- Lôi kiếp ngũ sắc. Cũng không thể diệt ý của Mạnh Hạo ta!
Ngũ sắc thiên nổ vang, tất cả tầng mây trong nháy mắt, không ngừng quay cuồng mà ngưng tụ cùng nhau, theo tầng mây di động, giống như năm tháng đang chạy. Tiếng sấm kinh thiên, từng đạo tia chớp ngũ sắc ở trong tầng mây như đang cắn nuốt lẫn nhau, dần dần ngưng tụ.
Cùng lúc đó, một cỗ uy áp khó thể hình dung từ trên thiên không mạnh mẽ buông xuống, phóng mắt nhìn qua, kiếp vân từ bát phương ào ào đổ tới, không ngừng co rút lại, như muốn sinh ra một đạo lôi kiếp hủy diệt trước nay chưa từng có.
- Mạnh Hạo chịu đựng, đây là một đạo lôi cuối cùng!
Chim anh vũ ở trong trận pháp bên ngoài ba nghìn dặm, lúc này the thé kêu lên.
Thiên lôi nổ vang, một đạo lôi kiếp cuối cùng này ngưng tụ. Tốc độ cực nhanh, cũng chỉ là thời gian hơn mười hô hấp, trên bầu trời, đã nhìn không thấy bất kỳ kiếp vân nào, nhìn qua, chỉ có một mảnh quang mang ngũ sắc chói mắt!
Ánh sáng ngũ sắc này..... đã không còn là lôi đình, mà hóa thành một bàn tay cực lớn, mỗi ngón tay là một màu, hợp thành một bàn tay năm màu, như thiên, như lôi. Nó hoàn toàn là do lôi kiếp ngũ sắc tạo thành, nhưng thoạt nhìn lại có cảm giác như bàn tay, vô cùng chân thực.
Khác biệt duy nhất, là bàn tay này không có vân tay!
Nổ vang, bàn tay ngũ sắc từ phía trên không, thẳng hướng mặt đất, một chưởng đè xuống.
Khi bàn tay năm màu này buông xuống, mặt đất nổ vang, mặt đất trong ba nghìn dặm, từng khúc vỡ vụn, toàn bộ hỏng mất. Hai vị tu sĩ Nguyên Anh nãy giờ còn đang cắn răng kiên trì, giờ phút này cũng không còn cách nào thừa nhận, trong tiếng gào thét thê lương không cam lòng, thân thể trực tiếp dập nát, cả Nguyên Anh, toàn bộ dấu vết sinh mệnh, đều ở một khắc này, bị trực tiếp dập nát, xóa bỏ.
Lão giả áo bào trắng của bộ lạc Tinh Túc lúc này cũng phun ra một ngụm máu tươi, trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Không đợi bàn tay hạ xuống, Mạnh Hạo đã cảm nhận được một cỗ áp lực trước nay chưa có. Thân thể hắn nổ vang, sắc mặt tái nhợt, lại phun ra máu tươi, thân thể ở giữa không trung run run, dưới uy áp này, không ngừng mà trầm xuống.
Giống như bàn tay này đã hóa thành ngọn núi có thể nghiền ép tất cả, khiến cho Mạnh Hạo không thể thừa nhận, muốn đem hắn tươi sống trấn áp.
- Một đạo lôi cuối cùng này, nếu muốn diệt ta, ta liền phong ngươi!
Thân thể Mạnh Hạo đang không ngừng trầm xuống, mạnh mẽ ngẩng đầu, lộ ra vẻ dữ tợn, lộ ra vẻ điên cuồng, tay phải bỗng nhiên nâng lên, hướng về mặt đất xa xa chỉ một cái.
- Yêu khí Phong Chính!
Mặt đất trong ba nghìn dặm, yêu khí lại ngưng tụ mà đến, nhưng lúc này đây, Mạnh Hạo vẫn chưa thấy đủ, những yêu khí này, còn thiếu nhiều không đủ, thân thể hắn đã rơi xuống mặt đất, tay phải trực tiếp đặt trên cả vùng đất bị tàn phá.
- Yêu khí, chưa đủ!!
Vẻ mặt Mạnh Hạo vặn vẹo, như đang gầm thét, hắn trực tiếp lấy ra Cổ Ngọc Phong Yêu, đem đặt trên mặt đất. Ầm một tiếng, toàn bộ mặt đất, vô hình chấn động một cái, cùng lúc đó, một cỗ sóng gợn từ trên Cổ Ngọc Phong Yêu trong tay Mạnh Hạo khuếch trương tản ra, ba nghìn dặm, năm nghìn dặm...
Mạnh Hạo sắc mặt dữ tợn, trong đầu hắn là truyền thừa Kỳ Nam của gia tộc Hàn Tuyết, chỉ dẫn đến từ thi thể tiên nhân ngoài Vãng Sinh động, tại một cái chớp mắt này, toàn bộ từ trong cơ thể hắn tràn ra, dung nhập vào Cổ Ngọc Phong Yêu.
Nhất thời đầu óc Mạnh Hạo vù vù, Cổ Ngọc Phong Yêu sóng gợn, lại khuếch tán, một vạn dặm, ba vạn dặm...
