Ngã Dục Phong Thiên

Chương 562: Luyện Anh như luyện đan!




- Vật này là một trong những mộc giản của mật tịch đó, Mạnh đạo hữu có thể xem xét, xác định lời ta nói là thật hay giả. Nếu như đạo hữu thay đổi ý kiến, cũng có thể tùy thời dùng vật ấy nói cho tại hạ. Cái khu vực kia ở Tây Mạc, kế bên mấy cái bộ lạc, không có trợ giúp của ta, ngươi không cách nào che dấu khí tức tu sĩ, vậy thì cũng không cách nào tiến vào Tây Mạc.

Nghiêm Tung liếc nhìn Mạnh Hạo, bóng dáng dần dần mơ hồ, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mạnh Hạo nhìn nơi Nghiêm Tung biến mất, hai mắt có chút lóe lên, nhận lấy mộc giản trôi nổi ở trước người, quay người rời đi.

Giống như hắn không tin đối phương, cho nên dùng phân thân yêu khí tới đây để gặp, thì trong nội tâm Nghiêm Tung đối với Mạnh Hạo cũng có kiêng kị. Nguyên nhân kiêng kị là bởi vì Kinh Thứ.

Cho nên y cũng dùng phương thức của mình mà đến, chứ không phải bản tôn.

- Đã không tin tưởng lẫn nhau, còn tới đây mời mọc làm quái gì... Mà ta cùng y cũng không có thâm cừu đại hận, cũng không đáng dùng thứ này đến lừa gạt ta đi. Hẳn là lời nói lúc trước của y, quả thực có vài phần chân thật trong đó?

Mạnh Hạo thu hồi ngọc giản, đi trên đường phố vắng vẻ, trong lòng trầm tư.

Giờ phút này là đêm khuya, bốn phía rất yên tĩnh, nơi đây là phía đông thành, trước khi có chiến tranh, nơi đây là một mảnh phồn hoa, giờ phút này đã sớm trở thành phế tích.

Nhưng trong lúc Mạnh Hạo đi về phía trước không đến trăm trượng, bỗng nhiên bước chân hắn đột ngột dừng lại, không chút do dự lui về phía sau ba bước.

Cơ hồ ngay tại khi thân thể hắn lui ra phía sau, một mảnh màu xanh gợn sóng, nháy mắt quấn quanh xuất hiện tại vị trí của hắn lúc trước. Cùng lúc đó, một bóng dáng vặn vẹo, trực tiếp xuất hiện lập lòe ở trong gợn sóng này, bóng dáng thấy không rõ, chỉ có thể nhìn đến một vòng quang mang màu xanh, mang theo khí tức đồ đằng, nháy mắt lao thẳng đến phía trước mặt Mạnh Hạo.

- Tu sĩ Tây Mạc!

- Nơi đây Kinh Thứ không có phát hiện trước!

- Nghiêm Tung mời ta đi ra, quả có mục đích!

Trong đầu Mạnh Hạo lập tức xoay chuyển đủ loại ý nghĩ, hai mắt lộ ra hàn mang, thân thể không lùi mà tiến tới. Lúc kim quang toàn thân nháy mắt sáng lên, thì hắn nắm tay tay phải lại, trực tiếp đánh một quyền xuống vòng quang mang màu xanh đang tiến đến kia.

Xung quanh gió nổi, một quyền của Mạnh Hạo đánh vào hư vô, nhưng lại nhấc lên một đợt trùng kích quét ngang ra bốn phía. Vòng ánh sáng màu xanh kia đứng mũi chịu sào, nhưng lại không đợi va chạm, giống như đối với tay phải Mạnh Hạo vẫn luôn có cảnh giác. Ánh sáng màu xanh kia lập tức vặn vẹo đảo ngược lại, trong nháy mắt lại có thể tiêu tán, hóa thành vô số quang điểm màu xanh, rồi trực tiếp xuyên thấu hư vô. Khi xuất hiện lại ở bên cạnh Mạnh Hạo, thì cấp tốc ngưng tụ, hóa thành một đầu roi màu xanh, quất mạnh về phía Mạnh Hạo.

Mạnh Hạo nhẹ ồ lên một tiếng. Đây là lần đầu tiên, hắn gặp được một người khi đối mặt với quyền phải của mình, lại dùng loại phương thức này tránh đi phản kích. Tuy nói một quyền này là hư ảo, nhưng có thể tránh đi như thế, chứng tỏ người này không tầm thường.

- Người này không phải đi theo Nghiêm Tung đến, dựa vào Nghiêm Tung che dấu lúc trước, nhất định cũng có thể đoán được, ta không phải lấy bản thể đến đây. Nhưng tu sĩ đánh lén ta này, lại tận lực tránh đi tay phải của ta...

- Như thế có thể thấy, gã không biết quyền phải của ta chỉ là hư ảo. Không biết rằng ta chỉ là phân thân!

