút khí thế thật vất vả khôi phục được, nhất thời lại rụt về, Chu Chu ấp úng: “Sao huynh có thể nghe lén người khác nói chuyện như vậy?”

Doãn Tử Chương bước lên hai bước, Chu Chu quẫn bách, thiếu chút nữa quay đầu bỏ chạy, chẳng qua bỗng nhiên nghĩ đến nàng mới là “người bị hại” nha! Nàng còn chưa chất vấn tại sao đại ác nhân đột nhiên vô lễ với nàng thì thôi…. đuối lý chính là đại ác nhân kia, tại sao nàng phải chạy? !

Doãn Tử Chương nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đôi mắt long lanh ngập nước, không nhịn được ánh lên vài tia vui vẻ nơi đáy mắt, đưa tay xoa đầu nàng: “Chu Chu, ta muốn ở bên cạnh muội mãi mãi, còn muội thì sao?”

Chu Chu từ từ ngẩng đầu nhìn hắn, rốt cục nói: “Ta, ta muốn, nhưng mà. . . . . .”

Đã muốn rồi lại còn nhưng mà cái gì? Mắt Doãn Tử Chương gần như trợn ngược.

“Nhưng mà huynh không thể mắng ta là heo nữa, không thể véo tai, gõ đầu ta!” Chu Chu lấy hết dũng khí nói điều kiện.

“Vậy coi như xong rồi!” Doãn Tử Chương hừ nói.

“A?!” tại sao đại ác nhân có thể như vậy?! Chu Chu trợn tròn mắt, nàng dễ bắt nạt vậy sao?

Doãn Tử Chương cười rộ lên, cầm tay nàng nói: “Đi thôi, bọn đại sư huynh rất nhanh sẽ trở lại rồi, tối nay ta muốn ăn mỳ gà.”

Chu Chu không chịu cất bước, mếu máo oán hận nói: “Cái gì gọi là xong rồi?!”

“Ta tính sau này mỗi ngày đều mắng muội là heo, sau này mất hứng sẽ véo tai muội, gõ đầu muội, muội có lá gan thì cũng làm như vậy với ta.” Doãn Tử Chương nắm tay nàng phóng khoáng nói.

“Sau đó chúng ta ở cùng nhau. . . . . .” Doãn Tử Chương mỉm cười.

“Tốt, được rồi!” trong lòng Chu Chu tự an ủi: chờ sau này ta giải khai phong ấn, huynh cũng đừng hối hận! Hừ hừ! Ta còn lợi hại hơn huynh nhiều đấy!

Bữa ăn tối rất phong phú, Đề Thiện Thượng cùng Thạch Ánh Lục thần kinh đặc biệt tráng kiện và thô gân nên cũng không cảm thấy gì khác. Còn Cơ U Cốc ngửi ra một chút mùi vị không tầm thường, ánh mắt đảo trên người Doãn Tử Chương cùng với Chu Chu vài vòng, lộ ra nụ cười tỏ vẻ hiểu rõ, cũng không nhiều lời.

Sau khi ăn xong, theo lệ lại là thời điểm “tổng kết kinh nghiệm “. Đề Thiện Thượng lên tiếng đầu tiên: “Lão Tử thấy việc trộm mộ này thật sự không tốt bằng đánh cướp. Chúng ta giằng co không công mấy ngày, kết quả là chỉ có tiểu Tam được chút chỗ tốt. Hừ hừ!”

Chu Chu nhớ tới lời Yêu hồ … chủ động giải thích: “Yêu hồ nói hắn cho các huynh trải nghiệm một cơn ác mộng trong mộ là muốn tốt cho các huynh, cho các huynh nếm thử trước một chút công kích của tâm ma, đối với tương lai khi các huynh Kết Đan có lợi vô cùng lớn!”

“Di? Thật? Nói như vậy hắn cũng không tệ lắm!” Đề Thiện Thượng nhất thời hứng thú. Thì ra công kích tâm ma lúc Kết Đan chính là như vậy? Thật sự rất đáng sợ. Nếu như trong quá trình Kết Đan đột nhiên gặp công kích như thế đánh vào. . . . . . Đề Thiện Thượng vừa nghĩ liền phát hiện khả năng Kết Đan thất bại của mình ít nhất cũng là năm phần.

Khó trách số tu sĩ Trúc Cơ có thể Kết Đan thành công lại ít như vậy!

Doãn Tử Chương nghe xong cũng trầm mặc. Hắn vẫn cho rằng thiên tư của mình cực cao, Kết Đan đối với hắn mà nói sẽ thuận lý thành chương (ý chỉ dễ dàng), bây giờ nhìn lại, là mình đã quá ngây thơ tự phụ rồi.

Thạch Ánh Lục tâm tư đơn thuần mà kiên định, trong ác mộng cũng phải chịu không ít sợ hãi thống khổ, nhưng mức độ bị tâm ma công kích lại là nhẹ nhất .

