Ngã Dục Phong Thiên

Chương 951: Dạ thức tỉnh




Thân thể Mạnh Hạo run lên, tấm gương trong tay hắn, lúc này đã cực kỳ nóng bỏng, thậm chí tay Mạnh Hạo cũng bắt đầu bay lên từng đợt khói trắng, hắn không thể không dùng cả hai tay nắm chặt lấy.

Vào lúc này, Mạnh Hạo cũng cảm nhận được, tấm gương đồng trong tay truyền ra một lực hút khó mà hình dung được. Lực hút này không phải nhằm vào Hàn Đan Tử, mà là nhằm vào... Tấm gương mặt đất.

- Nó... Lẽ nào nó muốn hút cả tấm gương mặt đất trong cảnh giới thứ tư của Yêu Tiên Tông này?

Mạnh Hạo nghĩ tới đây, lập tức hít thở gấp gáp, mồm miệng khô đắng.

Nếu nó thực sự làm được như vậy, vậy hắn sẽ thu được cơ duyên lớn chưa từng có trong Yêu Tiên Cổ Tông này! Thậm chí cơ duyên này, còn vượt ra khỏi suy nghĩ của tất cả mọi người, căn bản không ai có thể tưởng tượng được.

Mạnh Hạo đột nhiên nghĩ đến, giữ chặt tấm gương đồng, nhìn tấm gương mặt đất không ngừng thu nhỏ, cả thế giới trong khoảnh khắc này, vang lên tiếng chấn động chưa từng có. Tiếng chấn động này khiến thanh âm Hàn Đan Tử kêu lên thảm thiết, bị bao phủ trong đó, thân thể lão lúc này đã chìm một nửa vào trong mặt đất. Đầu lâu đại yêu bên cạnh, cũng một lần nữa chìm tới chóp mũi rồi.

- Làm sao có thể như vậy, không thể nào, không thể nào!

Hàn Đan Tử đã phát cuồng, vẻ mặt lão hoảng sợ, lập tức gào thét cầu xin Mạnh Hạo tha thứ.

Chỉ là lời nói của lão, hoàn toàn bị tiếng chấn động át đi, không truyền được đến tâm thần của Mạnh Hạo.

Yêu khí xung quanh cuộn trào, mặt đất phía dưới co rút lại, như một cái khăn che mặt bị nhấc lên, lộ ra một... Hình ảnh khiến cho Mạnh Hạo vừa nhìn liền chấn động!

Hắn nhìn thấy... Một đại não khổng lồ!

Một cái đại não vô biên vô hạn mang hình tròn, có vẻ trắng bóng, trên đó có khá nhiều điểm đen, mà trong đó, ánh sáng đủ màu sắc mau chóng lượn lờ khắp nơi.

Trong mỗi một tia sáng, dường như đều tồn tại những hình ảnh không thể tính nổi, giống như ký ức!

Cảnh tượng này, chấn động tâm thần của Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo hít thở gấp hơn nữa. Hắn nhìn khu vực mặt đất bên ngoài tấm gương, đột nhiên nghĩ đến lời nói Hàn Đan Tử nói lúc trước.

- Tấm gương hóa thành mặt đất này, là ở trong đại não của chân linh Dạ!

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, cúi đầu xuống, nhìn kỹ đại não vô biên vô hạn to lớn vô cùng kia.

- Nơi này là đầu lâu của chân linh Dạ? Vậy thì thông đạo phía bên trên kia là bộ phận nào?

Mạnh Hạo hơi đau đầu, lại hơi chấn động, nhìn khắp xung quanh, tấm gương mặt đất, đã bắt đầu quá trình co rút cuối cùng.

Lúc này nó chỉ còn khoảng vạn trượng, thoạt nhìn, nó có bộ dạng như tấm gương đồng trong tay Mạnh Hạo phóng đại lên vô số lần!

Hàn Đan Tử, đã chìm quá nửa người vào trong tấm gương, lúc này sắc mặt trắng bệch, không còn gào thét, mà oán hận, điên cuồng nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Về phần đầu lâu đại yêu khổng lồ bên cạnh, lúc này đã chìm qua đôi mắt, chỉ còn lại cái trán cùng ba cây sừng đen nhánh, phát tán từng đợt ánh sáng kỳ dị.

Cả thế giới đều đang chấn động.

Vạn trượng, tám nghìn trượng, sáu nghìn trượng!

Tấm gương mặt đất thu nhỏ đến sáu nghìn trượng, trán Mạnh Hạo đổ mồ hôi, thân thể run rẩy, tấm gương đồng trong tay như không thể giữ nổi. Nếu không phải thân thể hắn mạnh mẽ, lúc này nhất định đã để tấm gương tuột khỏi tay.

