Ngã Hòa Tha

Chương 1: Ngôi thứ nhất thiên - Tiết tử




Nói ra thì tôi và y đúng là có nghiệt duyên với nhau… Ai, cũng chẳng rõ có nên dùng từ nghiệt duyên để mà diễn tả không nữa.

Thực ra thì, duyên cớ của chúng tôi bắt đầu từ khoảnh khắc y sinh ra kìa… Không sai, chính là từ khoảnh khắc y sinh ra đời. Mẹ tôi và mẹ y là đôi chị em tốt. Lúc gia đình y chuyển đến đây còn chưa có y, mà tôi thì chưa ra đời, vẫn còn nằm trong bụng mẹ.

Ba ba y là lão bản một công ty lớn, mẹ là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng. Ngoại trừ mấy năm đầu sau khi ra đời, y gần như được ở một người một phòng, còn phòng tôi thì lúc nào cũng có đến hơn một người. Tôi còn chưa van y con mẹ nó chiếu cố tôi thì thôi, mẹ còn căn dặn tôi chiếu cố tốt cho y nữa chứ.

Mẹ tôi ngược lại chỉ là một người phụ nữ chủ gia đình bình thường như bao gia đình khác. Ba ba thực ra cũng có chút tiếng tăm, là một tinh anh trong tinh anh những người quản lý cấp cao, vì vậy mà nhiều năm đều vắng nhà. Trong nhà ngoại trừ mẹ, tôi và y, còn có một anh trai và ba chị gái. Anh trai là lớn nhất, rồi đến ba chị gái, còn tôi là út.

Tôi còn nhớ rõ chuyện xảy ra lúc lần đầu gặp mặt mẹ của y, có thể nói là ký ức không thể quên. Lần đó tôi đã mất nụ hôn đầu tiên. Lúc ấy tôi và y đang nháo loạn ầm ĩ trên sô pha. Kỳ thực cũng là bởi vì tôi không chịu làm theo ý y, y định lân la đè lên người tôi uy hiếp một chút, nhưng đứng trên sô pha thế nào lại đứng không vững, liền ngã xuống, vừa vặn cùng môi của tôi chạm vào nhau. Đúng lúc dì mở cửa đi vào, thấy được một màn chấn động nhân tâm như vậy đấy.

Sau đó dì hỏi tôi hai đứa đang làm cái gì thế. Y dọa không cho tôi nói, nếu không sẽ đánh tôi.

Con người của tôi trời sinh đã lười biếng có thừa, không thích phiền phức. Nhìn dáng vẻ của y, nếu tôi mà mở miệng lúc ấy, bảo đảm rồi sẽ bị y làm phiền không thôi, cuối cùng đành nói quanh nói co là không có việc gì. Còn y tuyệt chẳng nói câu nào, chỉ “Hừ” một tiếng. Rõ ràng rất oán hận vì bà nhiều năm không ở nhà, ngoài mặt y thậm chí còn tỏ thái độ dè chừng đối với chính người mẹ của mình.

Một đứa trẻ không cha mẹ cạnh bên thường trưởng thành sớm, nhưng mà y như thế quả thực là quá sớm đi. Tôi nhớ rõ y cũng mới có năm tuổi thôi mà.

Lần thứ hai gặp dì, y tám tuổi, tôi mười. Cũng lại đúng vào lúc không nên chút nào, dì cùng chú trở về, vừa vặn thấy y đang cởi y phục của tôi…

Vốn là lúc ấy có thể giải thích một chút hay làm gì đó để khỏi gây hiểu lầm, thế nhưng… Thế nhưng tôi lại bị y uy hiếp lần nữa. Ai, y cứ như vậy, nói cái gì cũng không vừa ý y. Y bất quá mới có tám tuổi mà đã có được vẻ mặt âm trầm, nửa muốn tránh né, khiến bầu không khí trở nên trầm lặng chết người. Chẳng như lúc ở trước mặt tôi thì như một thùng thuốc nổ, bình thường đã nổ tung rồi ấy chứ.

Tôi với y cùng một chỗ, đánh đấm vật lộn nhau không ít lần. Ban đầu mới chỉ là trò cắn xé nhau của mấy thằng tiểu quỷ, tới khi y sáu tuổi thì thành công phu đánh đấm hẳn hoi. Cũng bởi mỗi ngày phải tiếp nắm đấm của y đánh tới, tôi lại là kẻ vốn dĩ lười nhúc nhích, thành ra công phu phòng ngự lại trở nên lợi hại hơn cả. Lúc đánh nhau tôi không muốn làm bị thương y, vậy mà y nào có hạ thủ lưu tình. Sở dĩ để mình không phải chịu đòn nữa, nên công phu tôi học được đương nhiên so với y phải tinh thông hơn vài phần. Hơn nữa đối với y còn hiểu khá rõ, lúc y ra tay là tôi có thể lập tức áp chế, bằng không với cái tính của y còn không lôi kéo tôi dây dưa cả ngày đến tối muộn?

Con người của tôi, khá sợ phiền phức, nghĩ y tuy có chút quá tùy hứng muốn làm gì thì làm, nhưng cũng rất đáng yêu. Vậy nên tôi cũng khá là cưng chiều y, cứ theo cái tùy hứng của y vậy thôi.

Chuyện tình lần đó cuối cùng tôi không được mở miệng giải thích. Về đến nhà mẹ có hỏi tới, tôi đương nhiên không nói ra rồi, ai mà biết sẽ còn sinh ra cớ sự gì nữa cơ chứ.

