Ngã Dục Phong Thiên

Chương 70: Độc đinh duy nhất!(2)




Một ánh mắt này, quét về phía Triệu Sơn Lăng, cái tên đại hán khôi ngô kia tựa như bị cả một dãy núi oanh kích vậy, không ngừng lùi lại phía sau, lại còn liên tục phun ra ba ngụm máu, phi kiếm hoàng kim trước người cũng vỡ vụn, sắc mặt gã trắng bệch đi, chợt xoay người, liều mình phá mở một khe không gian, tựa như muốn bỏ trốn.

Một ánh mắt này, nhìn về phía đám tu sĩ của Triệu quốc, khiến cho mọi người đều phun ra máu, linh khí trong cơ thể đám tu sĩ Trúc Cơ thì giảm sút không ngừng, thọ nguyên cũng bị hao tổn, một đám sắc mặt tái nhợt đi.

Mạnh Hạo ở trên đỉnh núi, hồng vụ lượn lờ xung quanh, bao quanh phần eo của hắn, sắc mặt hắn cũng tái nhợt, cố gắng bắt chặt lấy tảng đá lớn đó, nhưng khi mọi người nhìn lại thì, vị trí mà hắn đang đứng lại chính là mi tâm của Kháo Sơn Lão Tổ.

- Ép Kháo Sơn Tông ta giải tán, lại còn muốn diệt độc đinh còn lại của tông môn ta, các ngươi thật to gan!

Âm thanh tang thương của Kháo Sơn Lão Tổ ầm ầm vang động, truyền khắp bát phương, cũng có ba đạo hồng mang trực tiếp bay ra, bắn tới cả ba người Chu Ngôn Vân, mỹ phụ và cái tên đại hán Kim Hàn Tông kia.

- Chu mỗ là trưởng lão hộ đạo của Nhất Kiếm Tông, Kháo Sơn Lão Tổ ngươi mà giết ta, Nhất Kiếm Tông nhất định diệt ngươi!

- Kháo Sơn Lão Tổ bớt giận, vãn bối là đệ tử Thanh La Tông, gia tổ Bình Tam Đạo là chí hữu của lão tổ!

- Vãn bối biết sai, kính xin lão tổ chớ tức giận.

Ba người cùng một lúc lên tiếng khi thấy hồng mang đang đuổi theo mình, một tiếng hừ lạnh từ phía Kháo Sơn Lão Tổ truyền tới:

- Ba người các ngươi cút ngay cho lão phu, về mà hỏi tông môn trưởng bối của các ngươi, chẳng lẽ đã quên huyết ước năm đó, Triệu quốc này, là thiên hạ của lão phu, còn dám vào bước vào Triệu quốc thì đừng trách lão phu ra tay giết các ngươi, còn về ba tên đệ tử kia, cho các ngươi mang đi, vì lao phu cũng không cần.

Âm thanh nổ vang như sấm động của Kháo Sơn Lão Tổ vang lên, khiến cho ba đạo hồng mang kia dần tiêu tán, sắc mặt ba kẻ kia tái nhợt đi, không hề chậm trễ, cấp tốc bỏ đi, tiến nhập vào tinh không.

Một màn này, khiến cho toàn bộ tu sĩ Triệu quốc cảm thấy lạnh hết toàn thân, cả một đám run rẩy không thôi, tu sĩ Nguyên Anh còn như vậy, huống hồ bọn họ giờ chỉ có Kết Đan, giờ phút này thực sự là sợ hãi đến cực điểm rồi.

Truyền thuyết về Kháo Sơn Lão Tổ được lưu truyền từ ngàn năm trước, từ trong điển tịch các tông môn, dần dần hiện ra trong tâm trí bọn họ.

Thanh âm tang thương nhưng không hề kém phần khí phách cuồng bạo từ trong sương mù đang du động truyền ra, nháy mắt đã nhận định Mạnh Hạo làm trung tâm, màn sương mù bắt đầu ngưng tụ lại, hóa thành một cây trường thương, xuất hiện ngay trước mắt hắn.

Cây thương này không phải màu đỏ, mà dần dần thay đổi từ bạch quang, ngân quang rồi chuyển qua kim quang, trên thân thương có khắc vô số phù vân phức tạp, vô cùng bất phàm.

- Kháo Sơn Tông mà giải tán, cũng coi như thôi, nhưng kẻ này là độc đinh duy nhất trong nội môn ta, kẻ nào dám động vào ngươi, Mạnh Hạo ngươi cứ dùng cây thương này mà giết hết... Các người, còn không cút đi cho ta!

Thanh âm của Kháo Sơn Lão Tổ như vang vọng trong thiên địa này, lập tức khiến cho đám tu sĩ Triệu quốc phải bỏ chạy không ngừng, nhưng thực ra âm thanh của lão ta hẳn cũng đã suy yếu đi rồi, tuy không quá rõ ràng, nhưng kẻ nào có tâm, thì ngày sau nhớ lại, hẳn sẽ phát hiện ra điều này,

Giờ phút này, thân thể đám đệ tử ngoại tông đang hôn mê của Kháo Sơn Tông cũng bay lên toàn bộ, bắn thẳng về bốn phía, từng đạo huyết sắc quang mang trực tiếp bao phủ lấy toàn bộ Kháo Sơn Tông, một mảnh đục ngầu đó, người ngoài không tài nào nhìn được gì hết, chỉ còn có một mình Mạnh Hạo ở lại bên trong mà thôi.

