Huyết Ngao ngửa mặt lên trời, rít lên một tiếng long trời lở đất. Tiếng rít gào này lập tức khiến cho phong vân biến sắc, thiên địa cuộn trào, khiến cho biển tím phía dưới nổ vang, khiến cho tất cả tu sĩ trong phường thị, bị chấn động đến hôn mê.
Mạnh Hạo nhìn Huyết Ngao, thân thể khổng lồ, bề ngoài dữ tợn, tu vi dũng mãnh, nhưng trong mắt hắn, cho dù Huyết Ngao có trở nên dữ tợn hơn nữa, thì vẫn là con chó nhỏ đáng yêu, lông mềm như nhung, đi theo sau hắn năm đó.
Vẫn là con chó nhỏ cùng mình chiến đấu trong truyền thừa Huyết Tiên, không rời đồng bọn nửa bước.
Vẫn là con chó nhỏ, tại trên cô sơn trong truyền thừa kia, thủ hộ bản thân. Cho dù mỏi mệt, cho dù trọng thương, cho dù là sẽ chết, cũng không muốn rời đi một mình, liều chết bảo hộ Mạnh Hạo. Chỉ nguyện có thể ở lúc mỏi mệt, có thể ở thời điểm trước khi chết, được Mạnh Hạo giơ tay lên, vuốt ve đầu một chút.
Mạnh Hạo sẽ không quên tất cả những chuyện đó. Hỉnh ảnh con chó ngao vẫn luôn nằm úp sấp bên cạnh mình, toàn thân gần như tan vỡ, vậy mà vẫn cố gắng thè lưỡi, liếm thân mình, vẫn luôn ở trước mắt Mạnh Hạo.
Còn cả khi đối mặt với Lão Tổ Lý gia, vì cứu mình, Huyết Ngao dùng toàn lực, đẩy mình ra tới cửa chính, mà bản thân thì bị vô số cánh tay quấn quanh, kéo vào trong nước bùn. Trước khi biến mất, còn vươn đầu lưỡi, như muốn ở cùng chủ nhân của nó thêm một chút nữa.
Mạnh Hạo… sao có thể quên những chuyện này!
- Huyết Ngao!
Mạnh Hạo nhìn Huyết Ngao dữ tợn khổng lồ, nhìn những gai sắc kinh tâm động phách, còn cả khí thế long trời lở đất tản ra trên người Huyết Ngao, nhẹ giọng lên tiếng.
Thanh âm của hắn rất nhẹ, nhưng khoảnh khắc truyền ra, lại khiến thân thể Huyết Ngao chấn động mạnh một cái. Khi nó quay đầu, ngơ ngác nhìn Mạnh Hạo, rồi ngay lập tức biểu tình trở nên dịu dàng, cũng có vẻ vui sướng bất ngờ, cúi đầu về phía Mạnh Hạo, tùy ý Mạnh Hạo vuốt ve cái mũi của mình. Nó cẩn thận vươn đầu lưỡi, chạm chạm vào tay Mạnh Hạo.
Ở dưới sự vuốt ve của Mạnh Hạo, nó mới như trước đây, phát ra thanh âm ô ô thoải mái.
Mạnh Hạo mỉm cười, hắn nhìn Huyết Ngao, nhẹ nhàng vuốt ve. Hắn nghĩ tới, năm đó ngoài Vãng Sinh động, Huyết Ngao cho dù đang ngủ say, vẫn liều lĩnh, vươn ra một trảo.
- Ông bạn già, hơn một trăm năm rồi, không thấy… Chúng ta cùng đi diệt Thiên Tòng bộ nào!
Khi Mạnh Hạo mở miệng, sát khí trong mắt chợt lóe. Cùng lúc đó, toàn thân Huyết Ngao cũng bùng lên sát khí ngập trời, ngửa mặt lên trời gầm nhẹ một tiếng. Thanh âm nổ vang giống như sấm sét, Mạnh Hạo nhảy lên, trực tiếp đứng ở đỉnh đầu Huyết Ngao, khi tay phải vung lên, sóng biển quét ngang, vòng quanh thi thể và những người còn sống của Ô Thần bộ.
Dưới sự khống chế của Mạnh Hạo, biển tím thu hồi diệt tuyệt, sẽ không tạo thành thương tổn đối với tộc nhân Ô Thần bộ.
- Ta mang theo các ngươi đi, nợ máu trả bằng máu!
Mạnh Hạo nhìn đám người Ô Linh, lời nói vừa ra, Huyết Ngao liền rít gào, mang theo Mạnh Hạo, lao thẳng về phía trời cao ở xa. Hắn ở trên trời, mọi người Ô Thần bộ ở mặt biển. Theo lời nói của Mạnh Hạo, Ô Linh và mấy lão nhân dường như được đốt lên nhiệt huyết năm đó, ở trong sóng biển lao về phía trước.
Không có đi Mặc Thổ, mà là đi nơi gần đây nhất, phường thị thứ hai.
