Ngã Dục Phong Thiên

Chương 799: Hàn tận bất tri niên




Cho đến khi lại mấy năm trôi qua, ở nơi biển sâu trong Tây Mạc, một ngày này, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi kia luôn không nhúc nhích, bỗng nhiên mở hai mắt ra.

Khi hai mắt hắn vừa mở ra, có chút mờ mịt, thật lâu sau, mới dần dần có chút thần thái yếu ớt.

- Thật nhiều năm …

Mạnh Hạo nhìn thế giới đáy biển tối đen, trầm mặc, nhẹ giọng thì thào trong lòng.

- Nhưng ta … còn chưa hoàn toàn hiểu hết tử ý trong biển tím. Mặc dù diệt tuyệt ý đã yếu, nhưng thủy chung vẫn còn, một ngày còn chưa hoàn toàn biến mất, liền giống như bị ngăn cách, khiến cho giữa ta và biển tím, không thể tương dung cùng một chỗ.

- Sức sống trong cơ thể ta, mặc dù chỉ còn lại một tia, nhưng chỉ cần có chút sức sống, diệt tuyệt cũng sẽ không biến mất.

- Chẳng lẽ, thật sự phải … chết một lần!

Mạnh Hạo chậm rãi ngẩng đầu, nhìn không gian tối đen phía trên, trầm tư không nói, thỉnh thoảng, chung quanh hắn, lại có từng sợi u hồn xuất hiện. Những u hồn này, trong thời gian 60 năm qua, càng ngày càng tỉnh lại nhiều, tràn ngập trên trời, trong nước biển, rất nhiều, rất nhiều.

Những u hồn đó, lướt qua bên người Mạnh Hạo, đối với hắn lại không có chút tính công kích nào, dường như nhìn không thấy, lại giống như, trong phán đoán của bọn nó, Mạnh Hạo giống chúng nó, đều là tồn tại không có sức sống.

Mạnh Hạo nhìn nước biển tối đen, trong đầu của hắn, dần dần hiện lên thân ảnh mơ hồ của cha mẹ khi còn nhỏ. Trong lúc mơ hồ, hắn nhìn thấy hình ảnh chính mình đọc sách trước cửa sổ, còn có tiếc nuối mấy lần khoa khảo đều thi rớt, cùng với một bước lên Đại Thanh Sơn kia, cải biến cả cuộc đời của mình.

Kháo Sơn Tông, kế thừa Huyết Tiên, Tử Vân Tông, Mặc Thổ … cho đến vùng đất Tây Mạc, mọi thứ trải qua, đều quanh quẩn trong đầu Mạnh Hạo. Rất dài, dài đến nỗi Mạnh Hạo cũng quên, cách lúc bản thân gặp được Hứa Thanh ở Đại Thanh Sơn, đến nay đã đến một trăm năm.

Trăm năm, cứ như vậy trôi qua, nhanh đến mức khiến Mạnh Hạo có chút không kịp nhớ lại, đã đi xong hết, một đời phàm nhân.

Thời gian dần qua, trước mờ mịt của Mạnh Hạo, giống như hiện lên cả đời này, thấy bóng dáng tất cả mọi người. Kẻ thù cũng thế, bằng hữu cũng vậy, từng bóng dáng đó xuất hiện trước mắt hắn, trong lúc mơ hồ, dường như có thể nhìn thấy trong tối tăm, tồn tại nhân quả tuyến giữa mình cùng những người này.

Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo bỗng nhiên mỉm cười, trong tươi cười, trong mắt hắn giây lát liền hiện lên một chút quyết đoán.

Nếu lựa chọn con đường này, sẽ kiên định đi tiếp. Cầu trong hiểm, ngoại trừ sinh tử, chính là phú quý!

Hai mắt Mạnh Hạo nhắm nghiền, khoảnh khắc khi hai mắt khép kín, hắn không chần chờ chút nào, trực tiếp nghiền nát … một tia sức sống cuối cùng trong cơ thể!

Không phá thì không xây được, không có tử vong, nơi nào sẽ có tân sinh!

Tại khoảnh khắc một tia sức sống toái diệt biến mất, thân thể Mạnh Hạo trong thời khắc đó, dường như có một vài tiếng nổ vang không âm thanh quanh quẩn. Sức sống của hắn hoàn toàn biến mất, không còn tồn tại chút nào, ngọn lửa sinh mạng nháy mắt hoàn toàn tắt, cả người … Tử Vong!

Đây mới thực là tử vong, không có bất kỳ sức sống, không có bất kỳ linh trí, không có bất kỳ hơi thở, không có bất kỳ cảm giác, như táng thân tại nơi sâu trong biển tím này.

