Ngã Dục Phong Thiên

Chương 697: Nhất Trần Tử!




Hộp này phát ra quang mang nhu hòa, Mạnh Hạo không có lập tức mở ra, mà là cẩn thận quan sát một phen, xác định không có gì nguy hiểm, mới chậm rãi đem nó mở ra. Ở khoảnh khắc mở ra, một cỗ hơi thở nồng đậm, đập vào mặt, khí tức này có đan hương, có linh động, cũng có một cỗ cảm giác nói không ra lời, giống như cực phẩm linh thạch vậy, nhưng lại vượt xa nhiều lắm.

Chỉ là hô hấp một ngụm, tâm thần Mạnh Hạo liền rung lên, lỗ chân lông toàn thân nháy mắt mở rộng ra.

Trong hộp có một nắm sa thổ màu đen mịn, to cỡ móng tay, khí tức nồng đậm nọ chính là từ trên chỗ sa thổ này tràn ra, Mạnh Hạo vừa nhìn lập từ có một từ hiện lên trong đầu hắn.

- Tiên thổ!

Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, sau khi cẩn thận quan sát, hắn có thể xác định, đây đúng là thổ, thổ trong ngũ hành!

- Đáng tiếc quá ít, nếu số lượng mà đủ, có lẽ thật sự có thể từ trên nó, dùng phương pháp làm xuất hiện đồ đằng hỏa, ngưng tụ ra đồ đằng thổ thuộc về ta!

Mạnh Hạo tim đập thình thịch, sau khi che kín hộp này, liền trân trọng thu hồi.

- Muốn đạt được lượng lớn tiên thổ, tất nhiên cần chém giết cướp đoạt... Việc này, đoạt thôi!

Trong mắt Mạnh Hạo lộ ra quyết đoán, việc này liên quan đến đồ đằng thổ của hắn có thể hình thành hay không, cũng là đại sự như việc hắn bước vào Khư Kiều giới để thu hoạch yêu linh vậy. Giờ phút này, khi ngẩng đầu thì Mạnh Hạo nhìn hư vô bốn phía, nghĩ tới uy lực kinh người lúc vừa rồi của Liên Hoa kiếm trận của mình.

- Đây tuyệt đối vượt xa lực lượng tuế nguyệt bình thường, có thể trong khoảnh khắc làm cho một tu sĩ Nguyên Anh không thể không buông tha cho thân thể. Như thế xem ra, ở bên trong năm tháng trôi qua, ngay cả thuấn di cũng không thể làm được, chỉ có Nguyên Anh xuất khiếu, mới có thể mạnh mẽ rời đi.

- Mới vừa rồi một nháy kia, năm tháng từ trên Liên Hoa kiếm trận tràn ra, nhất sát ngàn năm!

Mạnh Hạo hô hấp có chút dồn dập, hắn lấy ra kiếm gỗ tuế nguyệt, nhìn kỹ lại.

Nhưng vô luận là nhìn như thế nào thì cũng vẫn như thường, không có biến hóa gì mà Mạnh Hạo không phát hiện.

- Chẳng lẽ là có liên quan đến hư vô nơi đây? Hay hoặc giả là theo như ta đoán, có liên quan tới thời gian ở Khư Kiều giới này trôi qua không giống với vùng đất Tây Mạc?

Mạnh Hạo suy nghĩ sau một lúc lâu, cũng tìm không ra đáp án rõ ràng, nhưng mà trong mắt hắn đã có tia sáng chớp động, ẩn ẩn cảm thấy, nếu chính mình tìm được nguyên nhân chính xác, có lẽ liền tìm được một phương pháp làm cho Liên Hoa kiếm trận, vĩnh viễn có được uy lực cường đại.

- Bất luận ra sao, cho dù là ở bên trong hư vô này chăng nữa, Liên Hoa kiếm trận của ta bạo tăng uy lực, chuyện này đối với ta mà nói, có chỗ tốt quá lớn!

Mạnh Hạo thu hồi tuế nguyệt kiếm, đúng lúc này, bỗng nhiên hai mắt hắn ngưng tụ, ngẩng đầu nhìn hướng xa xa. Chỉ thấy ở bên trong hư vô tối đen ở phía xa, xuất hiện một mảnh đại địa, tảng đá của mình so với nó thì có vẻ cực kỳ nhỏ bé. Mảnh đại địa này trôi nổi ở trong hư vô, vẫn không nhúc nhích.

- Đến rồi!

Mạnh Hạo đứng lên, ở trong ngọc giản của nam tử trung niên, có miêu tả về khối đại địa này, cùng mảnh đất mà Mạnh Hạo rơi xuống đầu tiên kia giống nhau, chúng nó... Đều là đá vụn của Tiên Kiều.

Chẳng qua Tiên Kiều quá khổng lồ, cho nên cho dù chỉ là một mảnh đá vụn trong hàng vạn mảnh của nó đi chăng nữa, cũng đã giống như một mảnh đại địa.