Vì bức Mạnh Hạo ra, Hô Diên Lão Tổ ở Thiên Tòng bộ ra mệnh lệnh, triển khai chiến tranh với Kim Ô tộc, bỏ ra giá phải trả nhất định, trận đầu đã bắt được hơn năm trăm người làm tù binh. Những người này, sau khi bị tra tấn bằng mọi cách, phế bỏ tu vi, thì đưa vào trong mười phường thị trên biển rộng Tây Mạc, treo cao!
Ngày ngày gió thổi phơi nắng, treo trên cao trong mười phường thị, mục đích … chính là muốn làm cho Mạnh Hạo nhìn thấy. Theo phán đoán của Hô Diên Lão Tổ, khi Mạnh Hạo thấy được cảnh như vậy, hắn nhất định phải xuất hiện.
Bằng không, hắn là đồ đằng, sẽ bị suy yếu nghiêm trọng, sẽ mất đi lực lượng tín ngưỡng. Nhưng trên thực tế, Mạnh Hạo đã sớm không cần những thứ đó. Hắn đã thành Nguyên Anh, là đồ đằng Thánh Tổ, cũng không phải đồ đằng Thánh Tổ.
Nhưng bất kể như thế nào, có một điểm mà Hô Diên Lão Tổ không có đoán sai, Mạnh Hạo hắn … nhất định sẽ xuất hiện.
Không phải vì chính mình, mà là vì tình nghĩa năm đó, vì toàn Kim Ô tộc!
- Giết chóc … liền từ mười phường thị trên biển tím này, bắt đầu!
Huyết Ngao ầm ầm lao về phía trước, tốc độ cực nhanh, mang theo tiếng gào thét của Trảm Linh. Mạnh Hạo đứng ở trên đỉnh đầu của nó, quần áo đón gió bay phần phật, trong mắt hắn sát khí càng trở nên nồng đậm. Tâm diệt toàn tộc Thiên Tòng bộ của hắn, cực kỳ kiên định
Ầm!
Không bao lâu, phường thị thứ hai đã xuất hiện trước mắt. Mạnh Hạo đã thông qua mấy người Ô Thần bộ hiểu sơ về phường thị thứ hai này, cũng thuộc Thiên Đình, nhưng hơn thế, là phụ tộc thuộc Thiên Tòng bộ.
Hai, năm, chín, ba cái phường thị này đều là như vậy. Về phần cái phường thị thứ bảy bị Mạnh Hạo diệt lúc trước, thuần túy là do đám người hai lão già kia tự mình tìm chết.
- Mặc kệ là người thuộc tộc nào, dám treo tộc nhân Ô Thần bộ ta, đáng chết!
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn quang.
Không cần Mạnh Hạo chỉ bảo, trong mắt Huyết Ngao đã lóe lên hồng quang, khoảnh khắc khi tiếp cận phường thị thứ hai này, lập tức gào lên một tiếng kinh thiên.
- Rống!!!!
Thanh âm này tạo ra âm bạo ngập trời, hóa thành một lực lượng vô hình cuốn lên cuồng phong, trực tiếp đánh lên phường thị này. Nổ vang kinh thiên, trận pháp của phường thị này lập tức mở ra, nhưng chỉ giữ vững được trong một hô hấp, liền lập tức nổ tung, chia năm xẻ bảy.
Cùng lúc đó, trong phường thị này, tu sĩ thuộc liên minh Thiên Đình còn đang hoảng sợ, vừa mới bay lên không, nhưng không kịp phản ứng, cuồng phong đã gào thét mà qua. Tất cả tu sĩ liên minh Thiên Đình bay ra, trong phút chốc, thân thể đồng loạt sụp đổ, cả thân xác và linh hồn trong nháy mắt đều bị hủy diệt.
- Các hạ là ai, chúng ta là tu sĩ của Thiên Tòng bộ trong liên minh Thiên Đình!
Thanh âm thê lương gần như là gào rú, mang theo sự tuyệt vọng, hoảng sợ cùng kinh hoàng trước nay chưa từng có, từ trong phường thị truyền ra. Nhất là có một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh phong, run rẩy thân thể, máu tanh bốn phía, cùng với một màn mọi người diệt vong trong nháy mắt vừa rồi, đối với gã mà nói, dường như là ác mộng.
Một tiếng gào rú, có thể làm được điểm này, theo phán đoán của gã … chỉ có thể là Trảm Linh!
- Đồ đằng Thánh Tổ của Kim Ô tộc Mạnh Hạo, tới đây cứu tộc nhân, diệt chính là Thiên Tòng bộ các ngươi!
Thanh âm Mạnh Hạo giống như gió lạnh, khi nó truyền khắp bát phương, thì tay phải hắn nâng lên chỉ về phía trước. Một đám mây tía lớn chừng trăm trượng, lập tức xuất hiện từ hư vô, tạo thành một hình cung như lưỡi đao, khoảnh khắc lao thẳng về phía tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh cao vừa mới mở miệng.
Sắc mặt tu sĩ này hoàn toàn trắng bệch, bên tai vẫn còn quanh quẩn thanh âm lạnh như băng của Mạnh Hạo. Da đầu gã run lên, trong hoảng sợ liền nhanh chóng rút lui, hai tay bấm niệm thần chú, lại lấy ra lượng lớn pháp bảo, ý đồ chống cự.