Cầm canh đậu đỏ cực kỳ khó mua được, Hạ Lam mở cửa chính ra, theo thói quen bình thường, cởi giày, tắm, ăn điểm tâm, soạn giáo án, ngủ, chuẩn bị sẵn sàng khiêu chiến với giờ lên lớp vào cuối tuần.
Nhưng mà, hôm nay sau khi mở cửa chính ra, cô lại không cách nào tiến hành động tác kế tiếp, bởi vì ở cửa trước có một đôi giày nam.
Cô liếc mắt một cái, cảm thấy khả năng là Cao Học Văn rất lớn.
Anh trở về?
Chuyện Neymar thực sự từng thoát chết lúc nhỏ là đúng, mặc dù đây là phòng ốc của nhà họ Cao, nhưng trước khi trở về lên tiếng chào hỏi một chút cũng rất khó khăn sao..., chậc.
Hạ Lam Nhất vừa đá bay giày búp bê, vừa xoay mở nắp bình giữ nhiệt uống nước cho nhuận cổ, đi vào phòng khách, quả nhiên thấy anh ngồi xếp bằng trên mặt đất, ôm laptop không biết đang làm gì.
Nghe tiếng động, người đàn ông quay đầu, trong nháy mắt, thiếu chút nữa cô đã phun ngụm nước vừa mới uống vào miệng ra.
Đáng sợ, Cao Học Văn — thay da đổi thịt nữa à.
Kỹ thuật điều trị của nước Đức quá thần kỳ! Mười tháng trước cô nhìn thấy Cao Học Văn khô khô dẹp dẹp đen sẫm, cũng không tự đi đường được, rất giống diễn viên diễn "Xác sống" trong phim kinh dị, nhưng bây giờ lại có thể biến trở thành con người, còn mơ hồ nhìn ra được bộ dáng lúc anh là thiếu niên mười mấy tuổi, cặp mắt rất có thần, hẳn là cai nghiện rồi, trừ hơi gầy ra, ngoại hình không chỗ nào có thể soi mói, xem ra "Ada bị té" cũng không phải mọi chuyện đều là xấu.
Sau đó?
Bây giờ thật sự không biết phải nói gì, mặc dù bọn họ giả ở chung nửa năm, nhưng trên cơ bản chỉ quen biết sơ sơ, ngẫu nhiên có vài câu đối thoại linh tinh như "Người bên kia có ăn chưa?", "Người bên kia có mỳ ăn liền hay không?"..., mặc dù vì để cho thám tử tư dễ dàng chụp được mà hai bên giao hẹn cùng nhau ra khỏi cửa, nhưng dọc đường đi lại không nói gì.
Bình tĩnh mà xem xét, Cao Học Văn được xem là bạn cùng phòng tốt, nhiều khi cô không cảm thấy sự hiện diện của anh, những lời này còn có một ý nghĩa khác chính là, ở chung nửa năm, hoàn toàn không quen thuộc.
Nói chuyện với nhau có thể tiết kiệm là tiết kiệm, tốt nhất không nên có — ánh mắt của Hạ Lam rất dữ, cộng thêm công việc mẹ Lý rất bận, từ nhỏ cô đã là chị thay mặt mẹ làm nhiệm vụ chăm sóc Thụy Lam và Tỉ Lam, Tiểu Hà từng nói cách nói chuyện của cô sẽ làm những nam sinh cùng lứa cảm giác thấp bé hơn, mà chính vì vậy thằng nhóc thối Cao Học Văn rất sợ cô gái không cao tới 150 cen-ti-mét này, anh chưa bao giờ dám nhìn thẳng vào mắt cô, ngẫu nhiên không cẩn thận đối diện, sẽ lập tức cúi đầu.
Mà giờ phút này, bọn họ bốn mắt nhìn nhau đã vượt qua năm giây, Hạ Lam cảm thấy khó hiểu, não chưa hồi phục sao?
Cô nhẹ nhàng để đồ trên tay xuống, ngồi xỗm bên cạnh anh, nhìn thẳng vào mắt anh, sao vậy? Người này thật sự không sợ cô nữa, "Nhớ mình gọi là gì sao?"
"Cao Học Văn." Diễn đàn L*ê Q.ú.y Đ-ôn
Ồ, có tiến bộ, bệnh viện ở nước Đức hỏi tên, anh chỉ sẽ ha ha cười, mỗi một lần ha ha, nước mắt mẹ Cao lại tràn ra.
Cô nhớ lúc đó bác sĩ giải thích thật lâu, ngã đụng đầu tạo thành chứng mất trí nhớ, nhưng người trên giường bệnh cũng sẽ từ từ khôi phục ít trí nhớ, nhưng mà, bao lâu khôi phục, khôi phục bao nhiêu, chuyện này không thể xác định được, tóm lại chính là, thứ nhất, không nên gấp, thứ hai, vừa mới bắt đầu có thể sẽ xảy ra tình huống ký ức bị rối loạn, mọi người có thể dẫn dắt anh nói chuyện, nhưng không cần chỉnh sửa, mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, ba la ba la một đống lớn.
