Bà nội trực tiếp đi ra ngoài ban công, ban công rất lớn, có bàn có ghế, nhìn ra xa chính là cảnh đêm Đài Bắc, phồn hoa tươi đẹp.
Hạ Lam còn chưa không kịp ca ngợi cảnh sắc trước mắt, liền nghe thấy một câu kinh động lòng người —— "Hai người các con, dự định lúc nào thì sinh con?"
Quả nhiên bà nội là vô địch thiên hạ, vấn đề này cũng có thể hỏi đến khí phách mười phần.
Cao Học Văn cười ngồi xuống, "Bà nội trực tiếp như vậy, Hạ Lam sẽ xấu hổ." "Xấu hổ cái gì, bà quan tâm các con, cũng không phải là bát quái, muốn bồng chắt." A, lại nữa, đích thứ khác biệt.
Hạ Lam cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng bà nội không hài lòng với xuất thân của mẹ Cao, nhưng lại tương đối coi trọng Cao Học Văn, đến ba Cao cũng như vậy, thật là nghĩ hoài không ra.
Người giúp việc nhanh chóng đưa trà và bánh ngọt lên, Hạ Lam lại cảm thán, cuộc sống quý tộc. "Hạ Lam." Nghe thấy tên mình, cô lập tức ngồi ngay ngắn, "Vâng"
"Nhớ không lầm, con cũng hai mươi tám rồi."
"Vâng"
"Lúc các con kết hôn cũng không nói với người nhà, có lẽ cho rằng ông nội con và bà sẽ không đồng ý, suy nghĩ đến lập trường của các con, bỏ qua chuyện này, sau đó các con nói mới vừa kết hôn, suy nghĩ đến chuyện cho hai con nhiều không gian riêng để sinh con, cũng là suy nghĩ đến lập trường của các con, cho nên chấp nhận, nhưng cũng không thể luôn để trưởng bối nhường nhịn có phải hay không? Cũng sắp ba năm, dù sao cũng nên đổi lại là người trẻ tuổi các con suy nghĩ cho tâm tình của trưởng bối chứ?" Hạ Lam bối rối, không biết trả lời như thế nào, không thể làm gì khác hơn là sử dụng ánh mắt nhờ giúp đỡ.
"Bà nội yên tâm, chúng con không phải là kiểu người không thích con đang phổ biến hiện tại, con và Hạ Lam đều rất thích trẻ con, nhưng mà trước đây con ở nước Đức quá lâu rồi, mới trở về nửa năm, còn muốn duy trì thế giới hai người, hơn nữa lúc kết hôn không có tuần trăng mật, cảm giác có lỗi với cô ấy, mang thai sinh con, trong 3 - 4 năm tiếp theo sẽ không thể đi du lịch, con dự định lúc nghỉ hè dẫn Hạ Lam đi nước Mĩ chơi một chuyến, chờ trở về sẽ lại tiếp tục bàn về chuyện sinh con."
Bà lão híp mắt, "Thật sự?" Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn: “ ‘L,ê’ ‘Q,u.ý’ ‘Đ,ô.n’ ”
"Đương nhiên là thật."
"Hạ Lam con thì sao?"
Hạ Lam gật đầu như giã tỏi, nói theo trọng tâm câu chuyện: "Bà nội cũng biết, ban đầu chúng con lén kết hôn, không có tuần trăng mật, cũng không có ảnh cưới, chúng con nghĩ thừa dịp lần này đi du lịch sẽ chụp nhiều hình một chút." Haiz, thật sự có thể như vậy thì tốt rồi, cẩn thận nghĩ lại, bọn họ trừ vài tấm hình ở bên ngoài trong điện thoại di động, cũng không có chụp ảnh chung, nếu có thể thật sự muốn có một ít hình khi đi ra ngoài chơi, không cần luôn chụp ở nhà và nhà hàng, trong nhà luôn không ăn mặc đẹp, nhà hàng luôn rất tối.
Bà lão suy nghĩ một chút, hình như bị thuyết phục, "Nói như vậy cũng có lý." Cho nên, đã qua cửa này sao?
"Học Văn, con và mẹ con không thường gặp mặt, đi xuống với nó đi, bà có lời muốn nói riêng với Hạ Lam." Không được, Cao Học Văn ở đây, cô đã gần như không đối phó được, huống hồ anh không có ở đây. . . . . . Nhưng ở nhà họ Cao, bà nội chính là hoàng đế, mặc dù Cao Học Văn nói "Bà nội quá bất công, con cũng muốn nghe", nhưng không thể làm trái với thánh chỉ, vẫn bị bà nội đuổi xuống lầu, khi căn phòng chỉ còn lại hai người, Hạ Lam cảm thấy khi bà nội uống một hớp trà cả người cũng cứng ngắc, "Đừng sợ." Trời ạ, nói những lời như thế sẽ càng đáng sợ hơn.
