Rõ ràng tuổi không lớn lắm, nhưng lại đa mưu túc trí, tâm trí như yêu, nhân vật như vậy, ngày sau thành tiên, cũng sẽ trở thành yêu nghiệt!
Chỉ Hương có chút không cam lòng, âm thầm hừ một tiếng, tay phải đặt mạnh trên hòn đá.
Tiếng động nổ vang quanh quẩn, tầng băng trên hòn đá này nháy mắt vỡ vụn, lần lượt nổ tung về. Sau đó một cỗ lực mạnh mẽ bao phủ hòn đá này, khiến cho tốc độ nó dần dần chậm lại, cho đến sau một nén nhang, nó hoàn toàn tạm dừng ở trong hư vô, vẫn không nhúc nhích.
Bảy ngày sau, một luồng bạch quang từ xa xa bay tới, đó là một khối hòn đá khác, bất ngờ gào thét lại gần nơi này. Trong nháy mắt nó tiến đến gần, Chỉ Hương và Mạnh Hạo đồng thời thuấn di, trong phút chốc hiện ra tại trên hòn đá kia, theo hòn đá này, cải biến phương hướng, lại đi xa.
Cứ như vậy, trải qua suốt năm tháng, trong năm tháng này, hai người thay đổi ít nhất mười hòn đá, luôn luôn đi về phía trước trong hư vô này. Cho đến một ngày của năm tháng sau, ở phía trước của hai người, rõ ràng xuất hiện một vùng đất vô biên.
Bên cạnh vùng đất này, hiện ra màu đỏ, giống như loại ánh sáng kỳ dị, mà cả vùng đất là núi non chập chùng, còn tồn tại đống hoang tàn của một số lầu các, toàn bộ đại địa là một mảnh an tĩnh, dường như đã thật lâu rồi không có ai tới quấy rầy.
- Lộ tuyến của cự thạch trong Khư Kiều giới cũng không phải là cố định vĩnh viễn, lần này tuy nói xuất hiện một ít ngoài dự đoán, nhưng dựa ta và ngươi cùng nhau thôi diễn, ở trong này hẳn là nắm chắc tám phần, tìm được cự thạch để tiếp tục đi về phía trước.
- Tuy nhiên vùng đất này ta chưa từng tới, xem bộ dáng này, hình như cũng đến vạn năm rồi, có rất ít người đặt chân đến nơi này. Dù sao thì nơi này cũng đã rất gần với hai mươi ngàn thế giới rồi.
Chỉ Hương nhíu lại đôi mi thanh tú, bình tĩnh mở miệng. Lộ trình lần này, vì không có gặp được cự thạch kế tiếp để thay đổi phương hướng, mà mất đi mục tiêu, dưới sự thôi diễn của nàng và Mạnh Hạo, lúc này mới thay đổi đường đi, đến nơi này, tìm kiếm hòn đá đi về phía thế giới kế tiếp.
Mạnh Hạo gật gật đầu, hai người đứng ở trên tảng đá lớn, mặc cho hòn đá này lao thẳng vào hồng quang, nháy mắt thuấn di vào trong đó. Tiếng động nổ vang ngập trời còn đang quanh quẩn, bỗng nhiên vẻ mặt Mạnh Hạo mạnh mẽ biến đổi.
Không chỉ có hắn như thế, Chỉ Hương bên kia, cũng trong khoảnh khắc tiến vào thế giới xa lạ này, hai mắt bỗng nhiên nheo lại.
- Ngươi có muốn đạt được sinh mệnh vĩnh hằng không?
- Ngươi có muốn đạt được tư cách nghịch thiên sửa mệnh không?
- Ngươi có muốn là người có số mệnh độc nhất vô nhị trong thiên địa không?
Trong khoảnh khắc bước vào thế giới này, trong đầu Mạnh Hạo nổ vang, bên tai của hắn liên tiếp truyền đến thanh âm của ba câu hỏi, lần lượt là ba người khác nhau truyền đến. Nhưng mỗi một câu, giống như tiếng sấm, đánh thẳng vào chỗ sâu trong đầu Mạnh Hạo.
Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy không trung của thế giới này, là màu xám quen thuộc, khác biệt duy nhất là cả vùng đất, không có sương mù màu xám. Nhưng ở trong này, Mạnh Hạo thấy được hơn một trăm ngàn thân ảnh, những người này toàn bộ đều là kiều nô, chúng nó lấy tốc độ cực nhanh, gào thét lao về phía hắn cùng Chỉ Hương đang đứng.
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt, hơn một trăm ngàn kiều nô kia đã lơ lửng tới gần, nhưng lại cũng không nhìn Mạnh Hạo và Chỉ Hương một cái. Vẻ mặt một đám mang theo sự mờ mịt, nhưng lại có loại lo lắng mơ hồ, giống như nhận được nào đó lệnh triệu tập, trực tiếp lướt qua bọn họ, nhảy vào hư vô bên cạnh phía sau Mạnh Hạo và Chỉ Hương.
