Ngã Dục Phong Thiên

Chương 986: Ai đạo cao một thước! (2)




Lão cực kỳ đắc ý, cái loại cảm giác, rốt cuộc nhả ra một ngụm ác khí, khiến lão như thấy được hy vọng, thấy được hy vọng làm cho Mạnh Hạo rời khỏi nơi này.

- Ngươi đi đến địa phương nào, ta liền đóng sạch chỗ đó. Ta xem ngươi còn làm sao có thể ở lại chỗ này!

Ánh mắt Kháo Sơn Lão Tổ sáng ngời, quay đầu lại, liếc nhìn thiếu nữ một cái.

- Thế nào, Lão Tổ ta thông minh không.

Cố Ất Đinh Tam Vũ trừng mắt nhìn, cười mở miệng.

- Lão Tổ anh minh.

Kháo Sơn Lão Tổ càng thêm đắc ý, tươi cười truyền khắp bát phương.

Mạnh Hạo cau mày, bay trên trời, sau nửa canh giờ, hắn đột nhiên ngừng lại, khi cúi đầu, thấy được phía dưới có một ngọn núi.

Hắn chỉ mới nhìn thoáng qua, lập tức ầm một tiếng, ngọn núi kia trực tiếp sụp đổ, trong ánh mắt Mạnh Hạo, nháy mắt biến mất.

Mạnh Hạo sửng sốt, lần này, hắn là hoàn toàn sửng sốt.

- Em gái ngươi a, Kháo Sơn Lão Tổ, ngươi đây cũng quá rõ ràng đi! Ngươi không thể giả bộ giống một chút sao? Chết tiệt, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Ta nên làm bộ như thấy vấn đề xảy ra, hay là làm bộ như không nhìn ra vấn đề?

Mạnh Hạo lập tức rối rắm rồi.

Nếu hắn làm bộ như không nhìn ra vấn đề, vậy cũng rất giả …

Nhưng nếu làm bộ như có chuyện xảy ra, đây cũng là nhắc nhở Kháo Sơn Lão Tổ. Mạnh Hạo cảm thấy, lấy sự không đáng tin của Kháo Sơn Lão Tổ, nói không chừng còn có thể trở mình, xảy ra chuyện gì đâu.

- Nếu chẳng may hù đến lão, lấy tốc độ của lão rùa đen này, có thể nháy mắt mang mặt đất bay nhanh. Lần này, cũng không thể để lão chạy như vậy.

Mạnh Hạo rất là rối rắm, trong lòng oán giận đệ thập Tổ Vương gia kia. Dù sao cũng là tu sĩ Vấn Đạo, tại sao lại truy chậm như vậy, bản thân cũng đã tản hơi thở ra, nhưng đối phương lại vẫn không tìm đến.

Loạn quyền đánh chết sư phụ già, chính là cảm giác giờ phút này của Mạnh Hạo. Một chiêu này của Kháo Sơn Lão Tổ không đáng tin kia, lập tức khiến Mạnh Hạo không biết nên xử lý như thế nào.

Mạnh Hạo vừa rối rắm, vừa tiếp tục đi về phía trước. Nhưng hắn phát hiện, chỉ cần mình dừng lại, chỉ cần ánh mắt mình có hy vọng, núi sẽ sụp đổ biến mất từng tòa một, cho dù là sông dài, cũng trong nháy mắt cải biến phương hướng.

Nơi hắn đi qua, gần như đều trở thành bình nguyên.

- Còn có thể không đáng tin cậy hơn nữa không … tại sao lại như vậy, cho dù trong Yêu Tiên Tháp lão thật sự bị ta đánh trúng đầu, cũng phải kịp phản ứng, thấy không thích hợp rồi chứ.

Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung, khi hai mắt chớp động, không hề áp chế thương thế trong cơ thể, bỗng nhiên kêu thảm một tiếng, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Sắc mặt lập tức tái nhợt.

- Thương thế của ta, lại tái phát!

Mạnh Hạo lớn tiếng mở miệng, khẩn trương cúi đầu, lao thẳng xuống mặt đất, lựa chọn một khu vực, lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chữa thương.

Thương thế của hắn vốn cũng không hoàn toàn tốt, chỉ khôi phục được tầm bảy thành, còn lại ba thành, tràn đầy lực lượng Vấn Đạo, cho dù Mạnh Hạo dùng thuật Tử Đồng Biến, cũng rất khó khỏi hẳn.

Dựa theo tính toán của hắn, ba thành cuối cùng này, cần tiêu hao ít nhất mấy năm, mới có thể miễn cưỡng làm cho khỏi hẳn. Cho nên, giờ phút này hắn cũng không sợ lão rùa đen nhìn không ra, vả lại ngụm máu tươi kia, cũng quả thực là do thương thế phun ra, cực kỳ chân thật.

- Đối phó với loại không đáng tin cậy này, thì cứ vô sỉ hơn lão là được, lão tử liền ở lại chỗ này không đi!

Mạnh Hạo cắn răng.

