Ngã Một Lần Lừa Được Bà Xã

Chương 20




Nhưng mà không biết có phải là cưng chiều Y Lam quá mức hay không, từ nhỏ đến lớn chuyện gì cô cũng làm không tốt, sau đó cô thấy anh họ chị họ đều đi nước Mĩ đọc sách, thường xuyên chia sẻ hình lên mạng, lay động, hâm mộ không thôi, đối với hai người cuồng con gái, chuyện duy nhất có thể làm chính là nghĩ biện pháp giúp cô đạt được nguyện vọng.

Học bổ túc Anh văn, vào đại học đã tốn một khoản tiền, thật vất vả mới vào được, phí đăng ký, phí sinh hoạt, mỗi năm cộng lại sơ sơ cũng hơn một trăm vạn, bốn năm ít nhất cũng là sáu trăm vạn, bà lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, liền ép Lý Quang Tông nghĩ biện pháp, thiên tài Lý Quang Tông lại muốn đi mượn vợ trước, đầu có vấn đề hay không, nếu như bà là Trương Khả Mai, một xu cũng sẽ không cho ông mượn.

Đang lúc phiền não, lại nghe nói Hạ Lam trở thành giáo viên trường luyện thi, thu nhập rất tốt, bà hỏi thăm được chỗ Hạ Lam ở, đợi trước cửa nhà suốt mấy ngày, thật sự thấy Hạ Lam ra ra vào vào khu nhà cấp cao đó, nhiều khi bên cạnh còn có một người đàn ông đi cùng, hỏi ra vô cùng khủng khiếp, là thái tử gia của Cao thị.

Ở Đài Loan ai không biết Cao thị, thì ra Hạ Lam gả cho người như vậy, khó trách Thụy Lam có thể ra nước ngoài học, Tỉ Lam đang học trường nghệ thuật rất nổi tiếng.

Bà nghĩ, nếu cô có thể tài trợ em trai ra nước ngoài học thạc sĩ, tự nhiên cũng có thể tài trợ Y Lam ra nước ngoài lấy bằng, nói thế nào Y Lam cũng là em gái cô, thật không nghĩ đến cô lại giả bộ không biết, lại liên tục ngắt lời bà, làm cho bà cảm thấy rất phiền não.

"Hạ Lam, dì cũng không nói xa nói gần với con, Y Lam muốn ra nước ngoài đọc sách, con giúp con bé đi, chỉ cần sáu trăm vạn là tốt rồi." "Tôi giúp cô ta?" Hạ Lam bật cười, đầu óc của Tô Lâm Lâm này thật đúng là hai mươi năm trước sau như một, "Con của mình mình nuôi, cô ta cũng không phải do tôi sinh, tại sao muốn tôi bỏ tiền?" "Con bé là em gái con!"

"Tôi chỉ biết mẹ cô ta chạy đến nhà tôi đánh mẹ tôi." Diễn đàn L [ê] Q =ú= y Đ (ô) n

"Dì mới nói xin lỗi với con rồi, Hạ Lam, em gái con con bé thật sự rất muốn đi du học, chồng con có tiền như vậy, sáu trăm vạn đối với Cao thị mà nói chỉ là chút lòng thành, anh lấy ra được."

Hạ Lam cực kỳ muốn cười, "Bà thật sự cảm thấy, tôi phải ra số tiền đó sao?"

"Con ra được." Chuyện tới mức này, Tô Lâm Lâm cũng mặc kệ, "Cũng không sợ nói cho con biết, dì với cha con đã thương lượng xong, nếu như con không cho, chúng ta sẽ gửi thư đe dọa đến trường luyện thi, nói con vô tình vô nghĩa, quên ba mình và em gái."

Hạ Lam cười một tiếng, "Bà không biết trường luyện thi chính là nơi luôn luôn nhận được rất nhiều thư đe dọa sao, chỉ cần có chút danh tiếng, đã có người bịa chuyện, tôi bị đe dọa, có thể còn nhiều hơn gấp mấy lần những gì bà có thể nghĩ, đi viết đi, bây giờ Email quá nhiều, không ai sẽ đọc kỹ, viết áp-phích trừ khi bà có bản lĩnh dán đầy cả con đường, nếu không cũng không có tác dụng, in báo trên ngàn tờ có thể được tặng thêm hai trăm tờ, nhớ lấy ưu đãi của tòa soạn báo, đúng rồi, căn cứ kinh nghiệm, hiệu quả sáu ngày sẽ tốt hơn."

Tô Lâm Lâm gần như nói không ra lời, đây là Lý Hạ Lam? Trước kia bà đã gặp cô mấy lần, một đứa bé rất nhát gan, rất rụt rè, trong ấn tượng của bà sẽ chỉ nói “Được”, cho nên bà mới cảm thấy có thể xuống tay từ bên này.