Trong một cái hô hấp ngắn ngủn, hơn một trăm ngàn kiều nô này, toàn bộ nhảy vào trong hư vô, biến mất không thấy, chỉ có thanh âm của bọn họ còn quanh quẩn xa xăm.
- Bao giờ Đạp Tiên kiều tái hiện, bao giờ mới gặp lại quân...
Nhiều kiều nô như vậy lướt qua bên người, lập tức khiến da đầu Mạnh Hạo run lên, hô hấp dồn dập. Lúc này tảng đá lớn ở dưới chân, cũng tạm dừng yên lặng, Chỉ Hương đang đứng ở trên tảng đá lớn này, cùng Mạnh Hạo liếc nhìn nhau, bị số lượng của kiều nô trong thế giới này làm chấn động.
Mạnh Hạo nghe được thanh âm, Chỉ Hương cũng nghe đến, thanh âm này dường như không phải là đặc biệt nói với hai người. Nó càng giống như là tiếng lòng của hơn một trăm ngàn kiều nô nơi đây, sau khi ngưng tụ cùng một chỗ, lan tràn ra.
Bọn họ không dám động đậy, mặc cho hơn một trăm ngàn kiều nô, giống như một biển âm hồn, lướt qua bên cạnh bọn họ dần dần rời đi. Cho đến khi toàn bộ thế giới khôi phục, màu xám biến mất, lộ ra sắc thái bình thường, thân thể Mạnh Hạo đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Vẻ mặt Chỉ Hương bên kia cũng còn sót lại sự hoảng sợ. Cho dù là nàng, nhìn thấy nhiều kiều nô như vậy, phản ứng đầu tiên cũng là, bản thân hôm nay chắc chắn chết rồi.
- Dựa theo theo hiểu biết của ta, kiều nô Đạp Tiên kiều, chỉ biết dựa vào vận mệnh tối tăm, theo bản năng trôi dạt ở bên trong Đạp Tiên kiều. Tối đa cũng chính là mấy trăm người tập trung cùng nhau thôi, nhưng nơi đây lại có nhiều như vậy kiều nô. Hay là nơi này... Có di tích khổng lồ nào đó của Yêu Tiên cổ tông?
- Bởi vậy, mới khiến cho những kiều nô này tập trung lại ở nơi đây?
- Nhưng nếu như phán đoán này là thật, thì vì sao lúc trước chúng nó lại phải cấp tốc rời đi. Vả lại xem bộ dáng của bọn nó, giống như mang theo lo lắng, loại cảm xúc biến hóa này, là chuyện không thể nào, trừ phi...
Chỉ Hương đang nói, bỗng nhiên chợt dừng lại một chút, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
- Trừ phi có người đang kêu gọi bọn họ?
Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, chậm rãi mở miệng, nói ra suy đoán của mình.
Hai người trầm mặc. Vùng đất này đang trong lúc khôi phục như thường, nhưng sau đó lại đột nhiên mạnh mẽ chấn động lên. Theo toàn bộ mặt đất chấn động, bầu trời vốn đang trong xanh, bất chợt xuất hiện vô số cái khe. Từng cái khe kia nhanh chóng mở ra, ngay sau đó truyền ra từng tiếng nổ vang bén nhọn.
Mặt đất run rẩy, không trung như muốn vỡ tan, nguyên một khối Tiên Kiều thạch, tại trong chớp mắt này, hình như có một tiếng rống giận kinh thiên mạnh mẽ truyền ra, quanh quẩn trong thiên địa. Thanh âm này rơi vào trong tai Mạnh Hạo, khiến thân thể Mạnh Hạo chấn động mạnh, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.
Thân thể Mạnh Hạo, tại thời khắc này, giống như không bị hắn khống chế nữa, nó như bị một cỗ lực mạnh mẽ tấn công lên người. Trong chớp mắt, thân thể bay ngược ra, ầm một tiếng, trực tiếp đánh lên trên tường ngăn cách phía sau, bên cạnh hư vô.
Cũng may tường ngăn cách này sau khi bị xé mở lúc trước, hiện giờ vẫn còn đang khôi phục, không có hoàn toàn khép lại, vẫn tồn tại lỗ hổng. Thân thể Mạnh Hạo giống như như diều đứt dây, bị trực tiếp cuốn vào trong hư vô.
Cùng lúc đó, Chỉ Hương cũng là phun ra máu tươi, thân thể liên tục run run mấy cái, cũng vẫn không thể chịu đựng, không ngừng lui về phía sau, nhưng lại có thể khống chế thân thể, tự động điều chỉnh, từ lỗ hổng trong hư vô mạnh mẽ lao ra.