Ngã Dục Phong Thiên

Chương 987: Lão Tổ nổi giận




Trơ mắt nhìn hôi ưng bay ra, Kháo Sơn Lão Tổ trong lòng đau khủng khiếp, liên tục giẫm chân.

- Lỗ to, lần này thua thiệt lớn … tuy nhiên chỉ cần có thể khiến tên khốn khiếp này đi, Lão Tổ ta nhịn!

Hôi ưng này tốc độ cực nhanh, ở trên bầu trời, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo, chỉ trong thời gian mấy cái hô hấp, liền xuất hiện, nhấc lên gió to.

Mạnh Hạo chợt mở hai mắt, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Trong chớp mắt nhìn thấy con hôi ưng này, hai mắt hắn đột nhiên co rút lại, trọng điểm nhìn về phía linh quả trong móng vuốt hôi ưng.

Liếc mắt nhìn qua, hắn ngay lập tức cảm nhận được dao động ẩn chứa trong linh quả này, ngũ sắc lượn lờ, giống như quả tiên. Thậm chí khi nhìn thấy cái quả tiên này, thương thế bên trong cơ thể Mạnh Hạo, cũng trong khoảnh khắc, thật như bị áp chế.

- Vật ấy, có thể chữa thương …

Mạnh Hạo chần chờ, cười khổ, thầm than trong lòng. Chiêu này của Kháo Sơn Lão Tổ đích thật là chọc vào điểm yếu của hắn.

- Nhưng đây cũng là quá rõ ràng đi … bất quá lão là Kháo Sơn Lão Tổ, thì cũng không kỳ quái nữa.

Mạnh Hạo cười khổ, đáy lòng lại giãy dụa một cái. Con hôi ưng kia xoay quanh trên đỉnh đầu của hắn, bay tới bay lui, giống như đang chờ Mạnh Hạo cướp đoạt linh quả.

- Đoạt a, ngươi sao lại không đoạt a!

Kháo Sơn Lão Tổ nhìn một cảnh tượng này, rống to, hận không thể khiến Mạnh Hạo lập tức ra tay.

Mạnh Hạo từ chối nửa ngày, hít sâu, trong mắt lộ ra vẻ quyết đoán, hắn tuyệt đối không thể bị hấp dẫn như vậy. Khi đang quyết đoán vậy, bỗng nhiên, cái con hôi ưng kia, cư nhiên lại ở giữa không trung, đột nhiên vươn móng vuốt.

Linh quả kia, trực tiếp hạ xuống, rất chuẩn xác, rơi trước mặt Mạnh Hạo.

Kháo Sơn Lão Tổ cười ha ha, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, lão hừ hừ vài tiếng, lại cho là mình anh minh thần võ, sau đó cho thần thức dung nhập vào hôi ưng, mang theo tự nhận là mình có ưu thế về tâm trí, giống như truyền ra thanh âm vui, xoay người đang muốn đi xa.

Mạnh Hạo ngây người, giờ phút này hắn không chú ý tới, trong túi trữ vật của hắn, chim anh vũ chẳng biết đã lộ đầu ra lúc nào, đang say mê nhìn hôi ưng. Lúc này, nó hóa thành một luồng hắc quang, lấy tốc độ như sét đánh, khoảng khắc lao thẳng tới hôi ưng.

- Tên khốn khiếp, Lão Tổ ta sống bao nhiêu năm, ngươi muốn đấu với ta? Ta xem ngươi hiện tại còn có lý do gì, ở lại chỗ này không đi. Ha ha ha, Lão Tổ ta … hả? À? A!

Trong hành cung, Kháo Sơn Lão Tổ đang cho thần thức dung nhập vào con hôi ưng, điều khiển nó bay xa, đắc ý vô cùng. Nhưng khi tiếng cười truyền ra, thân thể lão bỗng nhiên run rẩy mạnh, mở to mắt, lộ ra vẻ không thể tin.

Lão thấy rõ ràng, hắc quang kia từ trong túi trữ vật của Mạnh Hạo bay ra, nháy mắt liền tới gần, khoảnh khắc liền từ mông hôi ưng, xuyên thấu qua.

Thân thể hôi ưng chấn động mạnh, nó vốn cũng không phải thật thể, giờ phút này hư ảo vặn vẹo, trực tiếp hóa thành nhiều điểm tinh quang, tiêu tán.

