Ngã Dục Phong Thiên

Chương 617: Phong Yêu đời thứ năm!




Hơn nữa ở trên người của nó còn tồn tại từng vết sẹo đã khép lại, một luồng hơi thở cường đại từ trên người nó khuếch tán ra, khiến cho trời đất biến sắc, gió mây biến đổi, khắp nơi núi rừng đồng thời gào thét.

Cặp mắt của nó mang theo trí tuệ, nhìn về phía Mạnh Hạo.

Khi nó vừa xuất hiện thì thanh âm niệm chú của mấy ngàn tộc nhân xung quanh lập tức trào dâng, ào ào cúng bái.

Tế tự mặt đất cùng tế tự bầu trời đều hướng về thụ nhân, cúi đầu.

Mạnh Hạo không chớp mắt, nhìn thụ nhân khổng lồ, đầu óc hắn có chút rung động. Hắn hoàn toàn có thể khẳng định, thụ nhân này là đại yêu thiên địa, nó cũng giống như Bắc Hải, là một yêu chân chính!

- Người ngoại tộc... Ngươi đã lấy được sự đồng ý của tộc mà ngô che chở, thì ngô... sẽ đưa ngươi một cơ hội tạo hóa, mang ngươi cảm thụ trí nhớ đã qua trải qua ngàn vạn năm của ngô...

Thụ nhân khổng lồ ồ ồ nói, nó nhìn Mạnh Hạo, tay phải từ từ nâng lên, đặt ở trước người Mạnh Hạo.

Khi thụ nhân này để tay ở trước mặt Mạnh Hạo, chờ đợi Mạnh Hạo bước lên, thì trong túi trữ vật của Mạnh Hạo, Cổ Ngọc Phong Yêu, từ sau khi Mạnh Hạo đi vào Tây Mạc, trong nháy mắt lần đầu tiên chấn động một cái.

Cùng lúc đó, giọng nói tang thương của Cổ Ngọc Phong Yêu vang lên trong đầu Mạnh Hạo, quanh quẩn vang dội.

- Cổ đạo, chấp phong thiên chi niệm, muôn dân sơn hạ đại thiện, chín sơn hải cần đạo kiếp đến, mạng ngô vô lượng!

- Cổ đạo, niệm vạn biến của yêu, không đi theo tiên lộ, đạp kiếp chín sơn hải, đạo ngô vĩnh hằng, muôn dân sai mà đạo ngô thật, mạng ngô vô lượng!

Thanh âm tang thương ở trong đầu Mạnh Hạo như một chuỗi lôi đình nổ tung, rầm rầm quanh quẩn. Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, hít sâu một cái, nhìn bàn tay thụ nhân để ở trước mặt, trong mắt Mạnh Hạo lộ ra một chút quyết đoán, cất bước, bước vào trong lòng bàn tay của thụ nhân này.

Khoảnh khắc khi hắn bước lên đó, thụ nhân ngẩng lên rống về phía bầu trời. Tiếng hô long trời lở đất, nhưng lại tách mở tầng mây đầy trời, vén ra bầu trời xanh thăm thẳm, hóa thành một cơn lốc xoáy khổng lồ. Tại bên trong lốc xoáy giống như tồn tại một thế giới khác.

Cùng lúc đó, thụ nhân này nắm bàn tay lại, nhưng lại không làm đau Mạnh Hạo chút nào. Thân mình đạp trên ánh sáng, đi thẳng lên trời cao, trong nháy mắt liền nhảy vào trong lốc xoáy kia, thân thể lập tức phóng to lên, Mạnh Hạo nhìn không chuyển mắt. Hắn thấy được thụ nhân khổng lồ này, sau khi thân thể không ngừng mà phóng to, trực tiếp hóa thành một đại thụ thiên địa.

Tại khoảnh khắc lúc thụ mộc này xuất hiện, đầu óc Mạnh Hạo nổ tung một tiếng, ý thức không ngừng kéo dài, giống như thời gian nghịch chuyển, trời cao vỡ vụn, sao trời buông xuống.

Ngẩng đầu thì thấy bầu trời không còn là trời, mà là một khoảng không đầy tinh thần, mặt đất một mảnh mênh mang, mơ hồ có thể nhìn ra vẫn là Tây Mạc, nhưng lại cùng Nam Vực tuy hai mà một. Thiên Hà hải xanh thẳm, bên kia biển là Đông Thổ với mặt đất chấn động, cùng Bắc Mạc trong lúc đó hình như có một cơn gió lốc gào thét quét ngang.

Đây là vùng đất Nam Thiên không biết vào năm nào tháng nào.

Mặt đất này cũng không phải là một mảnh bằng phẳng, mà là một viên tinh thần.

- Đây là … Nam Thiên Tinh!

- Bên cạnh núi thứ chín, Nam Thiên, Đông Thắng, Bắc Lô, Tây Ngưu, bốn viên tinh thần vĩnh hằng, dựa theo ý chí viễn cổ, không có bắt đầu, không có kết thúc, vờn quanh núi thứ chín...

