Ngã Dục Phong Thiên

Chương 677: Kinh tâm động phách! (3)




Nhưng tuyệt vọng này chỉ là nháy mắt liền biến mất, Triệu U Lan cắn chót lưỡi, mạnh mẽ phun ra máu tươi. Máu tươi này vừa mới xuất hiện, không khí lập tức tràn ngập mùi huyết tinh nồng đậm, mà bộ dạng Triệu U Lan, thì khoảnh khắc già đi một chút, cả người uể oải.

Một cỗ nguy cơ trực tiếp hiện lên trong lòng Mạnh Hạo, giờ phút này phía sau hắn, tiếng rống giận quanh quẩn, chín trưởng lão Nguyên Anh kia đã chuẩn bị thuấn di mà đến, nhưng lại cứng rắn tạm dừng. Một màn này, làm cho nội tâm Mạnh Hạo cả kinh, đúng lúc này, trên bầu trời truyền ra một tiếng rít gào, đó là từ chân trời, cũng là nơi giao chiến giữa đồ đằng Thánh Tổ của ngũ bộ cùng Chu Thánh kia truyền đến.

Theo rít gào truyền ra, một bóng đen cực lớn, trực tiếp từ phía trên không đâm xuống phía dưới, hướng về khu vực chỗ Mạnh Hạo, khoảnh khắc khi nó buông xuống, cẩn thận nhìn, đó là một cái chân nhện!

Tốc độ cực nhanh, ở nháy mắt tiến đến, Mạnh Hạo cảm nhận được nguy cơ sinh tử, cảm nhận được mặt đất run run. Đó là một loại hơi thở diệt sạch ở phạm vi nghìn trượng chung quanh hắn,.

Chính lúc này, trong ngụm máu tươi được phun ra kia, Triệu U Lan lấy sinh cơ, đổi lấy một lần tốc độ bạo tăng, thân ảnh mạnh mẽ lui về phía sau với tốc độ cực nhanh, dường như trong nháy mắt liền trực tiếp thoát ra khỏi phạm vi nghìn trượng.

Thậm chí thân ảnh của nàng cũng xuất hiện vẻ mơ hồ, như bị vô hình kéo dài, giờ phút này xảy ra trước mặt Mạnh Hạo, là hai lựa chọn, một là buông tha đuổi giết, chạy trốn khỏi một kích kinh khủng của Chu Thánh kia, một cái khác... chính là tiếp tục giết chết.

Chuyện quá khẩn cấp, không cho phép Mạnh Hạo nghĩ nhiều, trong mắt của hắn hàn quang chợt lóe, thân mình về phía trước mạnh mẽ cất bước, tay phải nâng lên. Trong nháy mắt khi thân ảnh Triệu U Lan sắp bỏ chạy, một phát bắt được cánh tay ngọc mà Triệu U Lan dùng để giơ Vực Ngoại Tâm Ma hoa lên cao.

Cánh tay ngọc mềm mại giống như không có xương, hơi chút lạnh lẽo, chạm vào đó đủ để cho rất nhiều người trong lòng rung động, nhưng trong mắt Mạnh Hạo nơi này cũng là sát cơ chợt lóe.

- Trở lại cho ta!

Hắn mạnh mẽ kéo, mang theo lực lượng tu vi hủy diệt, nháy mắt dung nhập cánh tay đối phương, muốn đem toàn thân phá hủy.

Giờ phút này bầu trời như có mây đen áp đỉnh, chân của con Chu Thánh khổng lồ kia hình thành bóng đen giống như liêm đao*, đang lấy tốc độ cực nhanh buông xuống, nơi đi qua, hư không bị khoét mở ra một vết dài, khí thế kinh người.

*đao hình lưỡi liềm

Sắc mặt Triệu U Lan đại biến, ở thời khắc mấu chốt này, ánh mắt nàng lộ ra một chút tàn nhẫn quyết đoán, tay trái bỗng nhiên nâng lên, nháy mắt có một thanh phi kiếm xuất hiện. Trong lòng nàng biết mình không phải đối thủ của Mạnh Hạo, một kiếm chém tới, chém không phải Mạnh Hạo, mà là cánh tay phải mất đi tri giác, lại truyền đến lực lượng hủy diệt khủng bố, uy hiếp nghiêm trọng đến bản thân của chính mình, đang bị Mạnh Hạo bắt lấy.

Trong khoảnh khắc khi lực hủy diệt đến từ Mạnh Hạo muốn bùng nổ, thì một kiếm chém xuống, máu tươi phun trào, thân thể Triệu U Lan lấy tốc độ khó có thể hình dung, nháy mắt thoát ra khỏi nghìn trượng. Sau khi hiện ra bên ngoài nghìn trượng, nàng liên tục phun ra bảy tám ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, huyết nhục cánh tay phải co rút lại, hơi thở suy yếu, tu vi cũng rơi xuống. Đây là lần đầu tiên trong đời này từ khi nàng sinh ra đến giờ, bị đả thương nặng đến thế, suýt nữa tử vong!

