Ngã Dục Phong Thiên

Chương 604: Xin tiền bối cứu tôi




- Dùng công lao mà cha ta năm đó cống hiến cho bộ lạc, đổi lấy một miếng đồ đằng lệnh, dựa vào đâu lại giao cho ngươi. Đó là của ta, là chiến công của cha ta năm đó đổi ra mà!

Ô Trần siết chặt nắm tay, không hề để ý đến vết thương đang máu chảy trên tay, nghiến răng, tựa như đang phát tiết.

Chỉ là phát tiết xong, trong lòng gã chỉ cảm thấy bất đắc dĩ, trên mặt nở nụ cười thảm, ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài căn phòng, Ô Trần cảm thấy, toàn bộ thế giới bên ngoài kia, đều là một màu đen.

Đúng lúc này, cửa nhà bị đẩy ra, ánh mắt trời chiếu vào, đâm vào mắt Ô Trần. Gã nhìn thấy bóng dáng một cô gái, rất quen thuộc, khiến gã vừa nhìn đã nhận ra.

- Tỷ...

Ô Trần đau khổ nói.

- Tỷ đã sắp xếp cho đệ, đệ và Ô A Lý sẽ tiến hành một trận đối đầu dị yêu công bằng, kẻ thẳng thì được đồ đằng lệnh.

Cô gái đó nói, thân thể gày gò, mái tóc đen nhánh, cho dù mặc quần áo mộc mạc, nhưng khó mà che đi vẻ đẹp tự nhiên. Chỉ là nàng thường cau mày, khiến cho dung mạo của nàng tuy đẹp, nhưng nhìn qua, lại thấy tâm sự nặng nề.

Nàng nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất, lại nhìn Ô Trần, giọng nói cũng mềm mỏng hơn một chút.

- Dựa vào đâu!

Ô Trần hơi ngẩng đầu, trong mắt đầy tơ máu.

- Đó là chiến công của cha để lại!

Vẻ mặt Ô Trần dữ tợn, đối với Ô Đạt bộ, đáy lòng gã cực kỳ bất mãn, những năm nay gã luôn nghe chị hắn yêu cầu, nhẫn nhịn, nhưng hiện giờ, ngay cả đồ đằng lệnh cũng sắp mất. Đồ đằng lệnh này vô cùng quan trọng với gã, là dị bảo có thể làm đồ đằng ngưng tụ dễ dàng hơn, thậm chí nhận được một bộ phận lực lượng truyền thừa của tổ tiên.

- Chuyện này là tộc công bộ lạc sắp xếp, đệ nhất định phải nghe theo. Được rồi, ta đi cầu xin Tư Long cấp ba - Thủy Mộc đại sư, đổi lấy cho đệ một con dị yêu cấp hai, để hoàn thành lần yêu đấu công bằng này.

Cô gái nhìn chằm chằm Ô Trần, muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài một tiếng, trong mắt lộ vẻ thương yêu, nhẹ nhàng nói.

- Dị yêu của Ô A Lý là Phi Bức cấp hai, do Tư Long cấp năm tự mình nuôi dưỡng, dị yêu cấp hai tầm thường sao có thể thắng, yêu đấu... Hay cho một trận yêu đấu công bằng!

Ô Trần cực kỳ không cam lòng, gã trầm mặc giây lát, trong đầu đột nhiên như có một tia sáng lóe lên.

- Yêu đấu... Dị yêu... Thanh lang!

Ô Trần ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời, như người tuyệt vọng nhìn thấy ánh sáng của hy vọng vậy.

- Nếu ta có thể nhờ được vị tiền bối kia trợ giúp, đừng nói Ô A Lý chắc chắn thất bại, ta không những có thể cầm lại đồ đằng lệnh của ta, mà có thể một trận thành danh!

Ô Trần hô hấp gấp gáp, đôi mắt càng thêm sáng ngời, có khát vọng mạnh mẽ, lập tức đứng dậy, muốn đi ra ngoài tìm Mạnh Hạo, người được coi như cao nhân tiền bối thần bí khôn lường trong lòng gã.

Chị của Ô Trần, nhíu đôi mày thanh tú, nhìn Ô Trần một cái, không hề ngăn cản, nhưng lại đi theo phía sau Ô Trần.

