Ô Linh cũng quay đầu, ánh mắt như phun ra lửa nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, gằn từng tiếng một:
- Ngươi nắm chắc mấy phần?
- Tám phần thôi!
Mạnh Hạo cười cười, quay đầu nhìn năm con Thanh Mộc Lang ở bên người mình, rồi đưa chỉ vào con sói Ngũ Mao.
Con Ngũ Mao mạnh mẽ ngẩng đầu lên, trong mắt nó lộ ra tia lạnh, thân thể nhoáng một cái lập tức lao ra, hóa thành một luồng ánh sánh màu xanh, nháy mắt bay thẳng đến chỗ Thanh Mộc Bức.
Ánh mắt Ô A Lý tỏ ra khinh miệt. Trong các đồ đằng của tam đại huyết mạch, Thanh Mộc Lang là có thân thể to lớn nhất, tuy cũng có sở trường về tốc độ, nhưng không thể so sánh với Thanh Mộc Bức. Đấu với Thanh Mộc Lang, y có mười phần nắm chắc, con Thanh Mộc Bức của mình có thể quét ngang tất cả đồ đằng cấp hai của tam đại huyết mạch. Lúc này, Ô A Lý khẽ dùng ý thức ra lệnh. Y dường như có thể thấy không lâu sau đó là thi thể khô héo của con Thanh Mộc Lang.
Khóe miệng y lộ ra nụ cười lạnh. Trước đó, Thủy Mộc đại sư còn làm y hơi chút khẩn trương, chứ tên xa lạ trước mắt này thì không đáng để y quan tâm.
Theo mệnh lệnh của y, con Thanh Mộc Bức phát ra tiếng kêu Xì…Xiiii, bay thẳng đến chỗ Thanh Mộc Lang.
Nhưng trong lúc Thanh Mộc Bức lao tới, tốc độ của con Ngũ Mao trong tích tắc tăng lên mãnh liệt, loại tăng tốc này không phải gấp đôi, mà là gấp mười lần!
Con sói như hóa thành một cái bóng mờ, tốc độ nhanh đến mức không có dị yêu cấp hai nào có khả năng đạt tới, tạo ra tiếng rít xé gió mà đi. Trong tiếng nổ vang như sét đánh, trong chớp mắt Ngũ Mao xuất hiện bên cạnh Thanh Mộc Bức đang không kịp phản ứng. Ánh mắt con sói vẫn lạnh như băng, nó dữ tợn há miệng cắn.
Tiếng kêu thảm thiết của Thanh Mộc Bức vang lên sau đó. Nhưng tiếng kêu chỉ truyền ra chừng một hơi là dừng lại, một tiếng Ực vang lên, con Thanh Mộc Bức bé bằng nắm tay, đã bị con Ngũ Mao một ngụm nuốt chửng.
Ánh sáng màu xanh lóe lên, Ngũ Mao đã quay về bên người Mạnh Hạo. Thời gian từ lúc nó lao ra đến khi quay về...chỉ trong một hơi thở.
Trong chớp mắt giết chết dị yêu cùng cấp!
Phút chốc, bốn phía xung quanh im lặng như tờ, hai mắt của tất cả mọi người ở đây mở to hết sức, giống như ngừng thở. Trong đầu bọn họ như có một tiếng nổ ầm vang.
Ô Trần ngây dại tại chỗ, còn Ô Linh thì mở to miệng, vẻ mặt nàng ngớ ra, ngỡ ngàng, giống như là đang nằm mơ.
Ô A Lý sửng sốt, Thanh Mộc Bức chết quá nhanh làm y cũng không phản ứng kịp.
Ô Hải cũng có mặt trong đám người, lúc gã thấy Mạnh Hạo lựa chọn ra tay, gã còn rất lo lắng. Nhưng mà giờ phút này, trong đầu gã trống rỗng, ngơ ngác nhìn hết thảy sự việc vừa xảy ra.
Những tộc nhân trong Ô A Lý nhất mạch cũng choáng váng đầu óc, trợn mắt há hốc mồm, ngay cả rung động cũng không kịp tạo ra.
Còn vị Đại trưởng lão kia thì gắt gao nhìn chằm chằm vào Ngũ Mao, hai mắt ông ta lộ ra hào quang mãnh liệt trước nay chưa từng có. Duy nhất chỉ có vị Đại tế tự của Ô Đạt bộ hít sâu một cái, chăm chú nhìn vào Mạnh Hạo, trong mắt lão lộ ra ánh sáng rực rỡ, chói chang như mặt trời chiếu rọi.
Qua nửa ngày sau, từng hồi hít thở không khí mới chợt truyền ra.
- Giết chết... trong chớp mắt? Trong chớp mắt giết chết dị yêu cùng cấp!
- Đây là Thanh Mộc Lang biến dị! Trời ạ! Nó là dị yêu biến dị!
- Quá nhanh! Tốc độ của nó... hoàn toàn là tốc độ của dị yêu cấp ba! Cái này không phải là Yêu đấu nữa rồi! Đây là hoàn toàn nghiền ép a!