Nhưng cho dù là mở ra đệ bát mệnh như hiện giờ, Mạnh Hạo vẫn có cảm giác không thể chống đỡ quá lâu.

Đúng vào lúc này, đột nhiên, âm thanh giống như trẻ em khóc không biết vang lên từ chỗ nào. Âm thanh này, dường như truyền lại từ thế giới bên ngoài, lại dường như xuất hiện ngay trong này, trong khoảnh khắc này, từ yếu ớt, đột nhiên trở nên cực kỳ mãnh liệt.

Ngay khi âm thanh này xuất hiện, trong đầu Mạnh Hạo chấn động. Đồng thời, những ánh sáng hình cung lưu chuyển trên đại não của chân linh Dạ phía dưới, lập tức tăng lên, số lượng tăng lên gấp mười, tốc độ cũng nhanh lên gấp mười!

Một khí tức thức tỉnh lập tức che phủ toàn bộ khu vực, sắc mặt Mạnh Hạo lập tức thay đổi.

- Ha ha, ngươi chết chắc rồi, ngươi lay động phong ấn của tam thánh chi địa này, khiến cho chân linh Dạ thức tỉnh, một khi nó thức tỉnh, thì đó là hạo kiếp!

Hàn Đan Tử đột nhiên điên cuồng cười lớn.

Đồng thời, bên ngoài cảnh giới thứ tư, mặt đất Yêu Tiên Tông, trong khoảnh khắc này, đất đai rung chuyển, tiếng nổ khắp nơi, từng khe rách khổng lồ đột nhiên xuất hiện trên mặt đất, từ từ lan ra cả Yêu Tiên Tông.

Từng khe rách kia, ngay khi rách ra, trong tiếng nổ vang, dường như Yêu Tiên Tông rơi vào tận thế, đống đổ nát lại sụp đổ lần nữa, cát bụi lại một lần nữa bay lên, cả mặt đất lập tức mông lung.

Xa xa, những tu sĩ tới từ vùng đất Nam Thiên ai nấy đều kinh hãi, đang bay vội ra xa, tới thẳng cửa ra ở bên ngoài núi thứ nhất của Yêu Tiên Tông. Bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có thể đoán được, cảnh tượng này, nhất định có liên quan trực tiếp đến chuyện xảy ra trong cảnh giới thứ tư.

Trời đất u ám, tiếng nổ vang trời, mặt đất vỡ vụn, khí tức vô tận bộc lộ ra, tràn khắp bốn phương, ngay cả trong hư vô, đều xuất hiện từng vết rách ra!

Trên núi thứ tư, có một người đàn ông trung niên đang đứng. Y mặc bộ đồ màu trắng, lặng yên nhìn tất cả, vẻ mặt có phần phức tạp, lúc thì sát cơ lan tràn, lúc thì có vẻ dịu dàng trong mắt, y chính là Kha Cửu Tư.

- Nếu người khác khiến Dạ thức tỉnh, Lý chủ truyền thừa xuất hiện, không thể bị người ngoài lấy được, ta tất sẽ ra tay tiêu diệt, nhưng hắn...

Kha Cửu Tư im lặng, y nghĩ đến tất cả những gì khi bản thân và Mạnh Hạo dung hòa, cùng trải qua trong viễn cổ kia.

Cho tới cuối cùng, phụ thân thừa nhận sự tồn tại của Mạnh Hạo, thừa nhận thân phận cha con một đời này, trong mắt Kha Cửu Tư, sát cơ từ từ tiêu tan, thay vào đó là sự dịu dàng.

- Cuộc đời kia, hắn là con của phụ thân, cũng coi như... Đệ đệ của ta. Ta không thể thu được truyền thừa của Lý chủ, mà hắn có thể lấy được, thì là ý trời.

Kha Cửu Tư nhẹ than.

Trong chấn động, giữa không trung Yêu Tiên Tông, những khe rách tăng lên, từ từ, ba ngọn núi treo ngược kia đột nhiên mơ hồ lộ ra đỉnh núi.

Giống như giáng lâm, một luồng áp lực khổng lồ đột nhiên giáng xuống, khiến cho Yêu Tiên Tông hoàn toàn chấn động. Tu sĩ của vùng đất Nam Thiên, lúc này đều đã đi tới cửa ra bên ngoài núi thứ nhất, ai nấy chấn động tâm thần, vẻ mặt kinh hãi, có không ít người phóng thích ra yêu linh như muốn lựa chọn trở về.