Thân thể Kháo Sơn Lão Tổ run run, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này. Bên trong con hôi ưng này có thần trí của lão, chuyện lúc trước, dù chỉ xảy ra trong chớp mắt, cũng đủ khiến lão … cảm thụ được.

- Nó … nó đã làm gì đó?

Kháo Sơn Lão Tổ run rẩy, giờ phút này mang biểu tình không thể tin nổi. Nhưng rất nhanh, thời điểm cả người lão kịp phản ứng, ánh mắt Kháo Sơn Lão Tổ bỗng nhiên đỏ lên, ngửa mặt lên trời, mạnh mẽ rống to.

- Ngươi ngươi ngươi …. Ngươi cư nhiên …

- Thật quá đáng, ngươi cư nhiên …

- A a a a!

Kháo Sơn Lão Tổ đã hoàn toàn hiểu được lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Cái loại cảm giác này, khiến lão trực tiếp lửa giận ngập trời, phẫn nộ trước nay chưa từng có, trực tiếp điên cuồng.

Toàn bộ mặt đất Thánh Đảo lập tức nổ vang, mặt biển ngoài đảo, cũng trong chớp mắt này, nhấc lên sóng biển kinh thiên. Tất cả tu sĩ trên đảo nhỏ, ai nấy đều sắc mặt đại biến, mờ mịt không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mạnh Hạo cũng hoảng sợ, khi thấy chim anh vũ mang vẻ mặt say mê trở về, da đầu hắn lập tức run lên.

- Chết tiệt này, nó … nó …. Làm Kháo Sơn Lão Tổ?

Mạnh Hạo hít ngược một hơi, vẻ mặt nhìn về phía chim anh vũ mang theo chấn động, chuyện này vượt ra khỏi tất cả tưởng tượng của hắn.

Chim anh vũ còn đang hồi vị, giờ phút này Mạnh Hạo còn nghe được nó nói thầm.

- Kỳ quái, như thế nào lại không lịch sự như vậy chứ, làm chút đã tan rồi?

Mạnh Hạo lập tức bắt lấy chim anh vũ, hung hăng ném nó vào trong túi trữ vật, vừa cười khổ, vừa không chút do dự nhặt linh quả lên, trực tiếp nuốt vào. Sau đó, thân thể hóa thành một cầu vồng, nháy mắt bay lên.

- Nơi đây xảy ra chuyện gì? Không nên ở lâu!

Mạnh Hạo lớn giọng nói, lập tức bay ra. Hắn vừa mới rời đi, phía sau, nơi hắn ngồi lúc trước, mặt đất lập tức nổ vang, sụp xuống.

Đất rung núi chuyển, sóng biển ngập trời, Kháo Sơn Lão Tổ hoàn toàn bùng nổ, giờ phút này, lửa giận kinh người. Lão không dám động Mạnh Hạo, nhưng lại không thể chịu đựng được nhục nhã như vậy. Đang muốn liều lĩnh hiển lộ bản tôn, một ngụm nuốt chửng … con vẹt chết tiệt kia, thì Cổ Ất Đinh Tam Vũ lập tức chạy tới, kéo Kháo Sơn Lão Tổ lại.

- Lão Tổ bớt giận, đại sự làm trọng a!

- Ngươi tránh ra, Lão Tổ ta liều mạng với nó!

Kháo Sơn Lão Tổ cất bước, hành cung ầm một tiếng, lộ ra giữa trời đất trên Thánh Đảo.

- Lão Tổ suy nghĩ kỹ, Mạnh Hạo đã muốn đi rồi, lúc này, nếu ngài ra mặt, chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Thiếu nữ vội vàng khuyên bảo.

Kháo Sơn Lão Tổ đã nâng chân lên, giờ phút này lại ngừng một chút, mặt tím xanh, gân xanh tím cũng nổi lên, cả người như một ngọn núi lửa, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ. Trên mặt lão hiện lên vẻ giãy dụa, một mặt là vì hạnh phúc về sau, một mặt là báo thù bị xuyên lúc trước.

Tại trong giãy dụa, Kháo Sơn Lão Tổ hung hăng giẫm chân một cái, lại nhịn xuống. Thân thể lão run run, đỉnh đầu cũng bốc khói, lúc này hiển nhiên là đã nhẫn tới cực hạn rồi.

