Ngã Dục Phong Thiên

Chương 982: Ưu thế tâm trí của Lão Tổ




Nhóm gia tộc hải ngoại đang xếp hàng cũng hô hấp dồn dập, ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, trong đầu nổ vang.

- Cửu đại cốc chủ, toàn bộ có mặt!

- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ … chẳng lẽ bọn họ cũng có giao tình với Trương gia?

Giờ phút này đầu nhóm người Trương gia cũng ong ong, thân thể run rẩy, đối với những biến hóa trước mặt, có mờ mịt, cũng có sợ hãi.

Bốn phía trong nháy mắt lặng như tờ, Mạnh Hạo ngẩng đầu, hai mắt chớp động. Những người này tuy đều là tu sĩ Nguyên Anh, nhưng dao động trên người lại kỳ dị, lấy tu vi Mạnh Hạo, không ngờ cũng không thể thấy rõ bộ dáng cụ thể.

Tuy nhiên, thân là nhóm người đứng đầu một tông, cũng cần một chút thần bí để đề cao uy nghiêm, việc này Mạnh Hạo có thể hiểu.

- Người này hữu duyên với Tiêu Dao Tông ta!

Giữa không trung, trong tám đạo thần thức, truyền ra một thanh âm tang thương. Thanh âm này quanh quẩn bốn phía, truyền khắp toàn bộ Tiêu Dao Tông.

- Trải qua sự bàn bạc của chúng ta, cửu đại cốc chủ chúng ta, cùng thu người này làm đồ đệ, bái nhập Tiêu Dao Tông, thân phận đệ tử hạch tâm!

Thanh âm vang vọng, truyền vào trong tai mọi người, lập tức khiến những gia tộc hải ngoại, hô hấp dồn dập chưa từng có. Chuyện xảy ra hôm nay, có quá nhiều biến hóa, làm cho cả đời này của bọn họ cũng không thể quên.

Đệ tử Tiêu Dao Tông cũng chấn động, đồng loạt nhìn về phía đứa nhỏ được cốc chủ đệ tam cốc ôm.

Phải biết rằng, toàn bộ Tiêu Dao Tông hiện giờ, đệ tử hạch tâm chỉ có ba người, nhưng lúc này, xuất hiện người thứ tư!

Sau yên tĩnh ngắn ngủi, ngoài sơn môn lập tức bạo phát tiếng nổ vang kinh thiên. Đó là thanh âm không thể tin, đến từ tất cả các gia tộc hải ngoại đến bái nhập tông môn. Bọn họ hoàn toàn bị chấn kinh rồi.

Thậm chí loại chuyện này, nhất định sẽ truyền khắp toàn bộ hải ngoại, truyền khắp toàn bộ tứ hoàn. Bởi vì nhiều năm qua, Tiêu Dao Tông chưa từng xuất hiện chuyện như vậy. Cửu đại cốc chủ, cùng thu một người làm đệ tử, danh khí người này, trong nháy mắt hiển hách.

Mà Trương gia, từ nay về sau cũng một bước lên mây, chớ nói hải ngoại, cho dù ở trong tứ hoàn, cũng không có người dám trêu chọc. Nhất là quan hệ sâu xa giữa Trương gia và Tiêu Dao Tông, cũng trong thời gian ngắn nhất, truyền khắp bát phương.

Trương gia, nhất định quật khởi rồi.

Thiếu phụ hô hấp dồn dập, hạnh phúc cuối cùng này tới quá đột ngột, cũng quá lớn, làm cho nàng vừa run rẩy, vừa rơi lệ. Tộc nhân bên người nàng, cũng kích động tới cực hạn rồi.

Mạnh Hạo mỉm cười, thấy Nam Nhi nhìn về phía mình, liền gật đầu.

Nam Nhi lập tức cố lấy dũng khí, lớn tiếng mở miệng.

- Nam Nhi nguyện bái chư vị tiền bối gia gia làm sư.

Thanh âm bé không cao, nhưng khi truyền ra, lại trong vạn chúng chú mục. Bất kể là đệ tử Tiêu Dao Tông, hay là người của các gia tộc hải ngoại, trong thời khắc này, đều hoàn toàn hiểu được, đứa nhỏ này, từ nay về sau … sẽ không giống người thường.

Cửu đại cốc chủ làm sư, nói là đệ nhất nhân Tiêu Dao Tông ngày sau cũng không phải là không thể được. Chỉ cần tư chất không phải đặc biệt kém, tương lai nhất định Kết Đan!

Từ đó về sau, Trương gia, như nắng gắt ban trưa. Tất cả những người khinh thường bọn họ lúc trước, từ nay về sau cúi đầu ngưỡng mộ. Tất cả những người lúc trước phân tranh với bọn họ, đều run như cầy sấy, rồi đưa đại lễ tới tạ tội.

Hết thảy những người có thù hận sinh tử, nhất định phải lập tức chạy ra hải ngoại, bằng không, một khi truy cứu, bọn họ sẽ không còn chỗ dung thân.