Khi đó cảm thấy bác sĩ có nói hay không nói cũng như nhau, bây giờ nghĩ lại, hình như cuộc nói chuyện đó vẫn có chút cần thiết, ít nhất bây giờ cô tạm biết phải cư xử với anh như thế nào.
"Muốn trở về sao trước đó không nói một tiếng với tôi?" Nếu không phải là gan cô lớn, sớm bị đôi giày đột nhiên xuất hiện ở cửa hù chết.
"Điện thoại di động bị mất, không tìm được điện thoại."
Chậc, được rồi, mặc dù có chút 囧, lý do này coi như có thể chấp nhận, nếu như điên thoại di động của cô bị mất, có lẽ cũng có thể không tìm lại được.
Dựa theo đạo nghĩa, Hạ Lam cùng anh trò chuyện một chút, không nhịn được lần nữa than thở, y học ở nước Đức thật sự rất phát triển, bác sĩ hoàn toàn là thần y, thần y!
Mặc dù anh chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng ít ra cũng đã khỏe lại tám chín phần rồi, biết họ tên của mình, làm sao bị thương cũng nhớ, còn tự mình ngồi máy bay trở về, biết mua vé máy bay như thế nào, mật mã thẻ ATM cũng không có quên.
Hỏi sao anh không trở về nhà họ Cao, anh nói sau khi cơ thể hồi phục lại trở nên rất sợ ồn ào, cho nên định ở khu nhà trên núi Bách Vân. Xem ra tình hình trong nhà anh cũng nhớ, biệt thự toàn là Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ thích ra vẻ, mặc dù diện tích rộng lớn, cũng không được yên tĩnh.
Mẹ Cao cũng có thể yên tâm, con trai bảo bối không có chuyện gì.
Hạ Lam xoay người từ trong túi lấy danh thiếp ra, phía trên có số điện thoại và email của cô, "Sau này ngày nào không về, phải gửi tin cho tôi, nếu như đã thật lâu không về đột nhiên muốn trở về, cũng phải gửi tin, mặc dù lá gan của tôi rất lớn, nhưng chuyện đáng sợ như thế này vẫn cố gắng hết sức không để xảy ra."
Người đàn ông nhận lấy danh thiếp, "Tôi biết rồi."
Cô hài lòng gật đầu, "Có thể khai thông" có lẽ là ưu điểm lớn nhất của Cao Học Văn.
Mặc dù cách sống của anh hết sức đồi bại, nhưng với thân phận là một người bạn cùng phòng lại không có chỗ nào để chê, yên lặng, sạch sẽ, không hề có cảm giác tồn tại, có thể nói là hoàn mỹ, tạm thời mất trí nhớ hoàn toàn không tổn hại đến ưu điểm này, vô cùng tốt, vỗ vỗ tay, cho dù trên người anh là mùi hương xa lạ, Hạ Lam cũng không tính đi nghiên cứu sâu hơn — cho tới bây giờ vị chồng trên danh nghĩa này cũng không ở bên trong phạm vi cô quan tâm.
Hạ Lam cầm túi đứng lên, "Tôi đã dạy ba lớp, muốn đi nghỉ ngơi, anh mới thực hiện giải phẫu lớn như vậy, nếu như không có chuyện gì khác, cũng sớm nghỉ ngơi đi."
"Được."
Nói được với cô, nhưng vẻ mặt muốn nói lại thôi là như thế nào? Hạ Lam không chịu nổi người khác có vẻ mặt này nhất, thế là lại ngồi xuống, "Còn có chuyện gì sao?"
Sau năm phút đồng hồ, Hạ Lam yên lặng cảm thấy, mình nên rút lại lời lúc nãy, bác sĩ phụ trách không phải thần y, ông ta hoàn toàn là lang băm.
Cho dù, một, khi học đại học Lý Hạ Lam đã bắt đầu đi làm, gặp vô số loại người, hai, sau khi tốt nghiệp bắt đầu dạy học, học sinh và phụ huynh kỳ kỳ quái quái cũng đối phó được, nhưng rõ ràng nếu có thêm một hai kinh nghiệm nữa cũng không đủ để đối phó với tình huống trước mắt, lúc này thật sự có hơi sững sờ? ? Nói "Có hơi" là còn khách sáo, trên thực tế cô cực kỳ sững sờ.
Bởi vì sau khi cô hỏi "Còn có chuyện gì sao?", đầu tiên người chồng vốn xa lạ nói với cô: "Anh biết rõ trước đây biểu hiện của mình không được tốt."
Những lời này hoàn toàn không có vấn đề, nói biểu hiện của anh không tốt là còn khách sáo, hoàn toàn là một thằng nhóc thối muốn bị đánh chết, từ nhỏ đến lớn, không biết Hạ Lam suy nghĩ muốn đấm anh bao nhiêu lần, toàn thế giới có lẽ chỉ có ông nội Cao đã qua đời và mẹ Cao cho rằng tính cách anh hiền lành.
Sau đó câu nói thứ hai lại là — "Khiến cho em rất khổ sở."
Chuyện này hơi nghiêm trọng, cô hoàn toàn không khổ sở mà, chẳng qua cô không cho anh sắc mặt tốt mà thôi.