- Người có thể nuôi dưỡng được loại dị yêu này... nhất định là Tư Long cấp cao rồi!
Trong tích tắc, người ở bốn phía xung quanh đây mới kịp phản ứng, từng trận bàn tán xôn xao nổi lên khắp nơi. Đồng thời ánh mắt mọi người lập tức... đổ dồn về phía Mạnh Hạo.
Trong phút chốc, Ô Trần có cảm giác kích động muốn hét lên thật to. Mấy phút trước còn bị người ta cười nhạo, nhưng ngay sau đó, sự vùng lên mạnh mẽ của bên mình đã dẹp tan tất cả gièm pha. Lúc này, Ô Trần dường như không thể nói chuyện được nữa, nước mắt gã chảy xuống, gã cười ha hả, tiếng cười như muốn đem những áp lực, thống khổ của những năm qua phát tiết hết ra.
Giờ khắc này, ngay cả Đồ đằng lệnh đối với gã cũng không quan trọng. Loại cảm giác vùng lên này, loại cảm giác có thể áp đảo ý chí của kẻ khác này... mới quan trọng.
Ánh mắt Ô Linh lộ ra vẻ không thể tin được, trong đầu nàng ta như có mười vạn tia chớp đang nổ vang. Cho đến lúc này, nàng ta vẫn cảm thấy hoàn toàn không có khả năng. Nàng ta ngơ ngác nhìn mọi việc đang diễn ra ở đây, rồi lại ngơ ngác nhìn qua Mạnh Hạo.
Trong đầu Ô Linh trống rỗng, điều duy nhất hiện lên là hình ảnh Ô Trần kiên trì cầu khẩn Mạnh Hạo giúp đỡ lúc trước.
Qua một lát, sắc mặt nàng chợt tái nhợt. Nàng ta nghĩ tới những lời nói của mình lúc trước, nghĩ tới những dòng suy nghĩ của mình, thậm chí mình còn tính âm thầm giết chết đối phương.
Hết thảy những điều đó, trong phút chốc làm cho Ô Linh có cảm giác phức tạp không nói nên lời, giống như việc nàng đang làm từ đầu tới cuối chỉ là một trò hề.
- Nhưng mà hơi kỳ quái! Có người giúp đỡ mạnh như thế mà tỷ đệ Ô Linh vẫn muốn nhờ Thủy Mộc đại sư giúp?
- Càng kỳ lạ là vừa rồi Thủy Mộc đại sư thất bại, trông tỷ đệ họ cũng rất tuyệt vọng...
Nghe tiếng bàn tán xì xào xung quanh của mọi người, mặt Ô Linh thoáng chốc đỏ lên. Đây không phải là nàng ngượng ngùng mà là nàng quá xấu hổ, muốn độn thổ cho xong.
Nàng không biết nên nói gì bây giờ. Đúng như lời Mạnh Hạo nói lúc trước, ngoại trừ từ ngây thơ, không còn từ nào thích hợp hơn để hình dung được hành động lúc trước của nàng.
Sắc mặt Ô A Lý trắng bệch, phun ra một ngụm máu tươi. Vì y có lạc ấn của dị yêu, nên lúc con dị yêu chết đi thì y cũng bị thương, tu vi bất ổn có dấu hiệu muốn phản phệ.
Vị nam tử trung niên là Đại trưởng lão của Ô Đạt bộ hừ lạnh một tiếng, lập tức có tu sĩ trong nhất mạch bọn họ tiến lên, áp chế tu vi đang chấn động của Ô A Lý xuống. Tiếp đó nam tử trung niên ngẩng đầu, nhìn về phía Mạnh Hạo, trong mắt ông ta đã tràn ngập ý muốn giết người.
Thủy Mộc đứng ở một bên thở dốc, lão cũng không có cách nào tin được vào mắt mình. Chuyện vừa xảy ra làm đầu lão quay quay không ngừng. Thêm vào nghe lời bàn tán của mọi người xung quanh, trong tim lão càng như có con rắn độc đang cắn xé. Mắt lão đỏ hằn lên.
Dị yêu của lão thua dị yêu do Tư Long cấp năm nuôi dưỡng thì không có gì khó chịu, ngược lại là càng vinh hạnh. Nhưng mà dị yêu của lão lại không bằng của Mạnh Hạo, điều này làm lão có cảm giác tức giận và ghen ghét mãnh liệt.
- Chỉ có một con dị yêu trong năm con ngươi nuôi mới vậy thôi! Năm đó khi con dị yêu này còn nhỏ, lão phu đã nhìn ra nó có một chút đặc biệt, tuy không có cách nào đoán chính xác nó là dị yêu biến dị, nhưng cũng nhìn ra là loại không tầm thường!
Thủy Mộc cắn răng mở miệng. Lời vừa ra, vẻ mặt của tộc nhân Ô Đạt bộ ở bốn phía đều có chút ít thay đổi.