Lần này, đến lượt Kháo Sơn Lão Tổ trợn tròn mắt, dụi dụi con mắt. Lão nhìn Mạnh Hạo khoanh chân ngồi xuống, hai mắt lập tức lóe lên tinh quang, ngay sau đó nhìn ra, trong cơ thể Mạnh Hạo, quả thực là có thương thế.

Kháo Sơn Lão Tổ hô hấp dồn dập, sau khi ngây người nửa ngày, thì dùng sức nắm tóc, đi tới đi lui trong hành cung, sắc mặt khó coi đến cực điểm, giống như núi lửa sắp bùng nổ.

- Chết tiệt, là ai đả thương hắn. Ngươi nói, ngươi đã không trực tiếp đánh chết hắn thì thôi đi, lưu lại một thương thế như vậy, không ngờ lại tái phát vào lúc này!

- Làm sao bây giờ, Lão Tổ ta nên làm cái gì bây giờ … Thương thế này của hắn, không mất vài năm sẽ không khỏi. Lão Tổ ta lúc trước trả giá nhiều như vậy, sắp sửa thành công, nhưng lúc này lại xảy ra chuyện như vậy!

Kháo Sơn Lão Tổ cắn răng, ngay cả người tổn thương Mạnh Hạo, lão cũng hận lây luôn.

Cổ Ất Đinh Tam Vũ suýt chút nữa không kìm nổi mà phá lên cười. Giờ phút này, nàng nhịn rất khó chịu, nàng rất muốn biết, đến cuối cùng, hai tên không đáng tin cậy này, rốt cuộc ai đạo cao một thước …

- Ta ở ngay chỗ này không đi, đợi đệ thập Tổ Vương gia kia đến. Vả lại ta có thương thế trong người, ở trong này chữa thương, về tình về lý đều đúng …

Mạnh Hạo đắc ý trong lòng, khoanh chân ngồi trong mảnh núi rừng tương đối hẻo lánh này. Bốn phía rất an tĩnh, bóng đêm mê người, có gió thổi tới, khi đập vào mặt thì tràn đầy nhẹ nhàng khoan khoái.

Tu vi trong cơ thể vận chuyển, chậm rãi chữa thương, Mạnh Hạo hít sâu, dần dần nhắm hai mắt, đảo một cái, mấy ngày liền qua.

Chim anh vũ và miếng mỡ đông đã bay tới vào một ngày trước, hiển nhiên là ở trên mặt biển chơi đùa khoái trá, không biết có phải là … thỏa mãn được cái ác thú gì hay không, khi trở về vẫn còn đang kêu gào, đứng trên vai Mạnh Hạo.

- Ngươi như vậy là không đạo đức, cái con tiên hạc kia …

Miếng mỡ đông thở dài, mở miệng nói đâu đâu.

- Câm miệng!

Chim anh vũ trừng mắt, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên khẽ di một tiếng, hồ nghi nhìn quanh bốn phía. Khi nó đang muốn nói gì đó, thì hai mắt Mạnh Hạo đột nhiên mở ra, thu hết cả chim anh vũ và miếng mỡ đông vào trong túi trữ vật, vội ho một tiếng, rồi tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.

Giờ phút này, Kháo Sơn Lão Tổ đang mang vẻ mặt rối rắm, không có chú ý tới cảnh tượng này, đối với Mạnh Hạo, lão đã không có cách nào khác. Giờ phút này, đã qua mấy ngày, đáy lòng lão càng lo lắng hơn, vả lại xem trạng thái Mạnh Hạo, rõ ràng là muốn ở chỗ này, chữa khỏi hoàn toàn thương thế.

- Tên khốn khiếp, ngươi chờ đấy cho Lão Tổ. Lão Tổ ta liều mạng!

Kháo Sơn Lão Tổ ngửa mặt lên trời gầm nhẹ. Sau khi lão rối rắm mấy ngày, thì thật sự không thể chờ đợi tiếp, giờ phút này cắn răng, tay phải vung lên. Thân thể lão lập tức trong suốt, dường như trong cơ thể tách ra một đám tinh hoa, phát ra hào quang ngũ sắc, ngưng tụ trên tay phải của lão, tạo thành một quả thực giống như linh quả, tản ra từng trận mùi thơm ngát, làm cho người ta nhìn, sẽ có cảm giác tim đập thình thịch.

Thiếu nữ đứng một bên mở to mắt, hô hấp cũng có chút dồn dập. Nàng nhận ra được vật ấy, đây là một tia căn nguyên, ngưng tụ trong khối phân thân này của Kháo Sơn Lão Tổ.

Cắn răng, chịu đựng đau lòng, Kháo Sơn Lão Tổ nâng chân lên, đạp xuống mặt đất hành cung một cái, ngay sau đó, từ trong mặt đất bay ra một con tiên hạc. Tiên hạc này bay lên thì biến hóa thành một con hôi ưng, bắt lấy linh quả, xuyên thấu qua hành cung, bay về phía xa xa.