Gào thét, tảng đá bảy trăm trượng dưới thân Mạnh Hạo lao thẳng đến mảnh đất kia, tốc độ cực nhanh, khi đến gần thì nhấc lên tiếng động bén nhọn chói tai. Mạnh Hạo lần nữa ngồi xuống, trực tiếp thu hồi pháp bảo ngự hàn, khi hàn khí bức đến thì Bất Diệt Hỏa trong cơ thể lại vận chuyển.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...

Oanh!~ Một tiếng nổ kinh thiên, Mạnh Hạo chỉ cảm thấy hòn đá dưới thân mạnh mẽ chấn động, bản thân cũng vì thế mà lay động theo, sau đó hòn đá này liền xé rách hư vô, vọt đi vào. Cùng lúc đó, trước mắt Mạnh Hạo cũng nháy mắt có ánh sáng.

Hắn lập tức tản ra linh thức, nhất thời phát hiện thế giới nơi đây, bầu trời lôi đình rất ít, khe nứt cũng không nhiều, nhìn qua, rất là yên ổn, nếu như so với thế giới mà Mạnh Hạo từng đến lúc trước, thì ổn định hơn không ít.

Mặt đất núi non phập phồng, còn có hồ nước con sông, kích thước phạm vi của nơi này, khi Mạnh Hạo ở giữa không trung nhìn vào, nếu so với thế giới lúc trước hắn đi qua thì lớn gấp mười lần hơn.

Hòn đá gào thét, bay thẳng đến phía trước, Mạnh Hạo không hề khoanh chân, mà là đứng lên, ngưng thần nhìn ra bốn phía, bỗng nhiên hai mắt hắn ngưng tụ, nhíu mày.

Hắn nhìn đến ở phía xa, có bảy đạo cầu vồng đang ở giữa không trung, chém giết lẫn nhau.

Trong bảy người này có hai ngươi tu vi cao nhất đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, hai người giao thủ, tiếng nổ vang không ngừng, năm người khác, hiển nhiên đều thuộc về đồng minh của hai người này.

Hai người này đều là nam tử, một người mặc áo tím, một người mặc áo trắng, dung nhan tuấn lãng, khí chất không tầm thường, ra tay là thần thông tràn ngập. Hai người đều đang ngăn trở đối phương, cướp đoạt...... một cái quang đoàn màu trắng trôi nổi ở cách đám người kia không xa!

Trong quang đoàn này, Mạnh Hạo liếc mắt liền thấy, có nắm tiên thổ to cỡ ngón tay.

Khi Mạnh Hạo nhìn thấy bọn họ, thì những người này cũng nhìn thấy được đại thạch bảy trăm trượng đang từ trên thiên không gào thét mà đến, cùng với Mạnh Hạo trên đại thạch mặt không biểu cảm, tóc dài tung bay.

Hai mắt Mạnh Hạo chợt lộ ra tinh quang, thân mình khoảnh khắc thuấn di một cái, trực tiếp từ trên hòn đá bảy trăm trượng biến mất, khi xuất hiện thì đã ở cách đám người kia hơn mười trượng.

Mạnh Hạo kinh ngạc hô nhẹ một tiếng. Hắn vốn là tính thuấn di đến bên cạnh đoàn hào quang có tiên thổ kia, nhưng lại xuất hiện ở nơi này, như thể thuấn di bị vô hình quấy nhiễu.

Gần như ở khoảnh khắc thân ảnh Mạnh Hạo hiển lộ ra, một người trong bảy người này, là một lão giả tóc đỏ hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên. Ngay sau đó một mảnh hồng hải biến ảo ra, bay thẳng đến bầu trời, rồi hình thành trận mưa màu đỏ, nổi lên cuồng phong cuồn cuộn, nhằm về phía Mạnh Hạo.

- Nếu không thể thuấn di, như vậy...

Ngoài thân thể Mạnh Hạo khoảnh khắc liền xuất hiện huyết quang, trong huyết quang này, thân thể hắn chợt lóe rồi trực tiếp biến mất vô ảnh, khi xuất hiện lại thì rõ ràng đã ở trước người lão giả tóc đỏ, tốc độ cực nhanh. Sự xuất hiện đột nhiên của Mạnh Hạo, làm cho hai mắt lão giả tóc đỏ này co rút lại, thân thể lui ra phía sau, tay phải nâng lên một chút, Hồng Hải lại lập tức biến ảo ra, giống như biển máu, cuốn sang bốn phía.

Tiếng nổ vang quanh quẩn, thân ảnh Mạnh Hạo gào thét mà ra, bên ngoài thân thể hắn tơ của Vô Mục tằm nhanh chóng quấn quanh, tràn ra quang mang màu bạc, ngăn cách toàn bộ Hồng Hải đánh đến ở bên ngoài.

Lão giả tóc đỏ biến sắc, lại muốn lui về phía sau, nhưng đã chậm. Mạnh Hạo nâng tay phải lên, một quyền trực tiếp hạ xuống, tiếng động nổ vang kinh thiên.