Tròn ba vạn dặm!
Trong ba vạn dặm, tất cả cỏ cây đều ở trong lòng Mạnh Hạo, tất cả sinh mệnh đều ở trong ý thức của hắn, tất cả biến hóa đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
- Yêu khí, Phong Chính!
Mạnh Hạo ngẩng đầu, nhìn bàn tay ngũ sắc thật lớn đang rầm rầm tiến đến kia, theo thanh âm truyền ra, tất cả yêu khí trong ba vạn dặm, chớp mắt từ bốn phương tám hướng, phô thiên cái địa, điên cuồng mà đến, ngưng tụ ở bốn phía Mạnh Hạo.
Khiến cho bên người Mạnh Hạo xuất hiện một lốc xoáy yêu khí cực lớn, lốc xoáy này cấp tốc chuyển động, từ mười trượng biến thành trăm trượng, nghìn trượng, cho đến lúc hóa thành vạn trượng!
Ánh mắt Mạnh Hạo lóe lên tinh mang cùng chấp nhất, tay phải từ trên mặt đất chậm rãi nâng lên, hướng về phía bàn tay đang từ thiên không tiến đến, cách không nhấn một cái.
Dưới cái ấn này, lốc xoáy yêu khí khổng lồ lập tức lao thẳng ra, ở giữa không trung hóa thành một cái bàn tay, ngoại trừ bản thân Mạnh Hạo, người ngoài nhìn không thấy!
Bày tay này như muốn đi phong ấn vạn vật trong thiên địa!
- Cửu đại phong yêu, ta muốn phong thiên!
Tay phải Mạnh Hạo hướng lên trời, trước khi bàn tay ngũ sắc giáng xuống, cách không nhấn một cái.
Một nhấn này, mang theo chấp nhất của hắn, mang theo giấc mộng cường giả của hắn trên con đường tu chân, thậm chí mang theo cả sinh mệnh của hắn!
Bởi vì một khi không thể độ kiếp, hắn chắc chắn phải chết!
Một nhấn này, còn mang theo chỉ dẫn của tiên nhân trong Mạnh Hạo, mang theo truyền thừa Kỳ Nam của gia tộc Hàn Tuyết cho hắn, còn có điên cuồng của hắn!
Không thể không điên cuồng, trận chiến này không phải đấu pháp, mà là phong thiên!
Một nhấn này, còn mang theo tôn nghiêm của hắn khi thân là phong yêu đời thứ chín, lấy lực lượng phong yêu, lấy yêu khí trong ba vạn dặm thiên địa, toàn lực bùng nổ!
Hơn nữa ở trong một khắc này, Lão Tổ Lý gia xuất hiện, miếng mỡ đông cắn răng, gầm nhẹ rồi cũng lao tới trước, tất cả những thủ đoạn có thể chống cự thiên kiếp, toàn bộ đều triển khai!
Chim anh vũ hét lớn lao ra, ánh mắt cũng đỏ lên. Nó chờ chính là giờ khắc này, chỉ có ở bên trong một đạo thiên kiếp cuối cùng, nó mới có thể ra tay, mới có thể mang theo hơn năm ngàn người, đồng loạt ra tay, mà không bị lây dính nhân quả của thiên kiếp.
Hơn năm nghìn tu sĩ, toàn bộ cất bước, thẳng hướng chỗ Mạnh Hạo chạy đến, chạy nhanh vờn quanh bốn phía, nhấc lên lượng lớn sương mù, chống cự thiên kiếp cuối cùng này.
Tiếng nổ rền vang, vượt ra khỏi tất cả thanh âm lúc trước, áp đảo tiếng gầm nhẹ của hơn năm ngàn người, đã trở thành âm thanh duy nhất nơi đây.... tiếng nổ rền vang như vậy, tổng cộng truyền ra năm lần!
Đó là khi hai bàn tay cực lớn kia va chạm giữa không trung, thì truyền ra tiếng băng thiên liệt địa!
Tiếng thứ nhất, hơn năm nghìn tu sĩ đồng loạt phun ra máu tươi, thân thể của bọn họ mạnh mẽ bay ngược, bay tản ra bốn phía, sương mù vừa hình thành trong khoảnh khắc dập nát. Lão giả áo bào trắng của bộ lạc Tinh Túc thì cười thảm, thân thể trực tiếp dập nát, hình thần câu diệt.
Tiếng thứ hai, thiên địa nổ vang, mặt đất đã trở thành tro bụi, tất cả phế tích, tất cả kết tinh, toàn bộ đã trở thành một cái hố sâu cực lớn...
Tiếng thứ ba, miếng mỡ đông kêu rên, Lão Tổ Lý gia gần như bị hủy diệt.
Tiếng thứ tư, chim anh vũ kêu lên thê lương thảm thiết, tạp mao toàn thân đều bị cháy rụi, thiên địa đã trở thành thế giới ngũ sắc.
Tiếng thứ năm..... Mạnh Hạo thấy được yêu chưởng phong thiên của mình, cùng ngũ sắc thiên hoàn toàn va chạm, giống như một đạo phong ấn cực lớn, muốn che lại, phong ấn thiên kiếp.