Ngã Dục Phong Thiên

Chương 887: Yêu minh lêu lổng (2)




Đám đệ tử lêu lổng xung quanh, cũng đều nhận ra nơi này có điểm kỳ lạ, ánh mắt nhìn nhau, không còn nói chuyện gì nữa.

Trong đại điện lập tức hoàn toàn yên ắng, trong im lặng, ba người Quý Tiếu Tiếu lập tức cảm nhận được uy áp mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc này, bọn họ lập tức có nguy cơ sinh tử không thể hình dung.

- Làm bậy, hắn đang làm bậy! Nếu không không có khả năng trở thành đệ tử thân truyền. Điều... Điều này còn khiến những người khác ở nơi này làm sao có thể thu được truyền thừa, làm sao có thể sinh tồn tiếp!

Quý Tiếu Tiếu trợn mắt. Lúc này trán nàng đầy mồ hôi, cũng sắp khóc đến nơi, từ từ lui lại, nhưng ánh mắt của đám đệ tử lêu lổng xung quanh, đám người mà trong mắt nàng là người chết hư ảo, lại khiến nàng lập tức cảm nhận nguy cơ sống chết mạnh đến cực điểm.

- Chuyện này không công bằng! Với thân phận này của hắn, còn có gì không lấy được? Người khác ở nơi này sao còn có thể lấy được cơ duyên, thậm chí còn phải nhìn sắc mặt của hắn. Nếu hắn không vui, một câu nói... Là có thể khiến chúng ta tử vong!

- Ở nơi này, hồn vong, chính là tử vong!

Người đàn ông của Quý gia kia đang run rẩy, bình thường gã cũng là kiêu tử, nhưng hiện giờ... Gã căn bản không kiêu nổi.

- Đương nhiên là biết bọn họ.

Mạnh Hạo mỉm cười, đứng dậy.

- Đóng cửa!

Khoảnh khắc hắn đứng dậy, ngay khi hắn cất lời, cánh cửa đại điện, lập tức ầm ầm đóng lại. Từng tầng ánh sáng lập tức bao trùm, gần như tất cả đám đệ tử lêu lổng trong đại điện đều đứng dậy.

Nơi này là Yêu minh, nơi này là đại bản doanh của họ, nếu giết người ở nơi này, tuy cũng có ảnh hưởng, tuy vẫn sẽ có trừng phạt, nhưng bọn họ lại có quá nhiều thủ đoạn tránh khỏi trừng phạt, mà vẫn ép chết được ba người này.

- Ta nhớ núi thứ ba, có một Nhiên Hồn Động, ba ngươi các ngươi may mắn khiến ta vừa nhìn đã thấy có duyên, vậy tặng các ngươi một tháng rèn luyện trong Nhiên Hồn Động đi.

- Thành, chính là người của Yêu minh ta. Nếu bại, chuyện sống chết không liên quan đến Yêu minh.

Mạnh Hạo cười nói, lời vừa nói ra, vang vọng đại điện, những kẻ khác cũng lần lượt cười lên.

Sắc mặt ba người đại biến, Tống Vân Thư hít thở gấp gáp, lúc này sắc mặt tái nhợt, miễn cưỡng nói.

- Chúng ta... Chúng ta suy nghĩ một chút được không?

- Suy nghĩ? Đi vào Yêu minh đại điện, nói lên các ngươi đã quyết tâm, lúc này nếu hối hận lui bước, chính là xỉ nhục Yêu minh ta. Các ngươi dám xỉ nhục Yêu minh? Dám xỉ nhục chúng ta!

Mạnh Hạo nói ngày một cao, đám đệ tử lêu lổng xung quanh cũng đều có ánh mắt bất thiện.

- Huynh đệ của núi thứ ba, xin đưa bọn họ đi thôi, còn về vị này...

Ánh mắt Mạnh Hạo như nhìn người chết, quét qua Tống Vân Thư.

- Y coi như xong.

Tống Vân Thư thở phào một cái, chỉ trong quãng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, mồ hôi y đã túa ra như tắm.

Tiếng cười xung quanh vang lên, lập tức có mười mấy người từ núi thứ ba bay ra, như muốn dẫn hai người Quý Tiếu Tiếu rời đi. Ngay lúc nguy cấp này, Quý Tiếu Tiếu nghiến răng, lập tức mở miệng.

- Ta biết chỗ thi thể của Quý Minh Phong! Trên người y có túi trữ vật, có bảo vật, sau đây ta có thể dẫn ngươi đi lấy!

Tên đệ tử còn lại của Quý gia, lúc này sắc mặt biến hóa, cũng lập tức nói.

- Quý Minh Phong không may mắn, y lựa chọn không đúng thời gian, trước khi tới đây đã tử vong, không ai giết y, là y tự tử vong! Chuyện này Quý mỗ tận mắt nhìn thấy, lúc đó ta ở ngay bên cạnh, tuyệt đối sẽ không nhìn lầm!

Hai người cất lời, đều để lộ một ý nghĩ, đó là giao ra thành tích.