- Mà ta... Đến từ núi thứ chín. Trên biển có một đảo tên gọi là Quang Thanh, ta là Thanh Mộc chí tôn ở trên đảo Quang Thanh!

Thanh âm tang thương quanh quẩn, đó là thanh âm của thụ nhân, khuếch tán qua trời đất, truyền vào thần trí của Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo hít sâu một hơi, theo thanh âm của thụ nhân, mặt đất trước mặt Mạnh Hạo dần dần thu nhỏ lại, trở thành một viên tinh thần. Cùng lúc đó, hắn thấy được tại trong tinh không này, rõ ràng có tồn tại …

Một ngọn núi vô cùng khổng lồ, núi dường như nhìn không tới cuối!!

Núi này to lớn hơn Nam Thiên Tinh nhiều lần, giống như cự nhân cùng con kiến, khiến cho trong nháy mắt khi Mạnh Hạo nhìn qua, đầu óc vù vù. Nhận thức của hắn tại trong nháy mắt này giống như bị xé nứt, tâm thần sụp đổ.

Mặc dù đối với núi thứ chín, đối với Nam Thiên Tinh, Mạnh Hạo cũng không phải là hoàn toàn không biết gì. Nhưng mãi cho đến lúc này, hắn mới chính thức thấy được... Núi thứ chín hào hùng như thế nào!

Hắn thấy được núi thứ chín, thấy được bốn phía của núi thứ chín, tồn tại bốn viên tinh thần bao gồm cả Nam Thiên Tinh. Còn có hai bên núi thứ chín, hai mảnh … biển rộng nhìn không tới cuối, giống như tinh không, tựa như rộng không giới hạn...!

Có lẽ kia không phải là nước biển thật sự, nhưng lúc này nhìn lại thì thấy sóng biển ngập trời, sóng to cuồn cuộn đánh tới, giống như muốn diệt trừ viên tinh thần.

Một màn này làm cho tâm trí Mạnh Hạo chấn động hơn bao giờ hết.

Cùng lúc đó, hắn nhìn thấy một luồng thanh quang từ trong biển cấp tốc tiến đến, có thể nhìn đến bên trong ánh sáng, đó là một đại thụ màu xanh giống như có thể tranh phong cùng trời cao.

Cây ấy lao ra biển rộng, lướt qua sông tinh không, thẳng hướng đến Nam Thiên Tinh. Nhưng trong chớp mắt khi cây ấy tiến đến, đầu óc Mạnh Hạo lập tức ông một tiếng, hắn nhìn đến ở trên Nam Thiên Tinh, rõ ràng hiện ra một gương mặt thật lớn.

Khuôn mặt khổng lồ này, có thể nhìn ra là một lão giả, lão giả từ từ nhắm hai mắt, giống như Nam Thiên Tinh là thân thể của lão, đầu của lão mờ ảo, trùng điệp với Nam Thiên Tinh, hơi hơi mở miệng hướng về phía thanh quang đang tiến đến, nói ra một âm tiết mà Mạnh Hạo nghe không rõ.

Khoảnh khắc lúc âm thanh nay xuất hiện, thanh mộc bên trong thanh quang trực tiếp ầm ầm sụp đổ, chia năm xẻ bảy, hóa thành vô số mảnh nhỏ, rơi xuống Nam Thiên Tinh.

Trong đó phần lớn mảnh nhỏ trong quá trình rơi xuống bị thiêu đốt, trở thành tro bụi. Chỉ còn lại một ít mảnh, rơi thẳng đến chỗ Mạnh Hạo, nháy mắt phá tan thân thể Mạnh Hạo, trực tiếp chui vào. Sau khi dung hợp cùng thân thể hắn xong, lại mang theo hắn rơi vào cả vùng đất Tây Mạc, từ đó bắt đầu mọc rễ.

Mạnh Hạo có chút mờ mịt, hắn không cảm giác thấy đau đớn, nhưng hắn lại có loại cảm giác, giống như chính mình đã trở thành gốc đại thụ kia, trải qua thời gian vô tận, hóa thành một cây Thanh Mộc.

Nhiều năm qua đi, dưới tàng cây có một con bạch lang đi tới, một con hoa xà, một con dơi bé nhỏ sống ở dưới tàng cây. Không biết trôi qua bao lâu nữa, vào hoàng hôn của một ngày mưa, từ phía xa trong màn mưa có một người đi tới.

Kia là một người nam tử trung niên, cầm một cây dù, sau khi đi tới trước cây thì dừng lại ngắm nhìn vài lần.

- Lại là một thứ đã từng chứng đạo Nam Thiên, thân thể đã mất, hồn phách đã tàn, nhưng vẫn muốn lưu lại một tia hồn, muốn tiếp tục ở Nam Thiên để chứng minh...

- Cũng được, Nam Thiên Tây Mạc, là hậu duệ của ta, ta sẽ cho bọn ngươi lưu lại hóa thành tạo hóa đồ đằng, giống như yêu đạo chi đan của Nam Vực... Đường đến cổ đạo, mạng ngô vô lượng.

Nam tử trung niên than nhẹ một tiếng, nâng tay phải lên đặt trên Thanh Mộc, hồi lâu, xoay người rời đi.