Dĩ nhiên bà cũng không cho là Hạ Lam sẽ sảng khoái móc số tiền kia ra, bà chỉ nghĩ mình có thể uy hiếp cô mà thôi, thật không ngờ được, Hạ Lam sẽ nói như vậy, không ngại bà gửi thư đe dọa, thậm chí còn nói cho bà biết những phương pháp vô dụng kia, in báo bao nhiêu sẽ có ưu đãi, Hạ Lam thật sự không quan tâm.

"Con không sợ dì đến Cao thị làm loạn?"

"Cao thị?"

Thấy Hạ Lam hình như xuất hiện một chút dao động, Tô Lâm Lâm lập tức quyết định dồn sức đánh vào bên này, "Dì thì không có tư cách, nhưng ba con vẫn là thông gia của nhà họ Cao, muốn cho cha mẹ chồng con biết thông gia nhà mẹ chạy đến công ty làm loạn, chỉ sợ không tốt lắm đâu, chồng con có nhiều anh em, tất cả đều muốn tranh ra mặt không phải sao, muốn diễn con dâu hoàn mỹ của nhà giàu có, hay là muốn để nhà chồng biết chuyện chó má xúi quẩy của nhà mẹ đẻ, chính con quyết định, tóm lại, sáu trăm vạn này dì nhất định muốn." Hạ Lam gật đầu, "Bà yên tâm."

Tô Lâm Lâm vui mừng, cho rằng cuối cùng mình cũng bắt được xương sườn mềm của Hạ Lam, phí du học của Y Lam đã có, lại không nghĩ rằng tiếp theo lại nghe thấy —— "Tôi nhất định sẽ không cho."

"Lý Hạ Lam, cô không cần cho rằng tôi chỉ nói chơi mà thôi, tôi thật sự sẽ làm." "Tôi biết rõ nhất định bà dám, muốn viết thư đe dọa, muốn đi đến cửa lớn Cao thị lăn qua lăn lại, cũng tùy bà, nhưng tôi một xu cũng sẽ không cho —— đúng rồi, bà chắc không biết, hiện tại cô giáo vì để tránh tranh chấp, máy ghi âm của chúng tôi được mở từ khi bước vào trường luyện thi đến khi về đến cửa nhà, tôi chỉ có hơn ba ngàn đồng, mới vừa rồi bà vô liêm sỉ đòi  tiền tôi còn nói những lời uy hiếp như thế nào, thu âm vô cùng rõ ràng, để tôi nói cho bà biết, nếu như bà làm cho tôi mất hứng, vậy tôi cũng sẽ làm cho bà mất hứng."

"Em vẫn luôn ghi âm?"

"Không có, lúc em chuẩn bị về liền thuận tay tắt đi." Vẻ mặt Hạ Lam đau khổ, "Làm thế nào, hiện tại bà ta lại không ngờ rằng em sẽ từ chối, mới có thể bị em hù dọa, đợi hai ngày nữa, hai vợ chồng thương lượng xong, sẽ tới gặp em đòi chứng cứ, hai người đó chưa tới phút cuối sẽ chưa dừng lại."

"Không cần gấp gáp, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."

"Có quấy rầy anh hay không?"

"Chuyện này chứng tỏ em tin tưởng anh, ỷ lại vào anh." Cao Học Văn gỡ nắm tay của cô ra, "Anh rất vui." Hạ Lam chỉ ghé qua công ty một lần, là bởi vì ba Cao nói muốn ba người ăn cơm chung, cô mới phải xuất hiện.

Cao Học Văn từng nói, lúc nào cô cũng có thể tới, nhưng hình như trong lòng cô vẫn còn chút trở ngại, ở trường luyện thi khi vợ của thầy giáo đến đều rất không được hoan nghênh, bởi vì không tin tưởng mà luôn luôn canh người, thường thường tới trường luyện thi, bình thường đều là đưa một chút đồ không quan trọng, hoặc là đúng lúc có việc ở gần đó, rất nhiều lý do, trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, khi vợ liên tục xuất hiện như thế, người trong cuộc không hiểu sẽ có cảm giác công tư chẳng phân biệt được.

Anh là phó tổng giám đốc nhảy dù nên công tư đã chẳng phân biệt được rồi, Hạ Lam nói, dưới tình huống này việc cô nên làm, cống hiến duy nhất chính là làm cho người ta không ghim bọn họ, cho nên chưa từng chủ động nhắc đến chuyện muốn tới Cao thị xem một chút với anh, nhưng hơn hai giờ thì Hạ Lam đột nhiên gọi điện thoại cho anh, hỏi có tiện hay không, có chút việc muốn bàn bạc với anh.

Dĩ nhiên người đàn ông rất hoan nghênh, vì vậy liền nghe thấy chuyện Tô Lâm Lâm tới cửa đòi tiền, và ngay sau đó cô ứng đối ra sao.

"Em không sợ những thư đe dọa kia, năm đầu tiên em vào trường luyện thi liền bắt đầu nhận được, nhưng mà, không biết bảo vệ miệng rộng nào ở khu nhà trên núi Bạch Vân nói với bà ta, anh là con trai của Cao Đại Phong, hơn nữa em còn lo lắng bọn họ đi làm phiền mẹ em." Nói tới chỗ này, Hạ Lam hoàn toàn ngồi không yên, vì vậy đứng lên.

