Mặt Dương Uyển Vân mặt đỏ lên, nhưng dưới sự cổ vũ của mẹ chồng Trần Huệ Mỹ và chồng Cao Học An, vẫn tiếp tục nói, "Là như vậy, tuần trước con và mẹ đi Tường Vi mua giày, đúng lúc thấy Hạ Lam, muốn nói đã lâu không gặp, chào hỏi một chút, thật không nghĩ đến cô ấy đi vào quầy chuyên doanh bán quần áo lót, con thấy đi qua thì không tốt lắm, tính toán đợi cô ấy mua xong sẽ hẹn cô ấy đi uống trà, kết quả là, có một soái ca nhỏ đang ở quầy tinh dầu kế bên đợi cô ấy, Hạ Lam vừa ra ngoài, lập tức kéo tay của anh ta, đi dạo rất nhiều quầy, mặc thử từng bộ từng bộ quần áo, nhìn qua thật sự giống một đôi tình nhân."
Hạ Lam thật sự muốn đè bẹp cô ta, trong lòng chậc một tiếng, bất thình lình ngẩng đầu lại nhìn thấy mặt mẹ Cao, cau mày, ánh mắt bà nhìn cô không còn thân thiết giống như mới vừa rồi nữa. . . . . . Cô nhìn về phía Cao Học Văn theo phản xạ, thấy vẻ mặt anh vẫn như bình thường, thoáng vui mừng.
"Con muốn biết Hạ Lam ở trường luyện thi, lịch dạy có nhiều không, từ đó có thể biết cơ hội kết bạn mới nhiều không, soái ca nhỏ đó có phải là thầy giáo mới ở trường luyện thi hay không, hay là nhân viên hành chính mới, dù sao rảnh rỗi không có việc làm, con liền cùng mẹ đi đến trường luyện thi tìm cậu, cậu nói ——"
Dương Uyển Vân cố ý thở dài, "Cứ như vậy vừa vặn biết được, thời gian trước lúc thầy cô giáo đã ký hợp đồng ở lại họp, có một người đàn ông đến đón Hạ Lam, rất cao, rất đẹp trai, nói mình là cháu ngoại chủ nhiệm Giang, con và mẹ suy nghĩ, có phải Hạ Lam quá thân với thân thích nhà mẹ cả hay không, gần gũi với anh em họ của chồng như vậy, nói ra thật khó nghe đó."
Sắc mặt của Cao Đại Phong khá là khó coi nhìn sang vợ, "Trở về nói với con trai em trai em một chút, con dâu nhà chúng ta sẽ tự mình đón về nhà, không cần nó đi đón." Mẹ Cao cười, "Em hỏi lại đã, có thể là hiểu lầm."
"Chao ôi, chị cả, làm sao có thể là hiểu lầm, em và Uyển Vân tận mắt nhìn thấy, một đường vừa nói vừa cười, tình cảm thật sự rất tốt đó. . . . . ."
Hạ Lam không nói gì, không hỏi đã xử thật là đáng sợ, rõ ràng đương sự là cô vẫn ngồi ở chỗ này, lại không ai hỏi cô.
Một bàn trưởng bối, khó chịu khó chịu, giảng hòa giảng hòa, bỏ đá xuống giếng rồi lại tiếp tục đẩy qua đẩy lại.
Khi các trưởng bối đang chìm trong trận khẩu chiến, Cao Học Văn lại như người không liên quan nghiêng người sang, nhỏ giọng nói bên tai cô: "Em thật sự mua đồ lót mới?" Tại sao trong lúc này lại hỏi vấn đề này? "Không phải anh nên tò mò người đi dạo phố với em là ai sao?."
"Người đàn ông em sẽ tay trong tay chỉ có hai, anh, Thụy Lam, cho nên anh không cần hỏi em đi dạo phố với ai." Hạ Lam cười híp mắt, thầm nghĩ, chấm cho anh thêm vài điểm nữa.
Tin tưởng, cho tới bây giờ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Mẹ Cao nhìn cô từ nhỏ đến lớn, nên cũng hiểu rõ cô hơn bất kỳ ai, nhưng khi có người chính mắt trông thấy chuyện không đúng thì mẹ Cao liền dao động, cảm thấy cô và bánh xe dự phòng đi Bách hóa Tường Vi.
Mà khi chủ nhiệm Trần vị nhân chứng thứ ba được nói đến, thật ra mẹ Cao đã tin tám phần —— hai anh em nhà mẹ, một mở trường luyện thi các cấp, một mở trường luyện thi khoa khoa học xã hội, trên cơ bản mấy đứa con đều đi theo phụ giúp ba, Hạ Lam cũng quen biết hai đứa con của Giang tiên sinh, bởi vì công việc yêu cầu, vì vậy thường qua lại, mẹ Cao biết chuyện này.