Ở khoảnh khắc hắn chết, chung quanh hắn, diệt tuyệt ý hóa thành khoảng cách, trở ngại hắn dung hợp với biển tím suốt 60 năm qua, nháy mắt biến mất tăm mất tích.

Sẽ không có chút ngăn trở nào nữa, dường như đối với Mạnh Hạo, đã sinh ra nhận thức, cho là hắn … giống như biển tím, đều là tử ý.

Đã không có diệt tuyệt làm khoảng cách, thân thể Mạnh Hạo lập tức đã bị tử khí nồng đậm đến từ toàn bộ biển tím Tây Mạc này, nháy mắt bao phủ, chui vào trong thân thể hắn, sau đó lại từ trong cơ thể hắn chạy ra, lui tới, vòng đi vòng lại.

Mạnh Hạo đã không còn ý thức, dường như cả người và thế giới này, đã cắt đứt quan hệ, không có … liên hệ nữa. Hắn quên thế giới, thế giới cũng quên hắn.

Chỉ có tử ý nồng đậm tới cực điểm trong biển tím này, mới nhớ rõ Mạnh Hạo, không ngừng ngưng tụ chung quanh hắn, không ngừng dung nhập vào trong cơ thể của hắn. Cho đến một ngày, sau khi toàn bộ máu thịt trên thân thể hắn tái nhợt, đều đã trở thành màu xám, đều hóa thành tử khí, hắn … đã cùng mảnh biển tím này, hóa thành một thể.

Lục phủ ngũ tạng hắn, tất cả vị trí trong thân thể hắn, tất cả mọi thứ, đều dung hợp cùng một chỗ với biển tím.

Hắn, đã trở thành biển tím.

Nhưng biển tím, còn chưa trở thành hắn.

Đến khi thời gian, lại trôi qua.

Một năm, năm năm, mười năm …. Cho đến khi ba mươi năm trôi qua. Từ lúc Mạnh Hạo bắt đầu cảm ngộ mưa tím, đã hơn 90 năm.

Cho đến lúc này, không trung vùng đất Tây Mạc, mưa tím liên miên không dứt gần trăm năm kia, rốt cục xuất hiện dấu hiệu đình chỉ. Mưa càng ngày càng ít, cho đến khi lại một năm trôi qua, mưa tím … ngừng.

Không trung vẫn u ám như trước, nhưng mưa cuối cùng cũng ngừng lại. Tuy rằng không phải hoàn toàn, ngẫu nhiên cũng sẽ tiếp tục, nhưng tổng thể mà nói, mưa tím, đã hoàn toàn trở thành quá khứ.

Khi mưa tím tạm dừng, toàn bộ biển tím Tây Mạc, ở một ngày này, bỗng nhiên có một chút bất đồng. Trên mặt biển, dưới mặt biển, tất cả u hồn tồn tại ở nơi này, trong ngày này, tại thời khắc này, toàn bộ đều yên lặng, biến thành an tĩnh, biểu tình mờ mịt càng nhiều hơn, dường như đang lắng nghe.

Một lần nghe này, chính là ba tháng.

Ba tháng sau, tất cả khôi phục như thường, nhưng không có bất kỳ người nào nhận thấy được. Mảnh biển tím này, dường như … có chút không giống với lúc trước.

Dường như từng cái bọt sóng của vùng biển này, mỗi một lần sóng biển cuồn cuộn nổi lên, dường như đều mang theo một tia ý chí.

Ý chí này, đến từ Mạnh Hạo!

Nhưng Mạnh Hạo đối với chuyện này, hồ đồ không biết. Hắn không nhớ rõ khi nào thì thức tỉnh, không nhớ ra được mình là ai, không nhớ ra được mọi thứ trong trí nhớ. Chỉ duy nhất nhớ rõ, ở một khắc thức tỉnh này, hắn đã trở thành biển tím.

Hắn là biển tím.

Biển tím, cũng là hắn.

Hắn mờ mịt nhìn toàn bộ thiên địa, quên thời gian trôi qua. Hắn nhìn thấy mưa ngừng lại, cho đến khi hoàn toàn không còn bất kỳ một giọt mưa nào rơi xuống nữa. Hắn nhìn thấy ở chỗ sâu trong biển tím, có một thanh niên mặc áo đen kiêu ngạo, đang khoanh chân nhập định.

