Ngã Hòa Tha

Chương 4




Cứ thế trò chuyện, tôi ngủ lúc nào không hay.

Đến lúc Tư Đồ Thiên Mạch lay tôi dậy, đã là bốn giờ chiều.

“Đến giờ tan tầm rồi sao?” Tôi vừa ngáp vừa hỏi.

“Ừm.” Y ngồi bên giường, cúi nhìn tôi.

“Tan sớm vậy sao?” Tôi kỳ quái nhìn y, chậm rãi ngồi xuống, gãi gãi đầu. Bây giờ mới có bốn rưỡi.

“Đương nhiên không phải. Anh quên rằng hôm nay chúng ta phải về báo cáo với mẹ anh sao?” Y vươn tay nhéo mặt tôi, như để chắc chắn xem tôi đã tỉnh ngủ chưa. “Anh cái đồ siêu lười biếng, như ông già nghe người khác nói từ lỗ tai trái sang lỗ tai phải rồi ra ngoài luôn vậy.”

“Thiên Mạch, đừng có nhéo.” Tôi bắt lấy bàn tay đang nháo loạn của y, bất đắc dĩ hướng y cười cười. “Vậy được rồi, chúng ta đi thôi.”

Tôi đứng dậy chỉnh trang lại đôi chút, rồi cùng Tư Đồ Thiên Mạch kẻ trước người sau đi ra khỏi phòng nghỉ. Không ngờ vừa ra đến cửa thì gặp cô thư ký đang mở cửa đi vào. Cô nhìn thấy tôi cùng Thiên Mạch từ bên trong đi ra, miệng mở thành hình chữ “O”, sững sờ nửa ngày cũng không có phản ứng.

“Tài liệu để ở trên bàn cho tôi là được.” Tư Đồ Thiên Mạch dường như không để tâm đến hành động thất thố của cô thư kí, chỉ nhàn nhạt phân phó một tiếng, rồi kéo tôi cùng đi ra ngoài. Có điều, vì ra khỏi phòng trước nên y lại bắt đầu vẽ chuyện, không biết từ đâu lôi ra cái kính mắt siêu lớn kia, đặt lên mũi tôi. “Được rồi.”

“Thiên Mạch, vì sao tôi nhất định phải đeo cái thứ đồ chơi này vậy?” Tôi không nhịn được lầu bầu.

“Tôi muốn anh đeo thì anh phải đeo, cần phải có lý do sao?” Y nghiêng đầu liếc mắt nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng.

“…” Tôi.

Y tiếp tục cùng tôi về nhà, để tôi đi trước, còn hắn ở lại đỗ xe.

Tôi đứng đợi hắn ngoài cửa. Nếu như không cùng hắn đi vào, nhất định mẹ tôi sẽ lại càu nhàu. Sau đó sẽ mạc danh kỳ diệu bị giáo huấn một trận ra trò, nói chung là tôi chịu không nổi.

Tư Đồ Thiên Mạch rất nhanh đã đi đến, cũng như tôi, rất ngại đi vào ngôi nhà vừa ấm cúng lại vừa đáng sợ kia.

“Các con về rồi đấy à.” Tôi cùng y vừa đi vào, lập tức được nghênh đón bằng một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của mẹ. Mà ba mẹ của Tư Đồ Thiên Mạch vừa hay cũng ở đó.

Bất chợt, mẹ kéo tôi qua đánh một cái vào đầu: “Mày đúng là một tiểu tử vô lương tâm, vợ của mày ở bên ngoài làm việc khổ cực như vậy, mày đã không giúp đỡ thì thôi, vậy mà một chút quan tâm cũng không có. Mày như vậy đáng mặt làm chồng sao hả con?”

“Dạ vâng, anh có lỗi với thê tử đại nhân khổ cực của anh, có lỗi với những lời dạy của mẹ, xin lỗi…” Tôi giả bộ bày ra bộ mặt vô cùng hối hận. Lần trước bị Tư Đồ Thiên Mạch tóm về, cũng đã giáo huấn một lần rồi, giờ lại nữa, thực sự là… Ai, tôi thực không muốn về nhà nữa.

“Được, biết là tốt rồi. Nhìn gia cảnh Thiên Mạch mà xem, có cái gì là không có sao? Mày thực là một thằng ngốc, lấy được Thiên Mạch làm vợ là mày phải tu đến ba kiếp mới có được cái phúc khí đó con. Mày ngàn vạn lần đừng có làm phiền lòng gia đình bên ấy nghe không. Được rồi, vậy các con định khi nào kết hôn đây?” Chết tiệt, mẹ chuyển qua chuyển lại trọng tâm câu chuyện, cuối cùng vẫn là quay lại vấn đề khiến chúng tôi đều đau cả đầu.

“A… Việc đó ạ, chờ công việc của con đi vào quỹ đạo, dành đủ tiền rồi cưới Thiên Mạch cũng không muộn mà.” Tôi gượng cười nói, cố gắng kéo dài thời gian bao lâu tốt bấy lâu. “Hiện tại Thiên Mạch mà gả cho con chẳng phải sẽ thiệt thòi lắm sao, mẹ thấy có đúng không?”

“Bác thì ngược lại không thấy vậy.” Mẹ Tư Đồ Thiên Mạch che miệng vui vẻ cười. Trước đây Tư Đồ Thiên Mạch không tha thứ cho bọn họ thân là cha mẹ mà không chú ý tới con cái. Thẳng đến mấy năm gần đây, y cùng hai người họ cũng đã quan tâm nhiều đến nhau. Hơn nữa, dù sao “sự thực” y cũng là đứa con độc nhất mà họ yêu thương, nên họ cảm thấy có lỗi, liền giao công ty cho Tư Đồ Thiên Mạch quản lý, rồi dắt nhau xuất ngoại du lịch. “Cục cưng của chúng ta không phải đã được giao phân nửa cổ phiếu công ty rồi sao, thân phận nó đâu có bình thường.”

Tôi cười gượng: “Việc đấy con biết chứ ạ, nhưng nếu không phải tự mình phấn đấu thì con không muốn sử dụng. Con nghĩ, muốn xứng với Thiên Mạch, ít nhất cũng phải có chút vốn cho riêng mình đã.”

“Vậy tên tiểu tử thối nhà ngươi mấy năm nay ra ngoài làm gì, chưa thấy mày có được thành tựu chi hết, thực làm mẹ mày thất vọng quá.” Mẹ tôi như còn muốn nhồi vào đầu tôi, liên tục trách mắng. “Chờ mày thành công thì đến bao giờ hả. Chẳng nhẽ mày định để Thiên Mạch nó cô đơn đến già mà chết sao con.”

Làm cho y cô đơn đến già mà chết chẳng phải mấy người sao? Tôi trong lòng thầm oán trách. Đương nhiên, không dám nói ra ngoài miệng, bằng không khẳng định tôi sẽ bị mấy ác lang tiền bối chỉnh cho không còn ra hình người là chắc.