"Ba người thành hổ" (*), cổ nhân luôn cơ trí.
(* Ba người nói có hổ, thiên hạ cũng tin có hổ thật. Một việc, dù cho sai, nếu nhiều người cùng tin là như vậy thì cũng dễ khiến người ta đem bụng tin mà cho là phải.)
Nghĩ như vậy, cô càng đánh giá cao Cao Học Văn mới ở chung một chỗ mấy tháng, nên cho anh thêm vài điểm.
Người phụ nữ duỗi tay đâm đâm bắp đùi anh, vẽ một trái tim trên đùi anh. Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn:L;ê: “Q’u’ý” /Đ.ô.n/
"Nếu như cảm thấy biểu hiện của anh không tệ, hôm nay về nhà mặc đồ lót mới cho anh xem đi." Hạ Lam buồn cười, nhưng lúc này rất không thích hợp, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Cao Đại Phong không vui vẻ, mẹ Cao giải thích, Trần Huệ Mỹ và Dương Uyển Vân mẹ chồng con dâu thêm mắm thêm muối vào, bà nội lên tiếng, "Đủ rồi." Tiếng không lớn, nhưng lại mười phần khí thế, cả bốn người ngừng lại.
Bà nội nhìn trái rồi nhìn phải, "Khiến khi mọi người cùng ăn cơm, nhất định phải làm loạn đến mức khiến tôi ăn không vô sao?" Mẹ Cao lập tức cười, "Mẹ, thật xin lỗi, là chúng con không tốt." "Mẹ." Trần Huệ Mỹ lập tức cướp lời, "Chúng con có làm loạn đâu, không phải đều vì quan tâm Học Văn sao."
"Quan tâm Học Văn? Từng người từng người, ước gì nó mất hết mặt mũi, trong lúc các người cãi nhau, Học Văn và vợ vẫn lặng lẽ nói chuyện, nói rất vui vẻ, cũng không ai chú ý, là mù hết rồi sao? Hay là nói thấy cái gì thì chính là cái đó, hoàn toàn không cần hỏi người trong cuộc? Đại Phong và Nguyệt Hoa ngồi cùng bên, không thấy vẻ mặt mấy đứa nhỏ, các người cũng không nhìn thấy sao? Huệ Mỹ, cô vẫn ngồi ở đối diện, hay là nên nói vì bắt được cái chuôi, hưng phấn quá độ cho nên thật sự không chú ý đến?"
Trần Huệ Mỹ vô cùng xấu hổ , "Mẹ, Học Văn là cháu trai tưởng nhà họ Cao, cũng là mặt mũi của nhà họ Cao, chúng con thật sự đang quan tâm anh." "Cô có lòng tốt như vậy sao?" Từ mũi bà nội khẽ hừ một tiếng, "Thật sự quan tâm nó thì không thể lén lút nói với tôi sao, nhất định phải ở ngay trước mặt mọi người, nói với cô không biết bao nhiêu lần, không nên gây bất hoà ở trước mặt tôi, rốt cuộc là cô ngốc hay không nhớ rõ, hay là thích chọc tôi không vui, cô nói cho tôi biết đi?" Cuối cùng Trần Huệ Mỹ cũng ngậm miệng.
Bà nội uống một hớp trà, "Học Văn, con nói xem, đã xảy ra chuyện gì?" "Cùng Hạ Lam đi dạo công ty bách hóa chính là em trai của cô ấy Thụy Lam, thật ra thì dáng vẻ hai chị em rất giống nhau, nhưng có lẽ là mắt dì và em dâu có vấn đề cho nên không nhìn rõ, về phần người đến trường luyện thi đón cô ấy là con." Bà nội bất mãn, "Con là đại thiếu gia nhà họ Cao không tốt sao, giả làm em họ con làm gì?"
"Ở trường luyện thi có người thấy Hạ Lam xinh đẹp, muốn hẹn cô ấy, Hạ Lam đã từ chối, nhưng đối phương vẫn hẹn, hơn nữa lời nói còn có ý uy hiếp, thấy có người dùng quyền thế uy hiếp vợ con, đương nhiên con chỉ có thể dùng quyền thế uy hiếp lại, nói cho anh ta biết, anh ta có quan hệ, Hạ Lam cũng có quan hệ, đừng làm loạn, mà con lại nghĩ, nếu như con nói ông chủ Giang là cậu của con, thì đồng nghĩa với việc nói cho anh ta biết mình là ai, con sợ có người bởi vì mình không hẹn được vợ người khác mà tố cáo với chị mình, sau đó chị của anh ta lại tới phiền chết mẹ con, cho nên mới giả làm em họ."