"Bà biết rõ những lời mới vừa rồi của thằng nhóc kia, nước Mĩ cái gì..., trăng mật cái gì..., đều là nói lấy lệ với bà, đều nhìn ra được, nó luôn luôn chú ý phản ứng của con. . . . . . Nó nhìn nét mặt của con rồi mới quyết định nói gì với bà, thế nhưng không phải là lời bà muốn nghe, bà muốn nghe là lời nói thật, cho nên mới giữ một mình con lại, bà chỉ muốn biết, bây giờ con thật sự thích nó, hay là vì công việc?"
Đột nhiên Hạ Lam cảm thấy có chút khó hiểu, bà nội có ý gì, hẳn không phải là những gì cô đang nghĩ chứ, "Bà nội con nghe không hiểu lắm. . . . . ."
"Con hiểu."
Thật là đáng sợ, Cao Học Văn mau tới cứu em, hu hu hu, "Bà nội, con thật sự không hiểu. . . . . ."
"Con không cần phải quanh co như vậy, vậy bà không thể làm gì khác hơn là nói thẳng, bà điều tra nó sớm hơn ông nội nó bốn tháng, lúc ấy nó vẫn còn sống ở tòa nhà Thủy Hương ở Đạm Thủy (một thành phố ở Đài Loan), mỗi ngày đều ra ra vào vào cùng những người bạn mê rock, nhưng không tới bốn tháng, nó đã chuyển đến khu nhà trên núi Bạch Vân, không chỉ đến khu nhà trên núi Bạch Vân ở, còn đã ở đó với bạn gái hơn nửa năm, tính thời gian thế nào cũng không đúng, bà nghĩ tới nghĩ lui, thấy chỉ có một lý do, hôn nhân của các con có mục đích gì đó, cho nên mới phải bịa đặt về thời gian ở chung." A a a a a, cô cho rằng mẹ Cao rất biết tính kế, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn.
Hiện tại cô một mình đối mặt với ngọn núi đó, cô phải làm sao đây, không thể thừa nhận, nhưng cũng không thể chối cãi. "Bởi vì trong lòng đã biết trước, cho nên lần đầu tiên lúc con tới nhà ăn cơm, bà đã luôn quan sát hành động giữa con và Học Văn, con gắp thức ăn cho nó, nó rót rượu cho con, nhìn qua thì rất hòa hài, nhưng con lại gắp khoai tây hầm cho nó, đời này nó ghét khoai tây và khoai lang nhất, nếu như con và nó thật sự yêu nhau đã nhiều năm, sẽ không thể đến thói quen ăn uống nho nhỏ này cũng không biết rõ."
Mẹ ơi, hóa ra lần trước cô tới nhà họ Cao thì đã bị lộ rồi, sau khi Cao Học Văn ăn hết tất cả món ăn cô gắp cho, cô còn cảm giác biểu hiện của mình cũng không tệ, không ngờ ngàn tính vạn tính, tính sót khoai tây, làm sao ngờ được anh ghét khoai tây. . . . . . Nhưng chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là bây giờ cô nên làm gì?
"Lúc ấy tình trạng cơ thể của ông nội nó không tốt, bà cũng không muốn nói ra sự thật, để cho ông ấy vui vẻ một chút, dù sao trong ba đứa cháu, bà cũng thích nó nhất, mẹ chồng con dùng chiêu này, bà cũng không muốn trách nó, nói cho cùng, không có người phụ nữ nào bằng lòng chấp nhận chuyện chồng mình dẫn từng người từng người tình về nhà như vậy, bà lặng lẽ coi như là bồi thường cho hai mươi mấy năm uất ức của nó." Vĩnh viễn không nên xem thường thế gia vọng tộc.
Mẹ Cao còn tưởng rằng bà đã sớm chuẩn bị trước, không ngờ bà nội đã sớm tiến hành điều tra, khi bọn họ diễn vợ chồng mới cưới thì trong lòng bà nội đã biết rõ tất cả.
"Bà biết rõ lúc con học đại học đã đi làm ở bách hóa Tường Vi, cũng biết em trai con gây chuyện, một người chị bằng lòng hy sinh vì tương lai em trai, bà không thể nói con làm như vậy là đúng, nhưng mà, đã thấy nhiều cô gái vì xe, vì túi hàng hiệu, cái gì cũng làm, giống nhau là vì tiền, nhưng bà đối với con, cũng không cảm thấy ghét, vì người nhà. . . . . . Cũng không tệ lắm." Đến chuyện của Thụy Lam cũng đã điều tra qua, lần này không cách nào chối cãi rồi, "Thật xin lỗi." "Bà nói ra không phải là muốn trách con, bà chỉ muốn cho con hiểu, bà biết rõ lúc kết hôn các con không có tình cảm, trước khi nó đi nước Đức, mỗi tháng đều sẽ về nhà ăn cơm với bà, chưa từng chủ động nhắc tới con, bà đã biết rõ chuyện phía sau, dĩ nhiên không hỏi nó cái gì.