Ô Trần hơi chần chừ, nhưng không để ý đến chị của gã đi phía sau, chạy nhanh về phía trước, xuống núi, đến khu vực nuôi dưỡng dị yêu ở hậu sơn. Nhìn thấy từng sân viện, ngửi mùi vị đặc thù của nơi này, trong lòng Ô Trần có chút lo lắng được mất, thấp thỏm bước đi.

Không quá lâu, đã đến ngoài sân viện của Mạnh Hạo, đứng ở đó, Ô Trần chần chừ một chút, chị gã, cô gái gầy gò xinh đẹp kia, đi theo Ô Trần tới đây, lúc này lại cau mày. Nàng có phần không hiểu, nhắc đến dị yêu, vì sao Ô Trần lại đến nơi này.

- Ô Trần...

Nàng nhẹ nhàng gọi.

Ô Trần không để ý đến chị gã, nhìn cánh cửa đang khép lại, gã nghiến răng, tiến tới, có vẻ cung kính, không đẩy cửa ra, mà chắp tay vái sâu một cái.

- Ô Trần bái kiến tiền bối.

Gã cao giọng nói, thanh âm vừa ra, cô gái bên cạnh lập tức ngây ra, nàng hiểu em trai mình, biết rằng oán khí trong bộ lạc thường ngày, đã hóa thành một chút ương ngạnh trong hành vi, trừ một vài người, gã sẽ không khách khí như vậy.

Bộ dạng cung kính như hiện giờ, trong ký ức của nàng, đã rất rồi lâu không xuất hiện, đặc biệt là... nàng nhìn ra, đệ đệ hiện đang cung kính, tuyệt không phải giả tạo, mà là từ tận tâm can.

- Nơi này...

Cô gái ngẩng đầu, cẩn thận quan sát sân viện đang đóng cửa này.

- Vãn bối Ô Trần, bái kiến tiền bối, xin tiền bối cho phép vãn bối gặp mặt.

Ô Trần đợi một lát, nghiến răng, lại nói tiếp. Lần này giọng nói lớn hơn, truyền khắp xung quanh, dẫn tới sự chú ý của tu sĩ nuôi dưỡng dị yêu ở các sân viện xung quanh, có mấy người mở cửa viện nhìn ra.

Bọn họ vừa nhìn đã thấy Ô Trần và cô gái xinh đẹp bên cạnh, hơi chút suy tư, liền nhận ra thân phận của hai người.

Trong lòng chị của Ô Trần lúc này, đã có phần không vui, trong mắt nàng, bản thân và Ô Trần dù sao cũng là hậu duệ của tam đại huyết mạch, những khách khanh không phải tộc nhân này, tuy không cần phải quá cung kính với bản thân, nhưng cũng phải có sự tôn trọng nhất định. Thế nhưng chủ nhân của nơi này, lại không hề trả lời, dù Ô Trần đã lên tiếng hai lần. Điều này khiến nàng bất giác cau mày, hừ lạnh một tiếng, đang muốn đi tới đẩy cửa ra, xem xem tu sĩ khiến đệ đệ mình khách khí như vậy, rốt cuộc có bản lĩnh gì.

Nhưng nàng vừa bước tới, Ô Trần lập tức ngăn lại, thậm chí trên mặt có vẻ cầu xin.

Cô gái thấy biểu hiện của Ô Trần thì mềm lòng, thầm than một tiếng, không đi tới nữa, nhưng bất mãn trong lòng với chủ nhân nơi này lại càng tăng thêm.

Trong các sân viện xung quanh, có không ít tu sĩ cũng đi ra nhìn, từng câu bàn luận cũng bắt đầu nổi lên.

- Đây là hậu duệ của tam đại huyết mạch đó, ta đã từng nghe nói về hai chị em họ. Nhưng bọn họ đến nơi này, vì sao lại đi bái một tu sĩ nuôi yêu nho nhỏ?

- Coi như là bái, cũng nên đi bái Thủy Mộc đại sư mới đúng, tu sĩ họ Mạnh ở sân viện đó, không có chỗ nào xuất sắc cả.

- Sợ là Thủy Mộc đại sư biểu hiện khách khí, nhưng thực tế lại không nỡ bỏ dị yêu, cho nên bọn họ mới lui lại cầu thứ kém hơn? Cho dù có như vậy, cũng đâu nhất thiết phải lựa chọn một kẻ không có chút tiếng tăm nào như vậy.

Từng câu nói truyền vào tai Ô Trần và chị gã, nhưng tâm trạng gã không hề có chút biến hóa nào, vẫn như cũ có vẻ khẩn trương lo được lo mất. Thế nhưng sắc mặt chị gã thì đã sầm lại.

