- Làm quen một lần nữa, Chu Chỉ Hương, Chỉ trong lễ lan nguyên chỉ, Hương trong quốc sắc thiên hương. Ta là Chỉ Hương, Thánh nữ Yêu Tiên Tông, nhưng ta thích người khác gọi ta là yêu nữ hơn.
Chỉ Hương mỉm cười, hạ thấp người cúi đầu với Mạnh Hạo.
Chỉ là nói mấy câu, vài cái động tác đơn giản, một cỗ khí thế nói không rõ lập tức ngưng tụ một cách vô hình trên người Chỉ Hương, hóa thành một luồng uy áp, bao phủ bốn phía.
- Ngươi nợ ta, không chỉ một ân tình.
Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng.
- Mạnh đạo hữu yên tâm, việc này chẳng những cá nhân ta nhận, tân Yêu Tiên Tông của sơn hải thứ chín cũng sẽ không quên.
Chỉ Hương nâng trán đẹp lên, chăm chú nhìn Mạnh Hạo, ngọc thủ vung lên, một miếng ngọc giản bay ra.
Ngọc này phong cách cổ xưa, ngay mặt là một chữ Yêu, mặt trái còn lại là một chữ Tiên.
- Vật này là lệnh bài trưởng lão của Yêu Tiên Tông, cầm lệnh bài này, chính là khách khanh trưởng lão. Mạnh đạo hữu ngày sau nếu cần tương trợ, có thể bất cứ lúc nào cầm đến trong Yêu Tiên Tông tìm ta.
Mạnh Hạo đưa tay tiếp nhận lệnh bài, sau khi nhìn thoáng qua thì thu vào trong túi trữ vật, gật gật đầu với Chỉ Hương, không nói gì nữa, xoay người đang muốn rời đi.
- Cá nhân ta càng cảm tạ Mạnh đạo hữu, nên nói cho ngươi biết một tin tức. Hố sâu giữa núi thứ ba và núi thứ tư, chính là mấu chốt để tiến vào cảnh giới thứ tư.
Chỉ Hương liếc nhìn Mạnh Hạo một cái, cười mở miệng.
Mạnh Hạo ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn về phía Chỉ Hương.
- Việc này, những người khác có nội tình trong tông môn gia tộc, phần lớn hẳn là biết được, thậm chí có thể nói, cảnh giới thứ tư sẽ không đóng cửa, bất kỳ một người nào đã tiến vào cảnh giới thứ ba, chỉ cần có bản lĩnh, liền có thể bước vào cảnh giới thứ tư.
- Nếu không có bản lĩnh, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Chỉ Hương cười cười, lại hạ người cúi đầu với Mạnh Hạo, khi xoay người, bóng dáng trong chớp mắt liền biến mất khỏi tầm mắt của Mạnh Hạo.
Ánh mắt Mạnh Hạo chớp chớp, hắn nhìn ra sự dũng mãnh của Chỉ Hương. Chỉ Hương lúc này, so với trước hoàn toàn khác nhau, trong mắt hắn lộ ra vẻ suy tư, cúi đầu nhìn túi trữ vật, hồi tưởng lại quãng thời gian tiếp xúc với Chỉ Hương.
Trong lòng hắn có tám phần khẳng định, chuyện nhỏ nơi này, Chỉ Hương và Yêu Tiên Tông sẽ ra tay trợ giúp, nếu là chuyện lớn, thì hết thảy khó liệu.
Mạnh Hạo tự nhiên cười, hắn sớm hiểu được, Tu Chân giới, hết thảy phải dựa vào chính mình, không thể ỷ lại quá nhiều vào ngoại lực. Trợ giúp của tân Yêu Tiên Tông đối với mình dù là cực kỳ nhỏ cũng không sao cả.
Lần này, thu hoạch lớn nhất của hắn, không phải là hứa hẹn của tân Yêu Tiên Tông và Chỉ Hương, mà là Nguyên Anh thứ tám của hắn, còn có thân thể dũng mãnh giờ phút này.
Mạnh Hạo hít sâu, đưa mắt nhìn thân thể của chính mình, đồng thời cũng cảm nhận được, sự tiêu hao thọ nguyên khủng bố khi ở đệ bát mệnh. Ngay lúc đó, cái loại cảm giác thế giới này bài xích, lại chẳng biết biến mất từ lúc nào, điểm này, khiến trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe hào quang, nhìn về phía núi thứ tư.
Sau đó thu hồi ánh mắt, thân thể nhoáng lên, trực tiếp thoát khỏi trạng thái đệ bát mệnh, về tới đệ nhất mệnh.
Tiến về phía trước một bước, thân thể Mạnh Hạo hóa thành cầu vồng, bay nhanh đi xa. Trước khi đi, hắn đã thu tiên hồn vào trong túi trữ vật, Mạnh Hạo đã nhìn ra, roi đó với Hô Diên Lão Tổ là một thể.
Tuy nhiên, giờ phút này không phải lúc để chúng dung hợp, Mạnh Hạo tính sau khi rời khỏi đây hoàn toàn, rồi nghiên cứu tiếp.