Vẻ mặt Cơ U Cốc so với Doãn Tử Chương cũng không dễ coi hơn được bao nhiêu. Hắn xưa nay ỷ mình thông minh cơ trí, kinh nghiệm ở Điểm Phượng Sơn lần này lại làm cho hắn thầm kinh hãi. Vấn đề của hắn chính là ở trên hai chữ thông minh này, hắn lúc nào cũng suy nghĩ vấn đề quá phức tạp, lo nghĩ quá nặng. Đây đúng là chướng ngại lớn nhất trên con đường tu tiên của hắn.

So với mấy đồng môn, hắn rộng rãi không bằng Đề Thiện Thượng, thuần túy không bằng Thạch Ánh Lục, kiên nghị không bằng Doãn Tử Chương, còn vẫn luôn tự cho là thông minh, âm thầm tự đắc, may là sớm được trải qua trận ảo mộng ma luyện này. Nếu không tu vi sẽ chỉ có thể dừng bước tại Kết Đan Kỳ thôi!

“Chúng ta quả thật nên tạ ơn Yêu hồ kia.” Cơ U Cốc thành tâm thành ý nói.

Thạch Ánh Lục giương mắt, vừa lúc bắt gặp vẻ mặt vặn vẹo quấn quýt của Đề Thiện Thượng, kỳ quái nói: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy?”

“Lão Tử nhớ tới cơn ác mộng kia, thật là đáng sợ!” Đề Thiện Thượng giơ tay lên lau lau mồ hôi lạnh trên trán.

“Huynh mơ thấy cái gì?” Thạch Ánh Lục hỏi. Mấy người khác cũng tò mò nhìn sang.

Vẻ mặt Đề Thiện Thượng lúng túng, lắc đầu: “Không có gì.”

Cơ U Cốc chân thành nói: “Đại sư huynh, nói ra cho mọi người nghiên cứu kĩ một phen, nói không chừng có thể hoàn toàn trừ đi tâm ma của huynh.”

“Lão Tử có thể nói, nhưng không cho các ngươi cười lại càng không được mắng Lão Tử hạ lưu vô sỉ!” Đề Thiện Thượng nghiến răng nghiến lợi.

Bốn sư đệ sư muội vẻ mặt nghiêm túc nhất loạt gật đầu.

“Lão Tử mơ thấy ta Kết Anh thành công, cảm giác kia thật hưng phấn không chịu được! Kết Anh thành công, Lão Tử tẩy tinh phạt tủy, cải tạo thân thể một phen. Cuối cùng cũng không cần làm tiểu hài tử xấu xí nữa. Ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, những từ kia dường như được sinh ra cho Lão Tử. Ta vừa ra khỏi cửa, hô to muốn tìm mỹ nữ tu sĩ làm đạo lữ. Ứng cử viên đứng xếp hàng từ ngoài cửa đến tận chân núi Ứng Bàng cũng chưa hết! ha ha ha!” Đề Thiện Thượng bắt đầu nói đến một đoạn ngắn trong ảo mộng, hưng phấn đến hoa tay múa chân, thiếu chút nữa là ngửa mặt lên trời cười dài.

Mấy sư đệ sư muội đờ đẫn nhìn chằm chằm hắn, trong ánh mắt biểu đạt chỉ có sáu chữ —— ngươi chỉ theo đuổi cái này?!

Đề Thiện Thượng nghĩ tới trong mộng đang thoải mái không dứt, tự động bơ đi vẻ mặt khinh bỉ của bọn họ, tiếp tục nói: “Lão Tử một hơi chọn lấy mười tám mỹ nhân bộ dáng trong veo như nước, vóc người linh lung bay bổng, lệnh cho các nàng cởi quần áo ra xếp thành một hàng nằm trên giường chờ Lão Tử động thủ. Đang lúc Lão Tử cởi quần áo ra. . . . . . Lão Tử, Lão Tử trần truồng biến trở về bộ dạng quỷ quái này!”

Đề Thiện Thượng nói tới đây, khuôn mặt tiên đồng nhỏ nhắn nhăn thành một đống, cả người run run, có thể thấy được cơn ác mộng này đả kích hắn như thế nào.

Bốn sư đệ sư muội nhìn nhau, Thạch Ánh Lục mặt đỏ tới mang tai, mắng đầu tiên: “Hạ lưu!”

Chu Chu phụ hoạ theo đuôi: “Vô sỉ!”

Doãn Tử Chương khinh thường: “Hèn mọn !”

Cơ U Cốc thở dài tổng kết: “Đại sư huynh! Huynh thật sự quá hạ lưu, hèn mọn, vô sỉ.”

“Ê ê ê! Là các ngươi bắt Lão Tử nói. . . . . . Lão Tử cũng thấy các đệ cao thượng được đến bao nhiêu! Kể xong rồi không cho mắng Lão Tử hạ lưu vô sỉ, các đệ có còn chữ tín hay không? Lão Nhị! Đến lượt đệ nói. ”