Ngã Dục Phong Thiên

Chương 956: Cửu bái tam sơn (2)




Mơ hồ, có thể nhìn thấy ở trong núi, có vô số người khô gầy, đang leo lên, từng người đều giống như ác quỷ, phát ra tiếng gào rú không âm thanh, sau trước chen nhau bò lên đỉnh núi, cam nguyện nhảy vào hố lửa trên đỉnh núi.

Không có tế đàn, không có ghế dựa, không có bóng dáng. Ngọn núi này, hoàn toàn khác với hai ngọn còn lại!

Ba ngọn núi, ba pho đại yêu thiên địa!

Cho dù ba pho đại yêu này đã ngã xuống trước đó rất lâu, coi như là Quý chủ, cũng không thể làm cho căn nguyên của chúng nó tiêu tan, cho nên ba ngọn núi vẫn ở đó!

Mạnh Hạo thu hồi ánh mắt, sau khi hít sâu, hướng về phía yêu sơn sương thổ, ôm quyền … cúi đầu thật sâu!

Bái thứ nhất!

- Ta cùng Hàn Sơn hữu duyên, được tặng kiếm tiên, được tặng hũ Thanh Đồng, nên bái yêu sơn sương thổ!

Khoảnh khắc thanh âm Mạnh Hạo truyền ra, yêu sơn sương thổ trong ba ngọn núi này, ầm ầm chấn động.

Bên trên đó truyền ra từng trận tiếng ken két, toàn bộ ngọn núi, vốn là một mảnh tràn ngập hàn băng, đó là lực lượng phong ấn. Nhưng lúc này, hàn băng đó theo bái thứ nhất của Mạnh Hạo, lập tức xuất hiện cái khe, dần dần cái khe này càng ngày càng nhiều. Nháy mắt khi Mạnh Hạo đứng dậy, một tiếng vang thật lớn ngập trời.

Kha Cửu Tư ở phía dưới, đứng trên núi thứ tư, trên đỉnh đầu chân linh Dạ, sau khi thấy được cảnh tượng này, trong mắt lộ ra một chút kỳ quang. Mà ngay cả chân linh Dạ, cũng trong một chớp mắt này, hai mắt sáng lấp lánh.

- Bái thứ nhất, đã dẫn động yêu sơn sương thổ biến hóa, hắn … quả thực hữu duyên với yêu sơn sương thổ. Liền xem duyên phận của hắn, rốt cuộc có bao nhiêu, có thể châm yêu hỏa, chiếu sáng đệ tam trùng thiên hay không!!

Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn yêu sơn sương thổ, sau khi hít sâu, lại ôm quyền cúi đầu.

- Đồ đằng của ta, do sương thổ ngưng tụ, cuối cùng hóa thành Nguyên Anh sương thổ của ta. Ân này, cũng là duyên, lại bái yêu sơn!

Bái thứ hai!

Ầm!

Khi thanh âm Mạnh Hạo quanh quẩn, yêu sơn sương thổ lập tức nổ, ở trên tầng băng xuất hiện càng nhiều cái khe nữa, những cái khe đó trực tiếp hợp thành một khuôn mặt. Cái động hình mặt này trông rất sống động, là một lão già, tràn đầy vẻ tang thương, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Cái nhìn này, như có thể nhìn thấy quá khứ Mạnh Hạo, nhìn thấy tương lai Mạnh Hạo.

Cùng lúc đó, trên tế đàn của núi này, tay phải của bóng dáng ngồi trên ghế dựa, vốn là một trảo trống trải, đột nhiên nhiều hơn một đốm lửa màu lam, dường như có ngọn lửa muốn đốt lên!

Cảnh tượng này khiến hai mắt Kha Cửu Tư sáng hơn, chân linh Dạ, lại chìm trong trầm mặc, hai mắt hiện lên tia sáng kỳ dị.

Mạnh Hạo ngẩng đầu, sau khi ánh mắt nhìn về phía gương mặt lão già hiện trên tầng băng kia, lại ôm quyền cúi đầu!

- Ta đã ước hẹn cùng với Hàn Sơn tiền bối, ngày khác nếu tu vi thành công, tất đi Khư Kiều giới, cứu y ra. Ước định này, là duyên phận của ta cùng Hàn Sơn tiền bối, cũng là duyên phận với yêu sơn sương thổ, hiện giờ ở đây, lại lập lời thề!

- Mời yêu sơn làm chứng, dùng cái bái này, chứng kiến quyết tâm của vãn bối!

Trong mắt Mạnh Hạo mang theo chấp nhất, bái thứ ba!

Yêu sơn sương thổ lặng yên không phát ra khí tức, đối với cái bái thứ ba này của Mạnh Hạo, không có bất kỳ phản ứng, trong lòng Mạnh Hạo lộp bộp một tiếng, cái bái thứ ba kia, thật có chút mưu lợi.

Nhưng vào lúc này, đột nhiên …

- Nhận!

Một thanh âm tang thương, từ trên yêu sơn sương thổ vang vọng truyền ra, dường như từ trong tang thương tiến đến, khi truyền ra, bốn phương tám hướng tràn ngập hàn khí vô tận, khiến cho thế giới đều một mảnh mơ hồ, vặn vẹo.