"Nhưng lần này, nó thường thường nói về con... gần đây con thích phim gì, mua quần áo cho chó, lúc cùng nhau mang chó đi tiêm phòng chó nhỏ rất ngoan ngoãn, con lại khóc, con thích ăn kem mật ong—— cho dù các con kết hôn vì lý do gì, thế nhưng bây giờ thằng bé là thật lòng thích con, bà nhìn nó từ nhỏ đến lớn, vẻ mặt khi nó nói về con chỉ có thể gọi là thích.
"Học Văn thích con, vậy còn con, đúng lúc dạo này mẹ chồng con dâu Huệ Mỹ thường nói với bà, bà mới mượn dịp này gọi các con về, bà là bà nội ích kỷ, không hy vọng cháu trai yêu đơn phương, cũng không hi vọng cuộc đời của anh vì vậy bị trễ nãi, bà nghĩ, nếu như quan hệ của các con có thay đổi, bà liền giả vờ không biết, nhưng nếu như thật sự trong lòng con có người khác, như vậy bà sẽ nói mọi chuyện ra, để cho các con ly hôn, nhưng bà thấy biểu hiện hôm nay của các con, hẳn không phải là Học Văn yêu đơn phương ——
"Nghe thấy những lời đó, nó hoàn toàn không mất hứng, thể hiện nó tin tưởng con, nghe thấy những lời đó, đầu tiên con liền nhìn nó, thể hiện con rất quan tâm đến suy nghĩ của nó. Hạ Lam, bà biết rõ con với mẹ chồng con ký hợp đồng ba năm, hiện tại bà chỉ hỏi con, đến lúc đó, con sẽ ly hôn sao?"
Nếu như là nửa năm trước, đương nhiên sẽ, mặc dù khu nhà trên núi Bạch Vân vừa lớn vừa thoải mái, nhưng mà, một chút nhiệt độ cũng không có, về đến nhà, một mình, tự mình mở đèn, một mình ăn cơm, tự nói ngủ ngon với bản thân, phòng yên tĩnh đến mức cô có thể nghe được tiếng tim mình đập nhưng mà bây giờ, mặc dù Cao Học Văn đã đi làm ở Cao thị, không thể giống như trước kia phối hợp thời gian với cô cùng nhau ăn sáng, nhưng mà, luôn luôn để lại một tờ giấy ở trên bàn cho cô, cô vén chăn lên, Mao Mao sẽ lập tức chạy tới, không ngừng vẫy đuôi.
Trong công việc chắc chắn sẽ lúc phiền lòng, trước kia cô luôn nhịn, nhưng bây giờ cô có đối tượng để bộc lộ ra, thật ra thì cô không còn là cô nữ sinh phải mất rất nhiều thời gian mới có thể dỗ được, chỉ cần sau khi anh nhìn thấy tin tức, gửi cho cô một nhãn dán là được, cô đã cảm thấy thời tiết nắng ráo sáng sủa, Tiểu Hà luôn nói cô là nữ cường nhân trong giới tinh anh, cho dù xảy ra chuyện gì cô cũng có thể một mình gánh vác, không oán giận, không kể khổ, trên miệng là "Không thành vấn đề", "Tôi biết "Biện pháp” chính xác", hoàn toàn chính là con cả nhà họ Lý.
Bởi vì là con cả, cho nên cô luôn nhẫn nhịn đến mức người bình thường không thể nhịn được, cho tới bây giờ, rốt cuộc có người nói với cô "Chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp?"
Cô thích Cao Học Văn, không muốn rời xa anh.
Ly hôn sao? Hạ Lam lắc đầu một cái. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn L(ê) Q*uý* Đ%ôn%
"Cho nên, bà có thể giải thích thành, tình trạng bây giờ của các con là đang yêu nhau sao?" Gật đầu.
"Vậy thì tốt." Rốt cuộc bà lão cũng cười, "Đứa nhỏ này kể từ sau khi Cẩm Tú vào cửa, tính tình càng ngày càng tệ, Nguyệt Hoa cũng nhìn ra, đứa con của bà lại nhìn không ra, khi còn bé giận dỗi, trưởng thành dứt khoát không nói chuyện với nó, có lúc bà cũng có chút hối hận, không có nói con trai thu xếp cho những người tình của nó ở bên ngoài, nhưng chuyện đã như vậy, nói gì cũng đã quá muộn, hiện tại bà chỉ hy vọng Học Văn có thể trôi qua vui vẻ." Hạ Lam nghĩ đến tình huống trong bữa cơm, lại nghĩ đến từ nhỏ Cao Học Văn phải lớn lên ở trong môi trường này, trong lòng mơ hồ cảm thấy khó chịu.
Vì khó chịu, khiến cho cô bật thốt lên một cách tự nhiên, "Bà nội yên tâm, con sẽ cố gắng làm cho anh ấy vui vẻ hơn." "Từ nhỏ tính tình đứa nhỏ này đã nóng nảy, tương lai có thể cũng sẽ làm một vài chuyện khiến cho con tức giận, hãy nhớ lại nó đã lớn lên trong cái gia đình này, bà nội mong con hiểu cho nó."
"Con hiểu rồi."