Ngay khi cô gái nhẫn nại đến cực hạn, cánh cửa đột nhiên mở ra, một tiếng nói ôn hòa dễ nghe truyền ra.

- Tiến vào đi.

Giọng nói vang lên, Ô Trần lập tức phấn chấn tinh thần, vẻ mặt kích động, hít sâu một hơi, chỉnh lại trang phục, một lần nữa chắp tay vái sâu một cái, mới cẩn thận đi vào trong sân. Mà cô gái sắc mặt âm trầm, cũng đi vào theo.

Ánh mắt đảo quanh, liền nhìn thấy Mạnh Hạo đang xếp bằng tại đó, bên cạnh Mạnh Hạo, còn có năm con Thanh Mộc lang đang nằm đó lim dim.

Ngay khi nhìn thấy năm con Thanh Mộc lang, đôi mắt cô gái co lại. Mấy con Thanh Mộc lang này, trừ một con hơi kém ra, những con khác đều có thể tính là thượng phẩm trong cấp hai, nàng đột nhiên hiểu ra vì sao đệ đệ lại khách khí với người này như vậy.

- Nhưng tu sĩ ở Tây Mạc có sở trường nuôi dưỡng dị yêu không hề ít, Ô Trần thiếu trải nghiệm, ngộ nhận đối phương có thực lực nhất định, sợ rằng có liên quan đến người này đầu độc.

Đôi mắt cô gái lóe sáng, trong lòng hừ lạnh.

- Xin tiền bối cứu vãn bối...

Ô Trần vừa vào trong sân, liền quỳ ngay xuống.

Cảnh tượng này, khiến chị gã lại cau mày.

Mạnh Hạo mở mắt, ánh mắt quét qua Ô Trần và cô gái bên cạnh, vừa nhìn đã biết suy nghĩ trong lòng cô gái, nhưng không để ý, mà nhìn về phía Ô Trần.

- Mấy con Thanh Mộc lang này, ngươi quả thực không khống chế được.

Mạnh Hạo bình tĩnh nói.

- Vãn bối không mong khống chế chúng nó, chỉ xin tiền bối trợ giúp. Ô A Lý thật sự khinh người quá đáng, một trận đấu yêu, vãn bối không có dị yêu bên mình, cho dù có cũng không phải đối thủ của y.

- Tiền bối cứu vãn bối, chỉ cần có tiền bối ở bên, làm Tư Long tạm thời của vãn bối là được. Tất cả yêu cầu, chỉ cần vãn bối có thể làm được, nhất định thề chết hoàn thành!

Ô Trần quỳ ở đó, ngôn từ thành khẩn cầu xin.

- Ô Trần, đệ đứng lên!

Trong mắt cô gái lộ ra hàn mang, lớn tiếng nói.

Ô Trần không hề nhìn chị gã, chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Hạo, vẻ cầu xin trong mắt càng nồng đậm.

Mạnh Hạo im lặng, hồi lâu đôi mắt lóe lên ánh sáng.

- Ta cần phương pháp lạc ấn đồ đằng của Ô Đạt bộ.

Mạnh Hạo đột nhiên mở miệng.

- Không thể nào, ngươi thân là khách khanh, lại đưa ra yêu cầu như vậy, là có ý gì?

Chị của Ô Trần nghe được lời của Mạnh Hạo, thì ngẩng đầu nhìn Mạnh Hạo, trên thân thể lập tức xuất hiện ánh sáng đồ đằng. Đó là hai đồ đằng, đại biểu cho tu vi của nàng, đã đến Trúc Cơ.

Mạnh Hạo không để ý đến cô gái, mà nhìn Ô Trần, chờ đợi đáp án của gã.

Ô Trần chần chừ một chút, phương pháp lạc ấn đồ đằng, là thuật pháp hạch tâm của một bộ lạc, khách khanh rất khó có được. Theo lý gã không thể đưa ra, người ngoài nếu muốn được, trừ khi bản thân cam tâm tình nguyện nói ra, nếu không cho dù sưu hồn cũng không thể có được. Lúc tộc nhân hạch tâm của mỗi bộ lạc được sinh ra, đều có đồ đằng bộ lạc chúc phúc, có thể miễn cho kí ức hồn phách bị kiểm tra.

Nhưng nghĩ đến mấy năm nay bộ lạc bất công với bản thân, Ô Trần nghiến răng, trên mặt lộ vẻ điên cuồng.