Ngã Dục Phong Thiên

Chương 591: Ô Thần ngũ bộ (2)




- Cho nên chúng ta phải thay đổi một phương thức khác, năm bộ phân liệt từ bộ tộc Ô Thần này, thường có một đoạn thời gian đều an bài tộc nhân tiến vào Thánh Sơn, bái tổ tiên, thu hoạch lực lượng đồ đằng!

- Đây là phương pháp duy nhất có thể quang minh chính đại tiến vào Ô Thần Sơn. Cho nên đầu tiên chúng ta phải chia nhau ra tiến vào một bộ lạc bất kỳ, hơn nữa cần phải lộ rõ tài hoa, lấy được tín nhiệm, sau đó lấy được thân phận khách khanh, mà tiến vào Ô Thần Sơn!

- Vào trong núi rồi, chúng ta có thể tụ tập một chỗ, cùng nhau tìm hiểu đan đan đạo thượng cổ!

Hai mắt Nghiêm Tung lộ ra tinh quang, hiển nhiên y đã nghiên cứu kế hoạch này lâu rồi, bảo đảm không có vấn đề.

Mạnh Hạo nheo mắt, Lê Thiên như có điều suy nghĩ, hai người Uông, Mạc thì nhìn nhau, tất cả đều tán thành đề nghị này.

- Về phần làm thế nào để bộc lộ tài hoa, làm sao để có được tín nhiệm, có lẽ chư vị đã có phương pháp rồi!

Nghiêm Tung cười lên ha hả, nhìn mọi người nói.

- Làm sao để giải quyết vấn đề khí tức?

Mạnh Hạo chậm rãi nói.

- Việc này phải phiền tới Lê đạo hữu rồi! Lê đạo hữu có thể ở lại Tây Mạc trăm năm, đến nay còn không ai biết ngươi rốt cuộc ở bộ lạc nào, là bộ dáng gì, có thể thấy được đạo hữu có đạo hạnh trên phương diện này!

Nghiêm Tung ôm quyền, vái Lê Thiên một cái.

- Chuyện này không có vấn đề, trước khi tới đây, lão phu đã dùng bí thuật luyện ra năm kiện bí bảo, có thể làm cho người thay đổi khí tức trong vòng ba năm, tu vi không hiện ra. Sau khi sử dụng có thể dùng vật phẩm hóa thành đồ đằng, dùng khí tức này tại Tây Mạc thì ngươi chính là tu sĩ Tây Mạc!

Lê Thiên thản nhiên nói.

- Nhưng mà vật này, lão phu cho không mà làm ra, Nghiêm đạo hữu là người bày ra chuyện này, lão phu có thể tặng ngươi một cái. Nhưng ba vị đạo hữu còn lại, các ngươi muốn lấy, vậy thì phải nói rõ cho ta, các ngươi có thể tạo ra được tác dụng gì trong chuyện tìm kiếm đan đạo viễn cổ này!

Hai mắt Lê Thiên lóe lên, chậm rãi nói. Lời này nói rất cẩn thận, nhưng với tâm tư mọi người thì đã không giữ lại mà nói thẳng ra rồi.

- Tất cả trận pháp trong Ô Thần sơn, hai người bọn ta cùng nhau phá giải, không cần chư vị ra tay!

Tu sĩ họ Uông hừ lạnh nói.

Lê Thiên cười ha hả, tay phải vung lên, ba luồng bạch quang liền lóe lên, rơi xuống trước mặt hai người họ Uông và họ Mạc, một cái còn lại thì lơ lửng trước mặt Nghiêm Tung.

- Mạnh đạo hữu, còn ngươi!?

Lê Thiên nhìn Mạnh Hạo, trong mấy người này, lão kiêng kỵ nhất chính là Mạnh Hạo. Lúc trước, hai người nhìn thì chỉ giống như là một kích đơn giản, nhưng lão cảm thấy được sự khủng bố trong pháp thuật của đối phương.

- Tất cả đan đạo!

Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh như thường, chỉ nói ra bốn chữ này. Hai mắt Lê Thiên co rút lại, mà hai người Uông, Mạc cũng thế.

Nghiêm Tung mỉm cười không nói, sau một lúc lâu, Lê Thiên vung tay, một luồng bạch quang bay về phía Mạnh Hạo.

- Cách dùng của vật này, thần thức của các vị có thể tra ra!

- Được rồi, nếu mọi người đã thống nhất ý kiến, vậy năm người chúng ta đi tới năm bộ lạc kia, ta chọn Ô Viêm bộ!

Nghiêm Tung cười nói.

- Uông mỗ liền chọn Ô Binh bộ là được!

Tu sĩ họ Uông mở miệng.

- Ô Đạt bộ!

Mạnh Hạo không chút cảm xúc, thản nhiên nói.

- Vậy thì Lê mỗ chọn Ô Đấu bộ!

Ô Ảm bộ cuối cùng tự nhiên thuộc về tu sĩ họ Mạc. Sau khi năm người phân phối xong xuôi, Nghiêm Tung lấy ra một cái la bàn hình bát giác, trực tiếp để xuống đất, trong phút chốc, ánh sáng truyền tống lóe lên.

