Ngã Dục Phong Thiên

Chương 916: Trở thành niềm tự hào của người




- Tu sĩ chúng ta, tu hành không phải chỉ vì trường sinh, mà là truy cầu đối với đại đạo... Người nghe đạo, sớm sinh chiều tử, người vấn đạo, còn mong gì hơn...

Kha Vân Hải cúi xuống nhìn Mạnh Hạo.

- Sinh và tử, đối với vi phụ, không quan trọng, nếu không có Lý chủ, vi phụ có lẽ đã chết không biết bao nhiêu lần... Sinh tử không đáng sợ, điều duy nhất ta không yên tâm... Chính là con...

Kha Vân Hải xoa đầu Mạnh Hạo, ông không còn nhiều khí lực, ánh mắt hiền từ càng thêm cưng chiều.

- Nhiều năm trước, ta vốn đã nên ra đi, nhưng ta không yên tâm về con, cho nên mới kiên trì đến tận bây giờ. Nếu có thể, ta cũng muốn tiếp tục ở bên con, giống như ở trong Yêu Tiên Tháp, con đi theo sau ta, ta dẫn con... Đi về phía trước.

Kha Vân Hải mỉm cười, chỉ là sắc mặt tái nhợt, thân thể càng nhiều điểm sáng trắng hơn nữa, khiến cho nụ cười này, dường như có phần xa xôi.

- Cha...

Mạnh Hạo kéo tay Kha Vân Hải.

- Huynh đệ tỷ muội của con, đều đã đi rồi, ta lại đi nữa, thế gian này, sẽ không còn ai là người thân của con... Ta hy vọng sau này con... Có thể hiểu chuyện một chút.

Kha Vân Hải nhìn Mạnh Hạo, càng thêm hiền từ, không nỡ. Như ông đã nói, cả đời này, điều ông không yên tâm nhất bây giờ, chính là đứa bé trước mặt.

Nếu có một chút hy vọng, ông cũng sẽ giành lấy, để bản thân có thêm chút thời gian, nhìn Kha Cửu Tư, từ từ thực sự trưởng thành.

Mạnh Hạo không nói lên nổi tình cảm trong lòng, trái tim đau đớn, thế giới trước mắt dường như đang tan vỡ, trong người dường như có một dòng xoáy hút mất tất cả cảm xúc của bản thân.

Hắn chỉ có thể siết chặt bàn tay của Kha Vân Hải, chỉ có thể nước mắt rưng rưng, há mồm nhưng không nói được một chữ nào.

- Đừng đau buồn, các huynh đệ tỷ muội của con, đều đang đợi ta, ta cũng là phụ thân của chúng, phải đến với chúng rồi... Cửu Tư, cha hy vọng có một ngày, sẽ tự hào vì con.

Tiếng chuông bên ngoài, lúc này đã đến tiếng thứ tám mươi chín, thân thể Kha Vân Hải, đã hoàn toàn bị những điểm sáng màu trắng bao phủ. Thậm chí bàn tay mà Mạnh Hạo đang cầm, lúc này cũng mơ hồ đi, chỉ có nụ cười hiền hòa của Kha Vân Hải, vẫn còn hết sức rõ ràng.

Chỉ là đôi mắt ông, đã dần tối đi, rồi sẽ hoàn toàn tối lại sau mười tiếng chuông nữa, hóa thành vô số điểm sáng, biến mất trên thế gian.

Trái tim Mạnh Hạo như bị giằng xé, hắn run rẩy, nắm chắc bàn tay như sắp biến mất của Kha Vân Hải.

- Cha...

Đột nhiên đôi mắt đang tối đi của Kha Vân Hải chợt co lại, dường như ngưng tụ chút sức sống cuối cùng của bản thân, kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.

Trong mắt ông, sau lưng Mạnh Hạo, lúc này từ từ ngưng tụ ra một người, một người hoàn toàn khác với Mạnh Hạo, mặc bộ đồ trắng, mái tóc rất dài, nhìn như thanh niên, nhưng lại mang theo vô tận dâu bể.

Y là... Kha Cửu Tư!

Kha Cửu Tư nhìn phụ thân mình, nước mắt lăn dài, từ từ quỳ xuống, chồng lên Mạnh Hạo.

Kha Vân Hải mỉm cười, ông đã sớm hiểu tất cả, lúc này lắc đầu, tay phải từ từ đưa lên, đặt lên mi tâm Mạnh Hạo, hay có lẽ, là đặt lên mi tâm Kha Cửu Tư.

Vào khoảnh khắc này, hình ảnh Yêu Tiên Tông diệt tông, trận chiến kinh thiên của Kha Cửu Tư, một lần nữa hiện ra ngay lúc này, một mình y bảo vệ Yêu Tiên Tông mấy vạn năm, từng hình ảnh, hiện ra toàn bộ trong đầu Kha Vân Hải.

- Cha... Con đã hiểu chuyện rồi... Chuyện trước kia, xin lỗi... Xin lỗi, phụ thân... Trước kia con sai rồi...

Kha Cửu Tư nhìn Kha Vân Hải, nhẹ nhàng nói, nước mắt lăn dài, y vẫn luôn muốn nhìn phụ thân một lần, vẫn luôn muốn nói với phụ thân một câu.

