Ngã Dục Phong Thiên

Chương 846: Vì sao ngài không đến!




- Lão Tổ sắp đến!

- Lão Tổ nhất định sẽ tới cứu chúng ta!

- Kiên trì!

Sau khi nhìn thấy tộc công tử vong, tộc nhân Thiên Tòng bộ đều trở nên tuyệt vọng. Giờ phút này, niềm tin duy nhất chống đỡ, giúp bọn họ không sụp đổ, chính là Hô Diên Lão Tổ.

Bọn họ cho rằng, Hô Diên Lão Tổ, nhất định sẽ đến cứu bọn họ!

Bởi vì Hô Diên Vân Minh, là Lão Tổ của bọn họ!

Giết chóc lại tiếp tục, trong chém giết ngập trời, bóng dáng Mạnh Hạo đã trở thành đỉnh cao duy nhất trên chiến trường này. Ở chung quanh hắn, không có bất kỳ một tu sĩ nào của Thiên Tòng bộ, có gan tới gần, cũng không có bất kỳ dị yêu đồ đằng nào có gan ra tay.

Nơi hắn đi qua, tất cả tu sĩ đều tránh đi, cho đến khi ánh mắt Mạnh Hạo, nhìn về phía Trương Văn Tổ của Thiên Tòng bộ. Khoảnh khắc bị ánh mắt Mạnh Hạo đảo qua, thân thể Trương Văn Tổ lập tức run rẩy, tâm thần hoảng sợ, không chút do dự mà rút lui. Nhưng ngay tại lúc gã rút lui, bóng dáng Mạnh Hạo hóa thành khói nhẹ, chớp mắt liền hiện ra bên người Trương Văn Tổ.

- Ta nguyện quy hàng Ô Thần bộ!

Sắc mặt Trương Văn Tổ lập tức trắng bệch. Mạnh Hạo tạo cho gã áp lực quá lớn, nguy cơ sinh tử mãnh liệt, khiến Trương Văn Tổ gấp giọng mở miệng. Thậm chí vì sợ Mạnh Hạo không tin, gã còn buông bỏ tất cả phòng hộ.

- Ta nguyện quy hàng, ta là thiên kiêu của Thiên Tòng bộ, ta gia nhập Ô Thần bộ, ta có thể cho Ô Thần bộ…

Trương Văn Tổ vội vã lên tiếng, nhưng lời gã còn chưa nói xong, tay phải Mạnh Hạo giống như thiểm điệm, khoảnh khắc nắm lấy cổ Trương Văn Tổ, nắm chặt.

- Ta nhớ được ngươi. Năm đó, trên Mặc Môn, ngươi có mặt.

Mạnh Hạo thản nhiên lên tiếng.

Thân thể Trương Văn Tổ run rẩy, vẻ mặt sợ hãi. Cổ của gã như có một cái càng thật lớn kẹp chặt, khiến gã run run, khi nghe thấy lời Mạnh Hạo, liền vội vàng gật đầu.

- Nhưng Ô Thần bộ, không cần người đầu hàng.

Trong lúc nói, tay phải Mạnh Hạo siết mạnh. Ầm một tiếng, một đời thiên kiêu của Thiên Tòng bộ, tu hành hai trăm năm, đã đến Nguyên Anh sơ kỳ - Trương Văn Tổ, sụp đổ, Nguyên Anh dập nát, cả thân xác và linh hồn đều bị hủy diệt.

Mạnh Hạo buông lỏng tay ra, xoay người. Tới giờ khắc này, trong mắt hắn, cả Thiên Tòng bộ chỉ còn lại hơn một vạn người. Từng có hơn một trăm tu sĩ Nguyên Anh, hiện giờ chỉ còn lại có hơn hai mươi người.

Về phần dị yêu đồ đằng, hiện giờ chỉ còn lại có năm.

Thiên Tòng bộ, đến bây giờ, đã tính là ngã xuống. Tuy nhiên, chỉ cần có Hô Diên Lão Tổ, bọn họ vẫn là đại bộ!

Lúc này, dưới sự chủ trì của đại tế tự Thiên Tòng bộ, tất cả tộc nhân, lui lại thành một khối, dường như thay đổi thân phận với Ô Thần bộ lúc trước. Họ bị tộc nhân Ô Thần bộ cùng với hơn mười vạn u hồn kia, còn có bảy người khổng lồ biển tím, tầng tầng vây quanh.

Trong khu vực đám người Thiên Tòng bộ, đại tế tự nâng tay phải lên, giơ cao mộc trượng, vẻ mặt bi ai. Lão cắm mạnh mộc trượng xuống mặt đất, rồi phun ra máu tươi, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ.

- Lão Tổ, ngài vì sao còn chưa tới!!!

- Thiên Tòng bộ, sắp diệt vong … Tám vạn tộc nhân, giờ phút này chỉ còn lại một vạn!

- Lão Tổ, ngài … vì sao không đến!!!

Đại tế tự Thiên Tòng bộ thanh âm thê lương, ngửa mặt lên trời gào rú. Cùng lúc đó, mộc trượng trước người lão tản mát ra hào quang màu trắng, hóa thành một tia sáng trực tiếp xông lên bầu trời, va chạm cùng lồng sáng màu đỏ do Huyết Ngao tạo thành, rồi dần dần biến mất. Tuy nói là biến mất, nhưng kêu gọi của đại tế tự, cũng là lấy phương pháp huyết mạch đặc thù, truyền ra bên ngoài, truyền vào trong sơn môn của Thiên Tòng bộ, vào trong tâm thần Hô Diên Lão Tổ đang đả tọa.