Cho tới nay nhà họ Lý luôn rất thiếu tiền, mẹ Lý làm hai công việc, vì vậy thời gian mẹ con ở chung với nhau cũng không nhiều, ký ức về thanh xuân của Hạ Lam chính là vừa khao khát tình yêu vừa thiếu tiền, trái lại Cao Học Văn, không chỉ muôn vạn yêu thương tập trung trên bản thân mình, về mặt vật chất cũng là cần cái gì có cái đó, điều này làm cho Hạ Lam vô cùng hâm mộ.
Không sai, dĩ nhiên cô biết mẹ vô cùng thương chị em cô, nhưng họ luôn không có thời gian ở chung với nhau, hình cũng rất ít, nhà họ Lý mãi cho đến khi Hạ Lam lên đại học, bắt đầu đi làm ở bách hóa Tường Vi, kinh tế mới được coi là dư dả một chút, điều cô luôn muốn, thế nhưng anh lại không biết quý trọng, khiến Hạ Lam đối với anh ngoài ghen tỵ, còn sinh ra một loại cảm xúc khác, nhìn thấy ngứa mắt.
Tiếp đó Cao Học Văn lại nói: "Lần này xảy ra chuyện như vậy, lúc bản thân anh ở bệnh viện đã suy nghĩ rất nhiều, cảm giác mình không thể tiếp tục như vậy nữa."
Hả? Hạ Lam không thể không thừa nhận, mình kinh ngạc lại vui mừng.
Phải nói rằng bọn họ biết nhau từ lâu, từ nhỏ đến lớn Cao Học Văn chính là cháu trai trưởng rất kiêu ngạo tiêu biểu trong giới, vĩnh viễn không hối lỗi, vĩnh viễn không nhận sai, mặc dù cá tính này rất làm người khác tức giận, nhưng có một điểm tốt chính là anh chưa bao giờ nói dối, cũng không khách sáo, đơn giản mà nói, anh nói mình đang hối lỗi, chính là thật sự đang hối lỗi, không cần hoài nghi.
Con hư biết hối lỗi quý hơn vàng, thân là cô giáo, dù sao nhìn thấy có người lạc đường biết quay đầu lại vẫn rất vui mừng.
Mẹ Cao nghe được chắc cũng sẽ rất vui vẻ, bi kịch gả vào nhà giàu có của bà, con trai thật sự chính là điều an ủi và hi vọng duy nhất của bà.
Dĩ nhiên, phạm vi cô biết về Cao Học Văn chỉ hiện ra tới đây thì thôi, bởi vì kế tiếp anh nói một câu vô cùng chấn động lòng người —
"Hạ Lam, chúng ta lần nữa bắt đầu lại đi."
Phốc — Hạ Lam không để ý sặc nước miếng của mình vô cùng nhếch nhác, quay đầu nhìn thẳng vào mắt anh, qua mấy giây, cô phát hiện một chuyện làm người ta thật sự hoảng sợ: Anh đang nói thật.
Tại sao, tại sao, tại sao, tại sao, tại sao! Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ~`L`ê`~ ~`Q`u`ý`~ ~`Đ`ô`n`~
Cái gì gọi là "Chúng ta lần nữa bắt đầu lại đi" trong khi bọn họ vốn chưa từng bắt đầu, lấy đâu ra lần nữa? Khoan đã, đây không phải là trọng điểm, đúng rồi, cuối cùng cô cũng biết cảm giác xa lạ này từ đâu tới — anh dám cùng cô bốn mắt nhìn nhau chỉ là thứ yếu, trọng điểm là, khi anh nhìn cô lại tràn đầy cảm tình.
Mẹ ơi, rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Trí nhớ rối loạn sao? Thật sự hình như bác sĩ kia có từng nói qua chuyện này, di chứng sau khi mất trí nhớ, người trên giường bệnh thật sự vô cùng kỳ lạ, rối loạn chính là một trong số đó.
Sau đó lại nói chuyện với nhau để xác nhận suy đoán của Hạ Lam, ký ức của người chồng xa lạ của cô thật sự bị rối loạn.
Ở trong hệ thống trí nhớ của anh, bọn họ là thanh mai trúc mã, từ lúc mười mấy tuổi bắt đầu qua lại, tính cách anh phóng túng không chịu bị trói buộc, từ đầu đến cuối cô luôn bao dung sự tùy hứng của anh, cũng đã cãi nhau, cũng đã từng chia tay, nhưng từ đầu đến cuối anh đều sẽ quay đầu tìm cô, mà cô luôn mềm lòng không cách nào từ chối lời cầu xin của anh. . . . . . Hạ Lam nghe đến đây liền cau mày, phim thần tượng của tuổi trẻ ở đâu ra vậy?
Cô muốn nói với anh, những gì anh nhớ đều là sai. Nhưng chú ý đến tình huống đặc biệt của anh, Hạ Lam mấp máy miệng, cuối cùng nhịn những lời muốn nói xuống.
"Tôi... sáng ngày mốt tôi dạy cả ngày, phải đi nghỉ ngơi đây."
Không vào phòng ngủ, cô sợ mình sẽ hét lên.