Lời y nói ra, cũng là lời Mạnh Hạo nói, hai người, cùng một câu nói, không biết là Kha Cửu Tư mượn lời Mạnh Hạo, hay là Mạnh Hạo mượn hồn của Kha Cửu Tư.

- Cha... Con trưởng thành rồi, người có thể yên tâm, con sẽ mãi là niềm tự hào của người...

Kha Vân Hải nhìn Mạnh Hạo, nhìn Kha Cửu Tư, rất lâu sau, ông nở nụ cười hiền từ, nụ cười có phần tán thưởng, cũng có thoải mái.

- Cảm ơn ngươi, ngươi cũng vậy, cũng là nhi tử của ta, đời này chúng ta là cha con.

Kha Vân Hải cất giọng khàn khàn, nhìn kỹ Mạnh Hạo, ánh mắt cưng chiều, cũng rất hiền từ, cho đến khi từ từ nhắm mắt lại, thân thể cũng được những điểm sáng màu trắng bao phủ hoàn toàn.

Mạnh Hạo run lên, bàn tay hắn đang nắm, lúc này hoàn toàn biến mất, mà cây đèn kia, lúc này cũng hoàn toàn tắt ngấm.

- Cha!

Mạnh Hạo không ngăn được nước mắt, nhìn Kha Vân Hải từ từ biến mất, lúc này bên ngoài, vang lên tiếng chuông thứ chín mươi chín!

Một trăm thiếu một, không thể hoàn mỹ, vì tiếng chuông hộ đạo, đạo thủ hộ, chính là một, không thể nhiều hơn, cũng không thể ít hơn, chín mươi chín con đường xuống chín suối.

Đây chính là tiếng chuông chí tôn ngã xuống.

Tiếng chuông vang khắp bảy ngọn sơn phong ở đệ nhất trùng thiên. Giờ phút này, trên bảy ngọn sơn phong, trăm vạn tu sĩ đều yên lặng, hướng về phía núi thứ tư quỳ lạy, tất cả mọi người, cho dù là chí tôn, cũng cúi đầu trước núi thứ tư.

Trên núi thứ tư, tiếng khóc vang lên, tất cả đệ tử, đều hướng về phía động phủ của Kha Vân Hải quỳ lạy.

Kha Vân Hải, đã ra đi rồi.

Tiếng khóc từ bên ngoài truyền tới, Mạnh Hạo nhìn Kha Vân Hải hoàn toàn biến mất, hắn quỳ ở đó, im lặng rất rất lâu, cho đến khi đứng dậy, hắn ôm ngực, bước từng bước ra khỏi động phủ, nhìn bên ngoài động phủ, tất cả đệ tử núi thứ tư đề đã tề tụ. Khi ánh mắt bọn họ nhìn tới, thì trên mặt Mạnh Hạo đang mang theo vẻ bi thương cùng cực.

Hắn nhìn ánh nắng trên trời, ánh nắng chiếu vào trong mắt, hắn như nhìn thấy bóng dáng Kha Vân Hải, được chín mươi chín vầng sáng hộ tống, đang dần đi xa, dường như quay lại nhìn xuống mặt đất, nhìn lại bản thân.

Trong ánh sáng đó, Mạnh Hạo nhìn thấy lúc bản thân vừa đến thế giới hư ảo này, lần đầu tiên nhìn thấy Kha Vân Hải, vẻ nghiêm khắc kèm theo cưng chiều, bao dung tất cả mọi chuyện bản thân làm ra.

Sau khi bản thân giết Quý Minh Phong, bị phạt roi, bên tai truyền đến tiếng của Kha Vân Hải, chỉ một câu “còn không kêu thảm lên”, khiến trái tim Mạnh Hạo xúc động.

Tặng pháp bảo, phù văn dùng sinh mệnh luyện chế, còn cả trong Yêu Tiên Tháp, lúc Mạnh Hạo cho rằng chắc chắn thất bại, thì bóng dáng đó xuất hiện trước mặt mình, xoa đầu mình hiền từ nói.

- Ta dẫn con đi.

Mạnh Hạo nhìn thấy từng cảnh hiện lên trong vầng sáng, cho đến khi hóa thành chia cách cuối cùng...

Kha Vân Hải, ông luôn rõ ràng, bản thân hắn không phải Kha Cửu Tư.

Mãi cho tới cuối cùng, một câu cảm ơn, đã nói rõ tất cả, mà một câu “ngươi cũng là nhi tử ta”, cũng đã thừa nhận Mạnh Hạo….

Tất cả, giống như một giấc mộng, nhưng Mạnh Hạo không muốn đây chỉ là mộng!

- Người... Đi rồi!

Mạnh Hạo lẩm bẩm, ánh sáng trước mặt, đã trở thành màu đen, thay thế cả thế giới, hắn phun ra một ngụm máu, ngã xuống.

Mạnh Hạo hôn mê hai ngày, khi tỉnh lại, hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Hứa Thanh. Mạnh Hạo không muốn nói chuyện, Hứa Thanh ở cạnh hắn, tham gia lễ tang của Kha Vân Hải. Mộ của Kha Vân Hải, ở trong sơn cốc bên ngoài núi thứ bảy, trong mộ không có thi thể, chỉ có một ngọn đèn không còn cháy.