Nàng tóc tai bù xù, cả người chật vật đến cực điểm, dung nhan xinh đẹp giờ phút này vì đau đớn mà vặn vẹo. Loại đau đớn do cụt tay này, đủ để khiến người ta đau đến bất tỉnh đi, Triệu U Lan mạnh mẽ ngẩng đầu thì thân thể run run, gắt gao nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

- Mối thù đoạn tay, U Lan nhất định sẽ trả lại gấp mười lần!

Ở bên người Triệu U Lan, chín trưởng lão Nguyên Anh lúc trước, khoảnh khắc thuấn di xuất hiện, nghiêm khắc bảo hộ nàng, rất nhanh lui về phía sau, ánh mắt một đám nhìn về phía Mạnh Hạo, mang theo sát cơ mãnh liệt.

Hai mắt Mạnh Hạo chớp lóe tinh mang, biết lần này muốn giết cô gái này, đã là không thể nào. Nàng này quyết đoán, cho hắn ấn tượng cực kỳ mãnh liệt, thời điểm như thế, có thể trong khoảnh khắc ra quyết định quyết đoán, nhân vật như vậy, từ khi Mạnh Hạo tu hành đến nay, chứng kiến không nhiều lắm.

Lúc ấy, chỉ cần đối phương hơi chút chần chờ, hoặc giả là phản ứng chậm nửa điểm, như vậy chờ đợi nàng, chính là tử vong.

Mạnh Hạo nheo hai mắt lại, tay phải vung lên, thu hồi cánh tay Triệu U Lan. Cô gái này thân phận địa vị ở Ngũ Độc đại bộ tất nhiên rất cao, đồ đằng lực chứa nhiều biến hóa cùng nghiên cứu, có lẽ ở trong cánh tay kia, có thể có một chút thu hoạch.

Dù sao nếu kết thù, như vậy liền phải nghĩ biện pháp, đem đối phương thậm chí toàn bộ tộc đàn, đều hoàn toàn giết hết, Tu Chân Giới, vốn là cá lớn nuốt cá bé, cùng thiên địa tranh giành, cùng chúng sinh đoạt, đường này mềm lòng không thể đi.

Thu hồi cánh tay đối phương, đồng thời, Mạnh Hạo cũng không chút do dự, đem hòm đựng Vực Ngoại Tâm Ma hoa kia, trực tiếp đóng lại. Trong khoảnh khắc đóng lại, quang mang Tâm Ma hoa tiêu tán, chí bảo ảnh hưởng tới toàn bộ chiến cuộc, suýt nữa đem Ô Thần ngũ bộ diệt tộc, ở một khắc này, uy áp tiêu thất, bị Mạnh Hạo không chút khách khí thu hồi.

Loại chí bảo này, thế gian ít có, Mạnh Hạo thân là đại sư đan đạo, sau khi nghiên cứu sẽ có thu hoạch trên đan đạo, thậm chí có thể dùng cái này luyện ra đan dược tương tự, hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua.

Cũng chính tại cái chớp mắt này, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn hướng bóng đen thật lớn đang buông xuống, tay phải nâng lên chỉ một cái về phía đại tế tự đang bị vây khốn.

Nháy mắt tơ của Vô Mục tằm bên ngoài thân thể đại tế tự trực tiếp tản ra, lộ ra Đại tế tự bên trong vẻ mặt khiếp sợ. Lão dùng gần như toàn bộ phương pháp, đều không thể phá mở tơ tằm này nửa điểm, nội tâm đã sớm rung động.

Tơ tằm khoảnh khắc trở lại bên người Mạnh Hạo, nhanh chóng quấn quanh, Mạnh Hạo đứng ở mặt đất, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn hướng bóng đen từ trời cao tiến đến.

- Vô Mục tằm của ta có thể chống cự lôi kiếp, chẳng qua là một con yêu nhện mà thôi, tu vi cho dù không tầm thương nhưng há có thể sánh cùng thiên kiếp?

Mạnh Hạo vung tay áo, song nhãn lộ ra tia lãnh lệ.

Ngay khoảnh khắc Mạnh Hạo nâng lên, trên bầu trời, chân nhện như mây đen giáng xuống, bao phủ phạm vi ngàn trượng âm ầm nổ vang.

Mặt đất run run, một cỗ uy áp kinh khủng nháy mắt truyền khắp bát phương, làm cho tất cả sinh mệnh tồn tại trong nghìn trượng này, giống như không thể né tránh. Tất cả tồn tại, ở dưới lực lượng kinh thiên lực, đều muốn tan thành tro bụi, hoàn toàn hỏng mất.

- Người này chết chắc rồi!

Chín trưởng lão Nguyên Anh kia, giờ phút này bảo hộ Triệu U Lan đã mất đi cánh tay phải sắc mặt tái nhợt, mắt lạnh nhìn về phía một màn này. Nhưng Triệu U Lan lại nhăn lại đôi mi thanh tú.

Mày nàng khẽ run, đó là đau đớn khi mất đi tay phải, chẳng những khiến sắc mặt nàng tái nhợt, mà càng là đau đớn trong tâm thần. Nàng chỉ có thể đem hết toàn lực xem nhẹ cánh tay đã mất đi, dùng toàn bộ tâm thần còn lại trong giờ phút này, đi phân tích Mạnh Hạo.