Đôi mắt Mạnh Hạo lóe lên, chỉ vào tộc nhân Quý gia.

- Đưa gã đi.

Người tộc nhân này tái mặt, đang muốn giải thích, mười mấy người từ núi thứ ba lập tức xông tới, không cho gã trở tay, đã kéo thẳng đi.

Sắc mặt Tống Vân Thư tái nhợt, lúc này trong đầu vẫn còn ong ong.

Quý Tiếu Tiếu hít thở dồn dập, nghiến răng, tay phải vỗ lên trán, từ trong mi tâm của nàng lập tức bay ra một tia hồn. Hồn này phóng thẳng về phía Mạnh Hạo, Mạnh Hạo như cười như không, nhìn Quý Tiếu Tiếu một cái, rồi thu lấy.

- Hoan nghênh các ngươi gia nhập Yêu minh.

Mạnh Hạo cười cất lời, cửa đại điện từ từ mở ra, đám đệ tử lêu lổng xung quanh nhìn thấy, biết tất cả không như biểu hiện bên ngoài. Nhưng chuyện này có xa gần, đối với bọn họ mà nói, Kha Cửu Tư là đồng đạo, mà những người khác, thì là người ngoài.

Quý Tiếu Tiếu miễn cưỡng cười, cúi đầu chắp tay, trong lòng thầm than. Nàng hiểu rõ, việc mình cần làm tiếp theo, là khiến những người Quý gia khác, đều biết được Quý Minh Phong tử vong, là vì lựa chọn thời gian sai lầm, vì thế ngay khi xuất hiện lập tức diệt vong.

Nêu có người không tin, vậy khi Mạnh Hạo xảy ra vấn đề, bản thân cũng gặp phiền phức lớn. Nghĩ đến đây, trong mắt Quý Tiếu Tiếu xuất hiện sát khí. Sát khí này, vừa là với Mạnh Hạo, vừa là với đồng tộc.

Cho đến khi mặt trời xuống núi, mọi người rời đi, Mạnh Hạo nhìn bộ dạng có phần hoảng hốt của Tống Vân Thư, hắn hiểu, với thủ đoạn tàn nhẫn của Quý Tiếu Tiếu, đạo tử Tống gia này, e là lành ít dữ nhiều.

Mạnh Hạo lắc lắc đầu, không để ý đến nữa, cùng Hứa Thanh trở về núi thứ tư.

Thời gian trôi đi, giống như năm tháng bình yên, mỗi sáng sớm, Mạnh Hạo đều sẽ quan sát núi thứ tư, cảm ngộ Thôn Sơn quyết, những thời gian khác, thì không ngừng rèn luyện thân thể của bản thân trong Cửu U Động.

Mãi đến khi lại hết một tháng, Mạnh Hạo không biết thời gian nơi này với bên ngoài thế nào, liệu có như nhau, nhưng trong hai tháng thời gian này, hắn thu hoạch cực lớn.

Thôn Sơn quyết của hắn đã có hình dạng ban đầu, thành công ghi nhớ ở trong lòng. Còn rèn luyện thân thể, cũng tăng lên không ít, lúc này đã đạt đến cường độ mở ra đệ tam mệnh lúc trước.

- Đáng tiếc Ly Thần quyết... Nhìn công pháp này, dường như cần một hoàn cảnh cực kỳ đặc thù, mới có thể mò ra được.

Mạnh Hạo hơi tiếc nuối, hắn mơ hồ cảm thấy, thuật này nếu có thể học được, vậy trong Yêu Tiên Tông này, sẽ có thu hoạch cực kỳ động lòng.

Thậm chí hắn nghi ngờ Kha Cửu Tư mình nhìn thấy ở cảnh giới đầu tiên, sở dĩ còn sống, là vì có Ly Thần quyết!

- Nhưng tu hành thuật này, thật là thâm ảo, thần hồn bất tử...

Về phần Hứa Thanh, nàng hoàn toàn chìm đắm trong ba trăm đạo pháp, Mạnh Hạo cũng không đi quấy rầy. Dù sao ở nơi này, cảm ngộ đạo pháp mới là chuyện quan trọng nhất của mọi người.

Hơn nữa Mạnh Hạo phát hiện, về mặt cảm ngộ đạo pháp, Hứa Thanh có tư chất kinh người. Tư chất này một phần đến từ hồn của Hứa Thanh, mà một phần khác, dường như có liên quan rất lớn đến thân thể nàng ký thân lúc này.

Mãi mấy ngày sau, Mạnh Hạo đang khoanh chân giữa không trung nhìn núi thứ tư, thì đột nhiên bên tai hắn vang lên giọng nói của Kha Vân Hải.

- Đến gặp ta.

Giọng nói trầm thấp truyền tới, lúc vang lên bên tai Mạnh Hạo, hắn lập tức mở mắt ra.

Hắn không hề chần chừ, lắc mình lao thẳng tới động phủ của Kha Vân Hải. Không bao lâu sau, khi vừa tới động phủ, nhìn thấy Kha Vân Hải, sắc mặt Mạnh Hạo liền thay đổi.