- Đã không biết ta không phải bản tôn, như vậy có thể phán đoán, ta ở chỗ này gặp được gã, chỉ là ngoài ý muốn... Mà thành trì to như vậy, không có khả năng tùy ý liền đụng phải. Như vậy xem ra, e rằng số lượng tu sĩ Tây Mạc như gã, không biết đã dùng phương pháp gì ẩn vào trong thành, tuyệt không phải chỉ có một người!

Ở trong nháy mắt khi roi màu xanh tiến đến, Mạnh Hạo hừ lạnh, tùy ý cái này roi cuốn ở trên người của mình.

Oanh một tiếng, thân thể Mạnh Hạo sụp đổ, hóa thành vô số khí tức tán loạn.

Một tiếng kinh ngạc từ trong hư vô truyền ra. Ngay sau đó cái roi màu xanh kia lập tức rút lui, giống như trong nội tâm tu sĩ Tây Mạc thần bí kia xuất hiện dự cảm không ổn.

Nhưng ngay khi người này muốn lui ra phía sau, thì thân thể Mạnh Hạo vốn đã sụp đổ tản ra khí tức, liền mãnh liệt dừng lại, nhanh chóng đi về phía trước, ngưng tụ lại. Sau khi đã hóa thành thân thể Mạnh Hạo, tay trái của hắn bắt lấy cái roi đang muốn rời đi kia, kéo mạnh về phía sau một cái.

- Đi ra cho ta!

Thanh âm nổ vang quanh quẩn trong không gian, roi bị Mạnh Hạo bắt lấy kéo về phía sau, liền đứt đoạn, xa xa có gợn sóng nhanh chóng khuếch tán. Tuy nói nhìn không tới bóng người, nhưng lại có thể nhìn ra, có người đang dùng bí thuật bỏ chạy.

Đoạn roi màu xanh bị Mạnh Hạo nắm trong tay, giờ phút này rất nhanh héo rũ, đảo mắt liền hóa thành tro bụi.

- Có thể xác định đại khái, không có quan hệ với Nghiêm Tung.

Mạnh Hạo nhìn gợn sóng đi xa, ánh mắt hiện lên một tầng hàn ý.

- Nhưng mà, dám ra tay với Mạnh mỗ, ngươi trốn không thoát!

Mạnh Hạo nhàn nhạt lên tiếng, thân thể trực tiếp mơ hồ, rất nhanh, liền hóa thành hơn mười bóng dáng Mạnh Hạo. Những bóng người này nháy mắt tản ra, theo các phương hướng khác nhau mà truy đuổi.

Cùng lúc đó, ở trong sân của Mạnh Hạo, Mạnh Hạo thật, đang nhìn hoa sen trước mặt, vẻ mặt bình tĩnh, đối với sự tình xảy ra với chính yêu khí của mình ở bên ngoài, giống như không có quá nhiều quan tâm.

Cho đến nửa nén hương sau, Mạnh Hạo đứng lên, vẻ mặt vẫn như thường, đi ra khỏi sân nhỏ. Trong đêm khuya này, hắn đi ở trên đường, tốc độ không nhanh, nhưng thường thường vài bước phóng ra, lại được cả mấy trăm trượng.

Thời gian không dài, tại trong một góc hẻo lánh, bước chân Mạnh Hạo dừng lại, giống như đang chờ đợi cái gì đó. Chỉ qua thời gian mấy cái hô hấp, bỗng nhiên, ở phía trước Mạnh Hạo, có một mảnh gợn sóng vô hình nhanh chóng khuếch tán, gào thét lao về phía hắn đang đứng. Cùng lúc đó, có thể nhìn thấy ở đằng sau mảnh gợn sóng kia, có hơn mười bóng dáng, giống Mạnh Hạo như đúc, sắc mặt nghiêm chỉnh, âm lãnh truy kích theo.

Ô Mộc kinh hãi lạnh mình, gã là tộc nhân bộ tộc Ô Đạt ở Tây Mạc, lần này là tham dự tương trợ Mặc Thổ cung đại chiến. Lúc trước ở trên chiến trường, là một trong mấy trăm tu sĩ may mắn đã tránh được Kinh Thứ, hơn nữa bởi vì có đồ đằng thuộc tính mộc, nên trong đêm hôm nay, bị phái vào thành này, tiến hành ám sát.

Cùng tham dự với gã lần này có hơn mười người nữa. Tu vi những người khác gã không hiểu rõ lắm, nhưng bản thân gã vốn là Kết Đan hậu kỳ, tu vi như vậy, lại phối hợp với bí pháp của bộ lạc, cộng thêm đồ đằng thuộc tính mộc che dấu, với gã mà nói, cho dù là Nguyên Anh muốn phát hiện gã, cũng cần phải ngưng thần một lát, mới có thể.

Nhưng gã như thế nào cũng không ngờ tới, bản thân vừa mới ẩn vào trong thành, người đầu tiên gặp được lại chính là vị Mạnh đại sư gọi ra Kinh Thứ.