Mạnh Hạo đứng giữa không trung, nhìn cảnh tượng này, hai mắt hơi hơi lóe, khi tay phải nhấc lên, ba chiếc Diệt Linh Đinh xuất hiện. Thần thức dũng mãnh của Mạnh Hạo chui vào trong Diệt Linh Đinh, lại mượn lực lượng Huyết Ngao, sau khi hủy diệt lạc ấn bên trong, thì để lại lạc ấn của bản thân.

- Các ngươi đối với Ô Thần bộ như thế nào, Mạnh mỗ cũng đối xử như vậy với các ngươi. Cũng là công bằng.

Mạnh Hạo thản nhiên mở miệng, tay phải đồng thời vung lên. Một chiếc Diệt Linh Đinh lập tức hóa khổng lồ ở giữa không trung, dựng thẳng, rồi đâm vào trong mặt đất.

Mạnh Hạo ở trên hư không nhấn một cái, cái đinh màu đen khổng lồ này, trong một tiếng nổ vang thì đâm sâu vào mặt đất, cho đến khi bị chôn vùi quá nửa, mới dừng lại. Cùng lúc đó, một quầng sáng màu đen, lập tức xuất hiện, bao phủ toàn bộ Thiên Tòng bộ.

Ngay sau đó, chiếc đinh thứ hai cũng bay ra, ở một vị trí khác, đâm xuống mặt đất. Theo cái đinh thứ hai cắm xuống, quầng sáng màu đen càng trở nên nồng đậm, tộc nhân Thiên Tòng bộ trong đó bắt đầu run rẩy thân thể, bắt đầu héo rũ.

Khi chiếc đinh thứ ba cũng cắm vào mặt đất, trận pháp Diệt Linh Đinh, chợt triển khai. Tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ, giống như tộc nhân Ô Thần bộ lúc trước, thân thể nhanh chóng héo rũ, sức sống của bọn họ đang bị cướp đoạt rất nhanh.

Trong run rẩy, tất cả tộc nhân Thiên Tòng bộ đều hiện lên vẻ tuyệt vọng. Bọn họ nhìn về phía đại tế tự, đại tế tự ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Mặc cho thân thể của mình đang héo rũ rất nhanh, thanh âm đau khổ của lão, mang theo sự tuyệt vọng sâu hơn, lại truyền ra.

- Lão Tổ … cứu cứu tộc nhân của ngài…

- Lão Tổ, ngài vì sao không đến … là từ bỏ chúng ta sao…

Mạnh Hạo ở giữa không trung, nhìn cảnh tượng này, không nói gì, mà ngẩng đầu, nhìn bầu trời, lộ ra vẻ trầm tư.

Tộc nhân Ô Thần bộ bốn phía cũng trầm mặc xuống. Bọn họ cũng không phải là hạng người hiếu sát, giờ phút này, theo những tộc nhân tuyệt vọng kia nhìn lên trời, bọn họ nghĩ tới bản thân lúc trước.

Nếu không có Mạnh Hạo trở về, có lẽ bọn họ, cũng sẽ giống như Thiên Tòng bộ, trước khi chết, kêu gọi liên tục.

Thời gian trôi qua, trong quầng sáng màu đen, bắt đầu có tộc nhân Thiên Tòng bộ, trải qua héo rũ, sinh mệnh chi hỏa dần dần tắt lịm, trở thành thây khô, ngã xuống. Theo tử vong của bọn họ, theo sức sống bay ra, ở trong trận pháp này, dần dần có một luồng khí xoáy màu trắng, đang từ từ ngưng tụ.

Càng ngày càng có nhiều tộc nhân trở thành thây khô, đại tế tự dung nhan héo rũ, cả người giống như mới vừa từ phần mộ leo ra, toàn thân tràn đầy tử khí. Nhưng lão vẫn ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trời, cho dù hai mắt vô thần, nhưng thanh âm của lão vẫn quanh quẩn.

- Lão Tổ … chúng ta làm sai sao …

- Lão Tổ, mời đáp lại ta, chúng ta làm sai sao, ngài vì sao không đến….

Một ngàn, ba ngàn, năm ngàn … cho đến khi mười ngàn tộc nhân, đồng loạt ngã xuống, đồng loạt trở thành thây khô, cho đến khi những tu sĩ Nguyên Anh cũng bắt đầu run rẩy, những dị yêu đồ đằng, cũng phát ra tiếng thê lương bất lực. Đại tế tự của Thiên Tòng bộ, bi thảm, cười rộ lên.

Cười, cười, thanh âm dần dần thê lương, cũng có oán khí thật sâu, tại trong chớp mắt đó, ầm ầm bùng nổ.

- Lão Tổ, ngài vì sao không đến!!1

Theo tiếng oán hận thê lương của lão, những tu sĩ Nguyên Anh còn sống kia, cũng thê lương, oán khí tràn ngập, toàn bộ ngẩng đầu, phát ra một tiếng gào rú cuối cùng, trong sinh mạng.