Ở trong lòng lão, cũng có một ngọn lửa vô danh, đã hoàn toàn thiêu đốt, hận không thể tìm đại một người nào đó, đánh một chầu, để phát tiết ngụm ác khí trong lòng này.

Khi lão lại một lần nữa nhẫn nại, đảo nhỏ không còn chấn động, mặt biển khôi phục lại tĩnh lặng, Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay nhanh đi xa. Sắc mặt hắn khó coi vô cùng, giờ phút này, thương thế trong cơ thể, đang dùng tốc độ kinh người mà khỏi hẳn.

Chỉ là thời gian một nén nhang, thân thể hắn ầm một tiếng, như trăm khiếu đả thông, thương thế đè ép trong cơ thể, lúc này trực tiếp khỏi hẳn. Một tia hàn khí từ lỗ chân lông toàn thân hắn tràn ra, dung nhập hư vô, hóa thành từng bông tuyết màu đen bay xuống.

Mạnh Hạo hít sâu, tốc độ bay nhanh, trong đầu cũng đang ý niệm bách chuyển, suy nghĩ ra thêm vài phương pháp có thể lưu lại nơi này. Nhưng hắn cũng biết, lúc này, Kháo Sơn Lão Tổ nhất định là nổi giận tới cực hạn rồi, hơi chút không tốt, sẽ bùng nổ.

Một khi bùng nổ, Kháo Sơn Lão Tổ này tất sẽ chạy trốn, chuyện này không phù hợp với kế hoạch của Mạnh Hạo.

- Đều là do con vẹt tạp mao kia, hỏng đại sự của ta rồi.

Mạnh Hạo thở dài. Giờ phút này, khi bay nhanh, thì khoảng cách với đảo nhỏ bên cạnh ngày càng gần. Hắn cố ý giảm tốc độ xuống, nhưng vừa mới chậm lại, mặt đất phía dưới lập tức nổ vang, một ngọn núi sụp xuống.

Mạnh Hạo cười khổ, khi bay nhanh, thấy được cách mặt biển không xa, là một thành trì tu chân cuối cùng trên Thánh Đảo. Giờ phút này là ban ngày, nhưng thành trì tu chân vốn đang náo nhiệt, tất cả cửa hàng lập tức đóng cửa.

- Kháo Sơn lão rùa đen, ngươi tuyệt lắm!

Mạnh Hạo thầm mắng trong lòng, thân thể chợt dừng lại, trong mắt hiện lên tia lạnh lùng, khi xoay người, vẻ mặt âm trầm.

Bộ dạng này của hắn, lập tức khiến tâm tức giận của Kháo Sơn Lão Tổ lộp bộp một tiếng.

- Mấy năm nay, thân thể của ta luôn luôn ở trong hành cung viễn cổ này, đã hoàn toàn cách ly với dao động Phong Yêu, hắn có lẽ không có cảm ứng mới đúng … Hỏng rồi, hỏng rồi, nhất định là lúc trước làm quá rõ ràng, hơn nữa, Lão Tổ ta không khống chế được tính tình, đã bị tên khốn khiếp này nhìn ra!

- Không biết vị tiền bối nào ở chỗ này, nếu không nguyện ý cho Mạnh mỗ lưu lại nơi này, Mạnh mỗ rời đi là được!

Mạnh Hạo nhìn ra xung quanh, sắc mặt cực kỳ âm trầm, khi hắn lãnh đạm mở miệng, bốn phía lặng ngắt như tờ.

Kháo Sơn Lão Tổ vừa nghe lời này, lập tức nhẹ nhàng thở ra.

- Hắn quả nhiên còn không biết ta ở trong này, tưởng là người khác, may mắn, may mắn.

Ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua bốn phía, cuối cùng dừng ở thành trì phía dưới, tay phải nâng lên chỉ ra.

- Tuy nhiên, vãn bối thiếu linh thạch, trong túi có một đống pháp bảo lung tung lộn xộn, lúc này muốn bán đi toàn bộ. Bán xong tức khắc rời đi, tuyệt không ngừng lại!

Mạnh Hạo nói xong, vung tay áo, lao thẳng xuống thành trì.