- Sau khi tiến vào năm bộ lạc, chúng không nên tùy tiện liên lạc với nhau, chỉ chờ tụ tập tại trên Ô Thần Sơn. Chúng ta lấy mộc giản làm thư, trong này có giới thiệu tất cả mọi thứ liên quan đến năm bộ lạc. Mặt khác, lúc này đúng là lúc năm bộ lạc đang mời chào khách khanh, muốn lẫn vào cũng không khó!

Nghiêm Tung nói xong, xuất ra bốn cái ngọc giản, sau đó y bước chân đạp vào trong trận pháp, thân hình liền biến mất.

Hai người Uông Mạc lần lượt bước vào, Mạnh Hạo đưa mắt nhìn, cẩn thận quan sát truyền tống trận một chút, sau khi chần chờ vài giây, hắn triệu hồi Man Cự nhân túm lấy Cổ Lạp tiến tới, hắn cũng bước vào trận pháp trước mắt Lê Thiên.

Trước mắt hoa lên, lực truyền tống ầm ầm vận chuyển, thân hình giống như bị kéo đi, giống như chìm trong sông dài năm tháng. Không biết trôi qua bao lâu, đầu Mạnh Hạo ông lên một tiếng, cảm giác cả người mình bị bị xé rách, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường. Hắn liền phát hiện mình xuất hiện tại trong một mảnh núi hoang xanh biếc.

Bốn phía không có người khác, một mảnh yên tĩnh, lúc này là đêm khuya. Thân hình Mạnh Hạo vừa xuất hiện liền nhoáng lên một cái rồi biến mất. Khi xuất hiện trở lại thì đã ở tại trên một gốc cây cách đó không xa, nhìn về bốn phía.

Man cự nhân cùng Cổ Lạp đã không thấy bóng dáng, điều này làm cho Mạnh Hạo nhíu mày.

Trầm ngâm, chim anh vũ từ trong lòng Mạnh Hạo đập cánh bay ra, cảm giác khí tức xung quanh, lộ ra vẻ mặt say mê.

- Đây là khí tức viễn cổ, a, Ngũ gia thích nơi này, Ngũ gia bỗng nhiên muốn ngâm thơ…

- Đồ con trim vô sỉ, tà ác không có đạo đức, ngươi còn ngâm thơ, ngâm cái rắm ấy!

Miếng mỡ đông biến thành cái chuông không buông tha cơ hội nào để đả kích chim anh vũ, lải nhải rùm beng.

Mạnh Hạo phóng linh thức đảo qua bốn phía, xác định không nguy hiểm xong mới lấy mặt nạ huyết sắc xuống. Hắn lấy ngọc giản ra, cẩn thận nhìn bên trong một chút, trong đó ghi chép một bản đồ, cũng có giới thiệu về Ô Thần ngũ bộ.

So sánh với bản đồ, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn phía xa.

- Có chút khác biệt, nhưng mà không lớn, chắc là cố ý như thế. Xem ra Nghiêm Tung cũng không hoàn toàn tín nhiệm đối với những người khác.

Mạnh Hạo cười lạnh, trầm ngâm một lúc rồi lấy ra chùm sáng do Lê Thiên đưa tặng, hắn dùng các loại phương pháp khác nhau tỉ mỉ quan sát, thậm chí cắt đứt cãi nhau giữa chim anh vũ và miếng mỡ đông, để bọn nó cùng nhau giúp đỡ kiểm tra.

Từ trong đó cũng tìm được một chỗ có manh mối, chim anh vũ vỗ ngực, trực tiếp phun ra một chùm sáng hỗn tạp, diệt trừ điểm kia rồi nó ngạo nghễ mở miệng.

- Không thành vấn đề rồi, ngươi yên tâm đi. Ngũ gia ta đã ra tay, một người đủ chấp hai người!

- Ngươi có thể chấp hai? Ngươi vốn là biến thành hai mình, hừ hừ, nếu Tam gia ra tay liền có thể một chấp ba!

Miếng mỡ đông đắc ý mở miệng, thân hình phịch một cái rồi biến thành ba cái chuông, buộc lên mắt cá chân chim anh vũ.

Chim anh vũ liếc xéo khinh miệt.

- Ta nói ta là Ngũ gia, bởi vì có điển cố, bởi vì ta là anh vũ, là vũ ngươi biết không? Đọc giống Ngũ, cho nên tên là Ngũ gia, còn ngươi? Em gái ngươi!

Miếng mỡ đông giận dữ, nó cảm thấy mình bị kỳ thị, ba cái chuông do nó biến thành đồng thời phát ra tiếng rống giận.

- Ta gọi là Tam gia, cũng vì có điển cố. Bởi vì ta có thể đếm tới ba, cho nên ta là Tam gia! Như thế nào? Sao hả!?

Đối mặt với lời rống lớn rất hợp tình lý của miếng mỡ đông, chim anh vũ hiếm khi sửng sốt một chút.