"Tháng trước Thụy Lam cũng đã nói chuyện này với em rồi, em chỉ có thứ năm là rảnh rỗi, vốn định thứ năm trở về, nhưng trường luyện thi liên tục tổ chức học thử suốt hai tuần lễ, sau đó bà nội muốn chúng ta trở về ăn cơm, em chỉ có thể dùng điện liên lạc với mẹ em, bà liên tục nói không có việc gì, em lại không cho là vậy, nhất định bọn họ đã từng làm phiền mẹ em, không được mới đến tìm em, bộ dạng Tô Lâm Lâm rất gấp, em sợ bà ta vừa quay đầu, muốn cha em đi tìm mẹ em."

"Bên nhà anh thì không cần lo lắng, em cho rằng thân thích trong nhà những dì kia, chưa từng tới gõ cửa xin tiền sao? Rất nhiều, chiêu khó hơn nữa cũng đã dùng, dì dượng Học Nhĩ từng ngủ ngoài cửa Cao thị mấy ngày, ba anh một xu cũng không cho. Nhà anh đối với thân thích bắt chẹt cũng giống như cách trường luyện thi xử lý thư đe dọa, không coi là quan trọng, nhưng anh cảm thấy bên mẹ em lại có thể. . . . . ."

"Em biết rõ." Hạ Lam than thở, "Có thể anh không tin, nhưng đến tận bây giờ, mẹ em vẫn còn tình cảm với cha em, chỉ cần ông ta nói xin lỗi, chỉ cần nhận sai, mẹ em sẽ mềm lòng."

"Không, anh tin." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn =L-ê+Q-u-ý+Đ-ô-n

Giống khi anh còn bé nhìn mẹ chảy nước mắt vậy, các dì từng người từng người vào cửa, từng người từng người mang thai, cha ở bên ngoài bao nuôi người mẫu bị tuần san chụp được, những chuyện này đều làm cho mẹ rất đau lòng, nhưng mà, chỉ cần cha đối xử tốt một chút với bà, bà lập tức vui mừng. Lập tức cảm thấy bọn họ có chuẩn bị mà đến, nhất định biết Thụy Lam đi làm công ty và Tỉ Lam đi học đại học, em có thể thuyết phục mẹ em dọn nhà, nhưng mà, Thụy Lam và Tỉ Lam thì làm thế nào, Thụy Lam mới đi làm mấy tháng, nếu như gây ra chuyện gì đó, em sợ ảnh hưởng đến chuyện thăng chức của nó, cũng không hi vọng đồng nghiệp bàn tán xôn xao ở sau lưng nó.

"Tỉ Lam càng không được, ông ngoại và bà ngoại qua đời sớm, mẹ và thân thích đã sớm không lui tới, bên ba em sau khi ly hôn, cũng cắt đứt liên lạc, chuyện gì Tỉ Lam cũng không biết, em hi vọng đời này con bé vẫn không biết, bởi vì chúng em đều nói với con bé ba mẹ do không hợp tính cách mới chia tay, sau đó ba lại chuyển đến nước Mỹ, nếu như biết rõ ba không phải muốn được tự do, vốn là bỏ vợ bỏ con, đối với con bé mà nói, sẽ là đả kích rất lớn, chuyện đó, không được, đầu em thật là đau." Người đàn ông kéo người phụ nữ đi tới đi lui trong văn phòng ngồi xuống ghế, lại dặn thư ký mang vào một ly trà thảo dược.

Thư ký làm việc rất nhanh, không tới ba phút, mang trà thảo dược và bánh ngọt vào.

Cao Học Văn nhìn lông mày Hạ Lam từ đầu đến cuối vẫn nhíu chặt —— thật ra sáu trăm vạn không nhiều lắm, nếu một tờ chi phiếu có thể đổi lấy sự yên bình cho nhà họ Lý, anh có thể ra, nhưng nếu như anh nói đề nghị đưa tiền này ra, Hạ Lam lập tức sẽ rời khỏi phòng làm việc của anh, hơn nữa trong thời gian ngắn sẽ không để ý đến anh.

Cô hận Tô Lâm Lâm, sẽ không cho tiền hoàn thành nguyện vọng của Tô Lâm Lâm.

Anh hiểu Hạ Lam hơn bất kỳ ai, trong nhà anh có ba "Dì", các dì cũng có nhiều anh em, các dì khiến mẹ khó chịu nhiều năm, cho nên anh không thích các dì, nếu như các dì có chuyện hi vọng anh giúp một tay, mặc dù chỉ là thuận tay, anh cũng không muốn, bởi vì anh không cách nào quên, những người phụ nữ kia làm cho mẹ mình đau lòng như vậy, Hạ Lam cũng giống như vậy.

Khoan đã, có. . . . . .

"Em có số điện thoại của cha em hoặc là Tô Lâm Lâm không?"

"Lúc bà ta về có cho em danh thiếp."

"Cho anh, anh tới tìm bọn họ nói chuyện."