Cá chép vượt long môn, đây chính là tổng kết cuối cùng của mọi người nơi đây, đối với chuyện ngày hôm nay của Trương gia.

- Phu quân, nếu chàng trong u minh có linh, có thể thấy một màn như vậy không …

Thiếu phụ Trương gia rơi lệ, vui sướng trong một ngày này, vượt qua tươi cười cả đời của nàng.

Các tộc nhân khác của Trương gia, cũng chìm trong kinh hỉ, dường như thấy được khả năng vô hạn của tương lai. Hồi tưởng lại những gì đã qua, nghĩ về triển vọng trong tương lai, bọn họ thế nhưng lại nhiều thêm chút cảm ngộ. Phần cảm ngộ này, có lẽ có thể duy trì bọn họ, bước về phía cảnh giới rất cao.

Nhưng kích động nhất, không phải mọi người nơi đây, cũng không phải Trương gia, mà là Kháo Sơn Lão Tổ trong hành cung. Lão kích động đến thân thể run run, đi tới đi lui trong hành cung, Cổ Ất Đinh Tam Vũ nhìn mà rất khinh bỉ.

Kháo Sơn Lão Tổ không cần quan tâm những chuyện đó, ánh mắt lão lộ ra vẻ chờ mong nồng đậm, nhìn Tiêu Dao Tông phía xa xa, nhìn Mạnh Hạo. Lão khát vọng, tất cả mọi chuyện này, có thể làm cho Mạnh Hạo lập tức rời khỏi Thánh Đảo.

- Đã không có lý do ở lại chỗ này, tên khốn khiếp đó cũng nên đi rồi chứ? Ha ha, cút nhanh lên, ngàn vạn lần đừng lại để cho Lão Tổ ta nhìn thấy ngươi nữa.

Kháo Sơn Lão Tổ nghĩ đến việc, một khi Mạnh Hạo đi rồi, vả lại không có hoài nghi đối với nơi này, như vậy bản thân có thể quang minh chính đại ở dưới mắt đối phương, tiêu dao khoái hoạt. Nghĩ đến đây, lão cũng rất là hưng phấn, mơ hồ có loại cảm giác trả thù, vì thế trong lòng càng chờ mong hơn đối với việc Mạnh Hạo rời đi.

Mà giờ khắc này, trong Tiêu Dao Tông, tại trong tiếng ồn ào nổ vang kia, Mạnh Hạo cười cười, ánh mắt chợt lóe, khi quay đầu lại, vẻ mặt đã khôi phục như thường, nhìn về phía nhóm người thiếu phụ Trương gia.

Nhìn vẻ mặt này, dường như có chút không quá yên tâm đối với những người này, lo lắng an nguy ngày sau của bọn họ.

Vẻ mặt của hắn, người khác nhìn không thấy, nhưng Kháo Sơn Lão Tổ thời thời khắc khắc, đều dùng toàn bộ tinh lực trên người Mạnh Hạo, liền lập tức phát hiện ra. Lão không cần nghĩ ngợi, tản thần thức ra, dung nhập vào trong tâm thần cửu đại cốc chủ.

Vì thế, ở trong Tiêu Dao Tông, như thể là biết tâm ý của Mạnh Hạo, lập tức có thanh âm từ chỗ cửu đại cốc chủ truyền ra.

- Về phần nhóm người Trương gia, có giao tình với Tiêu Dao Tông ta, chấp thuận cho các ngươi ở lại Thánh Đảo, tự mình vạch một khu vực, trở thành nơi kéo dài gia tộc của Trương gia các ngươi.

Thanh âm này truyền ra, hâm mộ và ghen tị trong mắt những gia tộc hải ngoại lộ ra càng cường liệt hơn. Bọn họ khát vọng tộc nhân bái nhập Tiêu Dao Tông, mà mục đích, chính là vì ngày sau, tộc nhân có được thành tựu, có thể giúp toàn gia nhập vào Thánh Đảo.

Đây là một loại vinh quang, càng là một loại địa vị tôn cao, thậm chí một khi nhập vào nơi này, toàn gia sẽ không còn lo lắng tồn vong ngày sau. Tiêu Dao Tông, chính là bảo vệ tốt nhất của bọn họ.

Mà lúc này, bọn họ trơ mắt nhìn, Trương gia nghèo túng lúc trước, đã lấy được tạo hóa như thế. Đủ loại tâm tình phức tạp, khiến bọn họ lập tức quyết định, không tiếc bất cứ giá nào, cũng phải kết giao với Trương gia.

Nhóm người Hứa gia giờ phút này, ai nấy đều hết hồn, sợ hãi rất mãnh liệt. Bọn họ lo lắng Trương gia trả thù, đó là đại họa bọn họ không thể thừa nhận.

Trận bái sư đến lúc này, xem như kết thúc một giai đoạn, mà các gia tộc khác vẫn còn tiếp tục. Về phần Trương gia, đang ở trong sự hâm mộ của mọi người, được đệ tử Tiêu Dao Tông cung kính mời đi.