Nhưng cho dù là trở về, cũng cần một chút thời gian, lúc này chấn động càng lúc càng mạnh mẽ, âm thanh như trẻ em khóc đột nhiên xông lên khỏi mặt đất, như có một đứa trẻ ở sâu trong mặt đất, nhắm mắt, đang vừa thức tỉnh, phát ra tiếng khóc nỉ non.

Âm thanh vừa xuất hiện, lập tức tan vỡ càng thêm mạnh mẽ.

Trên bầu trời, ba ngọn núi treo ngược, lại lộ ra non nửa.

Đồng thời, trong cảnh giới thứ tư, tấm gương mặt đất, đã thu nhỏ lại chỉ còn ba nghìn trượng, thân thể Hàn Đan Tử, hoàn toàn tiến vào trong tấm gương, biến mất không thấy đâu nữa.

Về phần đầu lâu đại yêu, chỗ lộ ra ngoài cũng chỉ còn lại không nhiều, những bộ phận khác, đều đã chìm vào trong mặt đất.

Sắc mặt Mạnh Hạo tái nhợt, thân thể hắn không thể khống chế từ từ tiến tới, đó không phải điều hắn muốn, mà là do tấm gương lôi kéo!

Càng ngày càng gần!

Đồng thời, tấm gương mặt đất càng lúc càng nhỏ, ba nghìn trượng, hai nghìn trượng, một nghìn trượng... Năm trăm trượng... Ba trăm trượng... Một trăm trượng!

Đầu lâu đại yêu hoàn toàn chìm vào trong tấm gương, thế giới trong tấm gương kia bất động, đại yêu chia ba thiên hạ kia, vẫn duy trì động tác ngẩng đầu, như đang lạnh lùng nhìn Mạnh Hạo.

Ánh mắt giống như vĩnh hằng, khiến cho khi Mạnh Hạo nhìn thấy, tâm thần chấn động. Nhưng lúc này hắn không kịp suy tư gì cả, lúc này hắn chỉ còn cách tấm gương lớn trăm trượng phía dưới, không đến ba mươi trượng.

Càng tới gần, tấm gương vẫn tiếp tục thu nhỏ, năm mươi trượng, ba mươi trượng... Mười trượng!

Tám trượng, năm trượng, ba trượng... Một trượng!

Khi tấm gương mặt đất chỉ còn một trượng, đột nhiên, tấm gương lập tức vặn vẹo, trong mắt Mạnh Hạo, tấm gương dường như hóa thành từng sợi tơ, vặn vẹo, lao thẳng về phía tấm gương đồng trong tay Mạnh Hạo.

Dường như bị tấm gương đồng hấp thu, từng chút một, toàn bộ bị kéo vào. Cũng chỉ trong mấy nhịp thở, tấm gương từng như mặt đất kia, đã bị tấm gương đồng trong tay Mạnh Hạo hấp thu toàn bộ.

Giống như là thuốc bổ cho tấm gương đồng, sau khi hấp thu, tấm gương đồng trong tay Mạnh Hạo lập tức xuất hiện biến hóa chưa từng có, tất cả những vết rỉ sét trên đó trong khoảnh khắc liền biến mất toàn bộ.

Những hoa văn cổ xưa xung quanh, càng thêm thâm thúy, thậm chí còn có những tia lưu quang vờn quanh, ẩn trong đó, còn có thể nghe được những tiếng lẩm bẩm nho nhỏ, như tiên âm truyền khắp bốn phương.

Tâm thần Mạnh Hạo chấn động, cẩn thận nhìn lại, lập tức nhìn thấy, trong tấm gương này, lan tràn từng vết nứt, những vết nứt này giao cắt với nhau, chia tấm gương thành chín khu vực!

Mà lúc này, ở khu vực phía trên bên trái, rõ ràng khác đi, so với xung quanh, nơi đó... Dường như mới là tấm gương thực sự! Hiện lên từng đợt bảo quang, trong đó, luôn có một vòng xoáy từ từ chuyển động, dường như ẩn chứa bí mật khởi nguyên của thế giới!

Trong vòng xoáy, đột nhiên tồn tại... Mảnh chiến trường viễn cổ... từng xuất hiện ở nơi này!

Đồng thời, cả cảnh giới thứ tư, đã không còn mặt đất, lộ ra đại não hoàn chỉnh, điện quang trên đó tăng lên gấp nghìn lần, một tiếng khóc vượt xa trước đó lập tức vang lên kinh thiên!

Dạ, bị kích thích... Thức tỉnh!