Mà lúc này, hắn phải ở chỗ này, đi xem một chút, bản thân mình ở trong cảnh giới thứ ba này, có thể có bao nhiêu tạo hóa hơn nữa. Trong lúc gào thét, Mạnh Hạo bay nhanh, qua núi thứ bảy, qua núi thứ sáu.
Khi hắn tới gần núi thứ năm, hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, khóe miệng cong lên, thay đổi phương hướng, bay nhanh về phía núi thứ năm. Không lâu sau, ở phía trước Mạnh Hạo, xuất hiện một vầng hào quang cấm chế.
Mảnh cấm chế này chừng ba tầng, tầng ngoài ảm đạm, nhưng tầng giữa kia là hào quang lưu chuyển, nhất là tầng tận cùng bên trong kia, dường như bảo tồn cực kỳ đầy đủ.
Ba tầng cấm chế, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng, có thể xuyên qua cấm chế nhìn thấy trong đó có một gian nhà hoang, ngoài nhà hoang, có một bộ hài cốt dựa vào vách tường.
Hài cốt này không giống như phần lớn bộ bên ngoài, cũng không có hoàn toàn bị phơi khô, mà vẫn giữ được một ít bộ dạng khi còn sống, đó là một lão già.
Dường như trước khi chết, lão mang theo tiếc nuốt, nhìn về phía xa xa, không biết đang suy nghĩ cái gì. Ở trong tay lão cầm một cây sáo, chẳng qua, vật ấy cũng không phải pháp bảo, mà là vật phàm, hiện giờ đã hơi khô khô.
Ở trước mặt lão còn có một vật, đó là một cái trống, lớn tầm cái đầu, toàn thân màu tím, trên thân tản mát ra hào quang nhàn nhạt, trong mơ hồ, dường như có thể nghe được, có từng trận rít gào, quanh quẩn ở trong cái trống này.
Ngoài cấm chế, giờ phút này có bảy tám tu sĩ vùng đất Nam Thiên, đang cau mày, trong đó có mấy người đang thử phá vỡ cấm chế.
Trong những người này, có bốn người là tộc nhân Quý gia, trong đó cũng có Quý Tiếu Tiếu, bốn năm người khác, thì Liễu Tử Xuyên – thanh niên thuộc di mạch Đế tộc Bắc Địa, lúc trước bị Mạnh Hạo dọa sợ chạy mất, cũng ở trong đó.
Về phần những người khác, phần lớn là tu sĩ Đông Thổ và Bắc Địa, ai nấy đều cau mày, nhìn cái trống màu tím trong cấm chế, lộ ra vẻ khát vọng.
Mạnh Hạo đến, nhấc lên cầu vồng, lập tức phá vỡ yên tĩnh nơi này, khiến mọi người lập tức cảnh giác. Khi chợt nhìn lại, thấy là Mạnh Hạo, cả đám đều mang sắc mặt cực kỳ khó coi.
Đối với việc Mạnh Hạo vơ vét tài sản ở trong cảnh giới thứ hai, mỗi người bọn họ đều nghiến răng nghiến lợi, duy chỉ có Liễu Tử Xuyên là run run thân thể một chút, khẩn trương lui về phía sau vài bước.
- Tất cả mọi người đều ở đây a.
Mạnh Hạo cười ha hả, đã đi tới.
- Nhiều ngày không thấy, thật là tưởng niệm, không biết mọi người ở nơi này đã có những thu hoạch gì a? Hy vọng mọi người có thể thu hoạch nhiều hơn ở trong này.
Vẻ mặt Mạnh Hạo rất là chân thành, trên thực tế, hắn quả thực cũng nghĩ là như vậy. Hắn là chân thành hy vọng, tất cả mọi người đều có thể có được thu hoạch lớn ở trong này.
Hắn càng nói như vậy, sắc mặt mọi người nơi đây lại càng khó coi, một đám người đều mang ánh mắt không tốt nhìn về phía Mạnh Hạo, rất có xung động muốn ra tay, giết chết Mạnh Hạo ở trong này, cho xong hết mọi chuyện.
Mạnh Hạo như không nhìn thấy, vẫn ở nơi đó cười tủm tỉm, một bộ rất cảm thán.
- A, sao lại không có người để ý tới ta? Thôi thôi, chư vị đạo hữu, Mạnh mỗ là thật sự hy vọng các ngươi thu hoạch lớn hơn một chút. Như vậy, bên ta rút ra … mới có thể rút ra nhiều một chút, có phải hay không.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mạnh Hạo đã có sát khí, thậm chí còn có vài vị tính khí nóng nảy đã đi ra vài bước.
Mạnh Hạo giống như không phát hiện ra những chuyện này, mang theo vẻ ngại ngùng trên mặt, hắn nghĩ như vậy là cảm thán, nhưng ở trong mắt mọi người, rõ ràng là đang khoe ra một bộ cần ăn đòn, càng giống vẻ mặt muốn chết hơn.