Nói xong, liền thấy sắc mặt mọi người cực kỳ đặc sắc, mọi người đều biết "Có người" là ai, mọi người cũng đều biết "Chị" là ai.
"Em trai con. . . . . . Có lẽ cho rằng Hạ Lam chưa kết hôn, mới có thể hẹn cô. . . . . ." "Dì, Hạ Lam luôn đeo nhẫn cưới, hơn nữa ngày đầu tiên đã nói với anh ta rằng mình đã kết hôn rồi." Cao Học Văn giả bộ thở dài, "Thật ra thì không chỉ Hạ Lam, em trai dì còn từng hẹn quầy tiếp tân, tổng đài, người nhà của các thầy cô, đối phương có từ chối, anh ta vẫn sẽ liều mạng hẹn, khiến người ta rất bối rối, nhưng ngại thân phận anh ta là chủ quản, mọi người tức giận nhưng cũng không dám nói gì, ở trường luyện thi anh ta cũng từng nói, anh ta chỉ phải nghe lời ông chủ." Hạ Lam sử dụng ánh mắt hỏi anh: Anh thêm mắm thêm muối?
Cao Học Văn nhún nhún vai: Ai bảo anh ta quấy rầy em.
Hạ Lam tiếp tục: Không sợ Trần Huệ Mỹ tìm anh ta đối chất với anh?
Cao Học Văn cười một tiếng: Trần Huệ Mỹ sẽ không tin anh ta, lúc anh ta ở công ty trước cũng vì như vậy mà bị đuổi việc. Quả nhiên, Cao Đại Phong tức giận nói: "Nói em trai em yên phận một chút, cho anh ta vào Á Châu là để cho anh ta làm việc, anh ta đừng cho rằng mình là hoàng đế, nếu anh ta còn có hành vi không thích hợp một lần nữa, chính em xem mà làm."
Nổi giận với Trần Huệ Mỹ xong, lại chuyển hướng sang Dương Uyển Vân, "Đừng tưởng rằng cùng mẹ con hãm hại người khác chính là giúp Học An, những thứ con muốn có đạt được hay không, con trở về nhà mẹ ở một thời gian, suy nghĩ cho tốt."
Cho nên Hạ Lam còn lâu mới thích tới nhà họ Cao, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ luôn không để mọi người ăn một bữa cơm thật ngon, nhất định phải chọc cho bà nội hoặc là ba Cao khó chịu.
Lần trước cô đến, Lưu Cúc Cầm cũng hỏi cô, cô yêu thích điểm nào ở Học Văn của họ, ý kiến của hai người không giống nhau thì làm thế nào? Vấn đề tràn đầy tính khảo nghiệm như vậy, may mắn cô và mẹ Cao đã luyện diễn trước nhiều lần, vì vậy trả lời rất trôi chảy, sau đó Lưu Cúc Cầm cũng không bỏ qua, thậm chí còn mở miệng hỏi cả câu "Hai người quen nhau như thế nào", mẹ Cao cực kỳ bất đắc dĩ nói, bọn họ từ nhỏ đã quen biết.
"Được rồi." Bà nội đứng lên, "Không khí bữa tối vốn rất tốt lại bị nhóm các người làm cho ngột ngạt, Học Văn, vợ chồng các con đi theo bà."
"Mẹ." Trần Huệ Mỹ khẩn trương, gần đây luật sư thường xuyên đến nhà họ Cao, cô đoán có thể bà nội muốn chia cổ phần trên tay.
Vốn muốn lấy việc Lý Hạ Lam ngoại tình nói bóng gió với mẹ chồng, có lẽ Cao Học Văn thật sự là đồng chí, sẽ không có con, để lại cho anh làm gì, ba chồng đã cho anh rất nhiều, thật sự không nghĩ đến mọi chuyện sẽ diễn biến thành ra như vậy, mẹ chồng còn muốn gặp riêng anh, chuyện này. . . . . .
"Mẹ, có chuyện gì cứ nói ở đây là được rồi, đi lên lầu làm gì?"
"Bây giờ cô là mẹ chồng của tôi sao? Tôi đi đâu cũng phải được cô cho phép?"
"Mẹ, con không có ý đó." Diễn đàn L&ê Q_[u]_ý Đ-{ô}-n
"Không có ý đó thì im miệng, Học Văn, Hạ Lam, theo bà lên lầu."