Vậy là mất một lúc, mẹ nhìn hai đứa chúng tôi, vẻ mặt nửa mừng nửa lo, không biết đang suy nghĩ cái gì. Qua một ngày, bà bỗng nhiên vỗ vai tôi mà nói: “Con à, nghe mẹ bảo này, mày dù sao cũng còn có một anh trai hai chị gái. Cùng lắm thì mẹ sinh thêm mấy đứa nữa, mày cứ yên tâm ở cùng với Thiên Mạch, có gì mẹ sẽ giúp. Phía bên kia mẹ cũng sẽ thay bọn mày nói với dì một tiếng.”

Tôi nghe mà chẳng hiểu ra làm sao. Kỳ thực lúc đó chúng tôi đâu có làm gì, y thấy tôi mặc cái áo mới trông hay hay, muốn cởi ra xem thử. Nghĩ ra đúng là có chút mất mặt thật, nhưng đơn giản chỉ có vậy với y thôi, không ngờ bọn họ lại cứ như thế mà hiểu lầm. Đương nhiên, chỉ cần hai chúng tôi chịu khó giải thích, thì đã chẳng dẫn đến cả những hiểu lầm sau này.

Chẳng biết từ lúc nào y đã bị coi là vợ của tôi. Bởi vì chúng tôi luôn luôn như hình với bóng, và cũng chỉ có tôi là y chẳng bao giờ chịu nghe lời. Nhưng dù sao thì tôi cũng hơn y hai tuổi, học tiểu học sớm hơn y, vào sơ trung sớm hơn, lên cao trung sớm hơn, vào đại học sớm hơn, rồi tiếp xúc với xã hội sớm hơn, cái gì cũng đều trước y, nên bình thường đối y cũng bỏ qua rất nhiều việc.

Thiên Mạch… Tư Đồ Thiên Mạch, cũng là hài tử bị mẹ tôi coi như vợ của tôi, cá tính thì bướng bỉnh, thích tùy hứng, tham lam mà còn cứng đầu. Lúc nào cũng muốn so đo với tôi mà đòi phần hơn, có khi còn muốn giành hết về mình. Vậy mà tôi còn bị ba mẹ nói qua không biết bao lần, rằng đã là chồng mà còn muốn so đo thiệt hơn với y là nhẽ làm sao?

Tôi bị làm cho thành ra một kẻ không được ai để ý đến nữa. Có đúng là, là mai sau y sẽ thành vợ tôi thật sao chứ, cả ngày cứ sai này nói nọ. Thế nhưng kì quặc thay, chỉ cần Tư Đồ Thiên Mạch trừng mắt với tôi một cái, bỏ đi, tôi trái lại vẫn là nghe lời. Như là dù tôi có làm biếng thật, nhưng nhất định cũng phải đem ô cho y lúc trời mưa, không được quên đem cặp ***g cơm cho y, thay y giặt quần áo, làm việc nhà… Chỉ có thể nói rằng, đó quả thực là đoạn ký ức đáng sợ, nó thâm căn cố đế, rồi thành thói quen cũng đáng sợ luôn. Đại khái là khi còn bé tôi bị y uy hiếp thành quen, hiện tại chỉ cần y nói một câu, tôi đều ngoan ngoãn mà làm theo. Thật chẳng có tiền đồ gì mà. Cứ mỗi lần y trưng ra bộ mặt âm trầm vẻ đầy ủy khuất cùng ai oán là tôi lại gật đầu đáp ứng, thực chẳng có một điểm nguyên tắc nào hết.

Đáng buồn hơn nữa, ấy là khi tôi đi nói với mấy chị gái của mình, bọn họ lại có thể cứ thế xoa đầu tôi mà bảo rằng có phúc mà chẳng biết hưởng, trước mặt vợ mà dám đòi nguyên tắc này nọ sao?

Khi ấy tôi thực phiền muộn lắm. Nghĩ thế nào tôi cũng chỉ coi y như một đứa em trai, sao bọn họ lại cứ khăng khăng coi y là thê tử của tôi kia chứ?

Lúc tôi đem chuyện này nói với Thiên Mạch, y chỉ dùng ánh mắt khinh thường nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt mà rằng: “Anh mà xứng sao?”

Thấy tôi trừng mắt ra điều không bao giờ… thèm quan tâm tới y nữa, y lập tức đổi giọng: “Tôi là con trai, đầu bọn họ có vấn đề mới có thể nói ra mấy điều như vậy. Hơn nữa là do khi còn bé chúng ta cũng hay đùa giỡn, nhiều năm quá thành ý nghĩ khó thay đổi nổi, anh lại cho là thật sao?”

“Tôi có chỗ nào không xứng thật sao?” Tôi cúi đầu, liếc nhìn y muốn hỏi. Y lúc đó nếu như trả lời là đúng, tôi nhất định sẽ bỏ lại cái tên đại phiền toái này, vĩnh viễn không để ý đến y nữa.

Chúng tôi ở bên nhau nhiều năm như vậy, tôi đối với y hiểu rõ như lòng bàn tay, y đối tôi cũng chẳng kém gì. Cuối cùng y nghiêm nét mặt rồi nói: “Anh nếu không xứng, thì trên thế giới này chẳng còn ai xứng với tôi nữa.”

Y vừa dứt lời, cũng vừa khéo là lúc dì và chú lại xuất hiện ngoài cửa, ngơ ngác nhìn hai đứa chúng tôi. Có lẽ câu nói kia của Thiên Mạch nghe vào tai họ lại gây hiểu lầm mất rồi. Nghĩ cũng kỳ quái, vì sao mỗi lần bọn họ xuất hiện đều phải đúng vào lúc như thế này chứ?

Sau này, y cũng ra xã hội, vào công ty cha y làm một viên chức nhỏ, rồi chậm rãi lên chức quản lí, sau đó nhận tôi làm bảo tiêu kiêm bảo mẫu của y.

Năm ấy, tôi hai mươi lăm, còn y hai mươi ba tuổi.