Trong nháy mắt hắn nhìn thấy thanh niên này, thanh niên cũng đã nhận ra Mạnh Hạo, vẻ mặt đột nhiên đại biến, lộ ra vẻ hoảng sợ cùng không thể tin nổi, thậm chí thân thể còn lạnh run một cái. Nhưng lại không có một chút do dự, ở trong khó hiểu của Mạnh Hạo, thân thể bịch một tiếng, hóa thành con dơi màu đen, lấy tốc độ không cách nào hình dung, sợ hãi mà chạy.

Thậm chí, mỗi một lần ánh mắt Mạnh Hạo dừng trên người y, cũng có thể cảm nhận được người này run rẩy mãnh liệt, sợ hãi không cách nào hình dung, bỏ chạy với tốc độ cực nhanh, đảo mắt chính là vô tận.

Mạnh Hạo rất khó hiểu, thu hồi ánh mắt, nhìn thế giới ngẩn người. Cho đến khi hắn nhìn thấy ở trên mặt biển, bắt đầu có tu sĩ xuất hiện. Bọn họ thử bay trên biển tím Tây Mạc, bắt giữ những u hồn này.

Những chuyện này, Mạnh Hạo đều xem thấy rõ, thậm chí hắn còn chứng kiến cảnh, tu sĩ bị cuốn vào trong biển, trong chớp mắt mất đi sinh mạng.

Mạnh Hạo mờ mịt nhìn những cảnh này, cho đến khi càng ngày càng có nhiều tu sĩ hiện ra trong trời đất. Bọn họ cẩn thận không đụng chạm vào nước biển, mà dùng thần thông thuật pháp, tìm kiếm một ít đảo đỉnh núi không bị bao phủ hoàn toàn. Sau khi bao lấy đỉnh núi, liền xây dựng một thành trì trên biển.

Nói là thành trì, nhưng càng giống phường thị hơn.

Trên toàn bộ biển tím Tây Mạc, có mười cái phường thị như vậy được xây dựng.

Mạnh Hạo quan sát bọn họ, thậm chí một luồng ý thức khi dâng lên, mặt biển bọt nước ngập trời, vài cơn sóng lớn ngập trời đột nhiên xuất hiện, bao phủ lấy một cái phường thị được xây dựng.

Theo phường thị xuất hiện, càng ngày càng nhiều tu sĩ tiến vào không trung biển rộng Tây Mạc, chú ý cẩn thận, bắt giữ u hồn …

Mạnh Hạo thủy chung nhìn, dần dần hắn cảm thấy có chút không thú vị. Thời gian dần qua, lặng yên xuống, năm tháng trôi qua … không biết trôi qua bao lâu.

Nếu không có người quấy rầy, nếu không có bất ngờ, có lẽ Mạnh Hạo sẽ vẫn luôn lấy bộ dạng này tồn tại. Cho đến vạn năm sau, khi biển tím biến mất, ý thức của hắn sẽ trở lại trong cơ thể, một khắc khi biển tím tiêu tan, chính là lúc một lần nữa làm lại từ đầu.

Hắn không biết, giờ khắc này, hắn nhìn như ngộ đạo, nhưng trên thực tế, loại bộ dạng này, loại trạng thái này, ở thời xa xưa, được gọi là … Hóa yêu!

Buông tha cho nhục thể của mình, buông tha cho tu vi của mình, sau khi ý thức của bản thân cũng dập nát, lấy một loại hình thái sinh mạng khác để thức tỉnh, đã quên hết tất cả quá khứ, đã trở thành đại yêu thiên địa.

Cùng quá khứ, chặt đứt.

Trong biển không năm tháng, lạnh đến mức không biết năm.

Mạnh Hạo thấy được rất nhiều người, hiện ra trước mặt hắn. Có một lão giả mặc trường bào màu trắng, toàn thân tản ra đan hương, tiên phong đạo cốt, mặt mũi hiền lành. Tại một ngày nào đó, trong một năm nào đó, hiện ra trên mảnh biển tím này.

Lão kinh ngạc nhìn biển, Mạnh Hạo cũng kinh ngạc nhìn lão. Ở trên người lão giả này, Mạnh Hạo tìm được một chút quen thuộc, rất quen thuộc …

Lão giả lặng yên ở giữa không trung, nhìn biển ba tháng, mãi đến lúc này mới than nhẹ một tiếng.

- Đệ tử của ta, ngươi … đang hóa yêu sao…

Lão lắc đầu, mang theo một tia phức tạp, xoay người rời đi.

Thi thể Mạnh Hạo khoanh chân ngồi ở đáy biển, tại thời khắc này, hơi hơi chấn động một cái. Hắn, càng mờ mịt.