Hà Lạc Hoa và Âu Dương kinh ngạc nhìn một màn này, cuối cùng trên mặt Hà Lạc Hoa lộ ra vẻ xấu hổ, cúi đầu vái một vái trước huyết sắc quang mang, sau đó thân thể khẽ chuyển, bước về phía xa.

Âu Dương thì trầm mặc, tìm toàn bộ đệ tử ngoại tông, sau đó đưa bọn họ ra khỏi núi hoang, đứng từ xa nhìn về phía Kháo Sơn Tông, khẽ thở dài một tiếng rồi xoay người rời đi.

Hà Lạc Hoa và lão đều hiểu được, lão tổ đã nói Kháo Sơn Tông giải tán, tức là không còn có Kháo Sơn Tông nữa rồi.

Bên trong huyết sắc quang mang, Mạnh Hạo thần sắc kích động, đưa mắt nhìn về thanh thương đang lóng lánh quang mang ba màu kia, đang định đưa tay cầm lấy thì thanh trường thương đó bỗng nhiên khẽ nổ, sau đó biến thành sương mù, rồi dần lại ngưng tụ lại một lần nữa, biến thành một lão giả mặc hồng bào, chính là Kháo Sơn Lão Tổ khí phách vô cùng vừa nãy.

- Đệ tử Mạnh Hạo bái kiến lão tổ, uy danh của người vang động Triệu quốc, truyền khắp Nam Vực, đệ tử khi vào tông môn vẫn luôn kính ngưỡng vô cùng, ngày ngày đều nghiên cứu dòng khai quyển trong Ngưng Khí Quyển mà lão tổ truyền cho, mỗi ngày đều có thu hoạch, lão tổ…

Mạnh Hạo nhanh chóng ôm quyền, cúi đầu thật sâu, chẳng hề nghĩ ngợi gì mà liên hồi nói thật trơn tru…

- Dừng, dừng, dừng, còn nhỏ mà không chịu học hành, chỉ biết vuốt mông ngựa, nói cho tiểu tử nhà ngươi biết, lão tổ ta năm đó so với ngươi, nói còn có thứ tự hơn nhiều, nghe còn tự nhiên hơn ngươi nói nhiều, có chút bổn sự như vậy thì đừng có mà làm bộ với ta đây…

Kháo Sơn Lão Tổ trừng mắt nói, nhưng trong lòng cũng khá là hưởng thụ.

Mạnh Hạo nhìn Kháo Sơn Lão Tổ, cười cười xấu hổ.

- Ngươi cho dù có nịnh hót lão tổ thì cũng vô dụng, ta đây… thôi, không nói nữa. Ngươi nghe cho kỹ đây, đây chỉ là một tia thần thức của ta, vất vả lắm mới có thể dọa cho ba tên Nguyên Anh chết tiệt kia bỏ chạy, giờ cũng chuẩn bị tiêu tan rồi, bản thể của ta cũng sẽ lâm vào ngủ say một năm. Cho nên không quan tâm ngươi dùng biện pháp gì, chỉ cần một năm sau, ngươi đem toàn bộ cường giả ngoài Trúc Cơ của Tu Chân giới Triệu quốc này kéo tới nơi lão tổ bế quan, thì ta sẽ thưởng lớn cho ngươi!

Kháo Sơn Lão Tổ vừa nói, thì thân hình cũng bắt đầu tiêu tán, thần sắc lão lo lắng, mau chóng nâng tay lên bắn một chỉ về phía Mạnh Hạo.

Lập tức một luồng thần thức truyền vào trong tâm Mạnh Hạo, chỉ cho hắn làm sao có thể mở được cửa nơi bế quan.

- Tiểu tử, ngươi là độc đinh duy nhất của Kháo Sơn Tông ta, cho nên ngươi mà chết thì lão tổ cũng bồi tang theo ngươi…Ta… Ta hận a…

Thanh âm của Kháo Sơn Lão Tổ còn đang quanh quẩn, thân thể đã tiêu tan, không còn bóng dáng.

Mạnh Hạo ngẩn người một lúc, sau đó mới kịp phản ứng, vừa rồi toàn bộ biến hóa của ngoại giới kia, đều chỉ là Kháo Sơn Lão Tổ đang hù dọa mọi người mà thôi.

- Khó trách lão không có giết ba người kia… Nhưng, cây thương cho ta đâu?

Một Kháo Sơn Tông lớn như thế, giờ này lại chỉ có một mình Mạnh Hạo đang đứng cô đơn ở nơi này. Nhìn màn sương mù màu hồng đang dần tiêu tán đi, cúi đầu nhìn xuồng thì một ngoại môn Kháo Sơn Tông vốn náo nhiệt vô cùng, hiện giờ cũng chỉ một mảnh trống trải.

Hứa sư tỷ đã bị mang đi, mà Trần sư huynh cũng đi tới Nam Vực, ngay cả tên mập cũng đã rời khỏi nơi này, không biết lần gặp lại sau này là ngày tháng năm nào.