Cái chữ này, chính là lão già kia truyền ra, lão nhìn Mạnh Hạo thật sâu, sau đó gương mặt dần dần mơ hồ, tiếng động ken két quanh quẩn. Cái khe tạo thành gương mặt kia, đảo mắt liền lan tràn, cho đến khi phịch một tiếng, hợp thành một khe hở thật lớn, từ trên xuống dưới, trực tiếp vỡ ra một vết nứt dài xuyên qua yêu sơn này.

Vết nứt này nối thẳng tới tế đàn, thông thẳng đến tay phải của bóng dáng trên ghế dựa. Phịch một tiếng, trên tay phải của bóng dáng ấy, những đốm lửa màu lam lúc trước ngưng tụ cùng một chỗ, trong chớp mắt, hóa thành một ngọn lửa màu lam.

Lửa này vừa mới xuất hiện, đã lập tức chiếu rọi bóng dáng trên tế đàn kia, lộ ra gương mặt. Đó là một gương mặt gần như giống hệt với Hàn Sơn!

Nháy mắt, ngọn lửa bùng lên ngập trời, trực tiếp chiếu rọi ba phần bầu trời này!

Trong mơ hồ, nương theo ánh sáng, có thể nhìn thấy ở trong hư vô vô tận phía trên, có hai quái vật lớn, lơ lửng nơi tối cao, so với tam đại yêu sơn, còn muốn vô biên kinh người hơn!

Giống như ở trên đó, tồn tại một cỗ khí tức kinh thiên khó có thể hình dung!

Mạnh Hạo chấn động tâm thần, nhắm mắt lại, sau khi bình phục nỗi lòng, lại mở ra. Hắn nhìn về phía ngọn núi thứ hai, yêu sơn huyết sắc!

- Ta không biết núi này có liên quan với Thái Ách cổ miếu hay không. Cái bái này, vì Thái Ách cổ miếu, nếu có duyên, kính xin núi kêu!

Mạnh Hạo ôm quyền cúi đầu, hướng về phía yêu sơn huyết sắc, bỗng nhiên cúi đầu.

Đây là cái bái thứ tư của hắn, cũng là cái bái thứ nhất của hắn với yêu sơn huyết sắc này!

Sau cái cúi đầu này, toàn thân yêu sơn huyết sắc vốn một mảnh tĩnh mịch bị phong ấn, nhưng ở đỉnh ngọn núi này, bóng dáng ngồi trên ghế dựa kia, như trong tối tăm xuất hiện một chút linh động …

Một cỗ khí tức từ trên bóng dáng ấy tản ra, chớp mắt … tràn ngập toàn bộ yêu sơn huyết sắc, khiến cho núi này ngay lập tức huyết quang vù vù, lại truyền ra tiếng nổ ầm ầm.

Cảnh tượng này khiến tâm thần Mạnh Hạo chấn động, đồng thời trong mắt cũng lóe lên tia kỳ dị. Lúc trước hắn đã hoài nghi yêu sơn huyết sắc này có liên quan đến mặt nạ Huyết Tiên. Bởi vì, bóng dáng trên ghế dựa kia, cùng với khi Mạnh Hạo đạt được Huyết Tiên truyền thừa năm đó, thật sự là rất tương tự.

Giờ khắc này, kinh hãi nhất, chính là chân linh Dạ. Nó nâng cái đầu khổng lồ lên, hai mắt như điện, mang theo một chút khó mà tin nổi. Ba bái của Mạnh Hạo đã làm cho yêu sơn sương thổ tán thành, việc này theo nó đã là đủ chấn động.

Nhưng hiện giờ, ngay cả yêu sơn huyết sắc, cũng xuất hiện sơn minh với Mạnh Hạo này, cái này không khỏi khiến tâm thần chân linh Dạ chấn động.

- Sương thổ ba phần quang, huyết yêu cũng thêm một phần, tổng cộng là bốn phần quang! Chẳng lẽ hắn chính là người Lý chủ muốn chờ?

- Nhưng nếu hắn thật là người Lý chủ muốn chờ, vì sao trên người của hắn, ta không cảm giác được quen thuộc! Trên người hắn không cho ta hơi thở quen thuộc, điểm này không phù hợp với yêu cầu năm đó của Lý chủ, cho nên ta mới không cho hắn tư cách lựa chọn!

Hai mắt chân linh Dạ chợt lóe, nhìn về phía Mạnh Hạo. Nó có thể nhìn thấy toàn thân Mạnh Hạo, nhưng lại chợt phát hiện, cho dù bản thân nhìn thấu tất cả, nhưng vẫn … cảm thấy Mạnh Hạo trước mắt này tràn đầy thần bí.

- Hắn rốt cuộc là phải hay không phải?

- Bất kể như thế nào, bất kể hắn là phải hay không, cửu bái tam sơn cũng không dễ dàng như vậy. Chỉ là nhận thức thôi vẫn chưa đủ, bắt đầu nhận thức, mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi.