Ngã Dục Phong Thiên

Chương 545: Bảo đan của Chu Đức Khôn




Chu Đức Khôn đầu tiên là cả kinh. Nhưng rất nhanh đáy lòng lại bắt đầu phủ định.

Mạnh Hạo ho khan một tiếng, có chút ngại ngùng. Hắn tự nhiên sẽ không làm Chu Đức Khôn khó xử, có thể ở chỗ này gặp được Chu Đức Khôn, đáy lòng Mạnh Hạo đã sớm bị vui sướng chiếm cứ. Loại phương pháp ngưng dịch thành đan này, sau khi hắn trở thành Tử Lô thì mới biết được, cũng không có trở thành hành động kinh người cỡ nào, giờ phút này chỉ là chào hỏi giữa đan sư với nhau mà thôi. Nhưng mà với nguy hiểm tiềm tàng đến từ Quý gia, Mạnh Hạo dưới tình huống không hoàn toàn nắm rõ, sẽ không nhận Chu Đức Khôn.

- Thân là đan sư, loại thủ đoạn nho nhỏ này của ngươi, lão phu thấy thật trơ trẽn. Độc dịch này khi lão phu nghiên cứu đã sáp nhập vào không ít dược thảo, không nghĩ tới lại bị ngươi mưu lợi, mượn nó mà luyện hóa thành đan. Không nói trước đan đạo của ngươi như thế nào, loại thủ đoạn này là không được.

Chu Đức Khôn một bộ dáng vẻ đại sư, trong nghiêm túc mang theo răn dạy mở miệng. Lời nói vừa ra, trong lòng người bốn phía đều có chút ngộ ra, đến cả tứ đại trưởng lão cũng như có suy nghĩ gì, khiếp sợ dưới đáy lòng cũng vơi đi rất nhiều. Dù sao trong ý thức chủ quan của bọn họ, vẫn tin tưởng Chu Đức Khôn hơn.

Nói thì nói thế nhưng đáy lòng Chu Đức Khôn lại là cực kỳ ngưng trọng, nhưng nghĩ đến đây là Mặc Thổ, chính mình lại là Chủ Lô của Đan Đông nhất mạch, thì lão nhanh chóng lấy lại tự tin, càng thêm nhận định chắc chắn đối phương dùng tiểu xảo.

- Đến, trước mặt lão phu, ngươi luyện chế ra một viên đan dược, xuất ra toàn bộ bản lĩnh của ngươi để lão phu xxem thử.

Chu Đức Khôn hất cằm lên, ngạo nghễ mở miệng, nhưng đáy lòng đã hạ quyết tâm, muốn mượn cơ hội này xem thử, đối phương rốt cuộc có bao nhiêu bản lĩnh.

Mạnh Hạo mỉm cười, liếc mắt nhìn Chu Đức Khôn một cái, lắc đầu, vỗ về phía túi trữ vật, lấy ra một cái lò luyện đan tầm thường, lại lấy ra một chút dược thảo ném vào trong lò đan, chỉ dùng thời gian nửa khắc đồng hồ, liền luyện ra một lò đan dược. Mùi thuốc không đậm, đan dược thành màu xanh, nhưng đan dược Mạnh Hạo tự mình luyện chế, cho dù là đan dược tầm thường, cũng đủ để oanh động bát phương.

Chính là ngay sau khi đan dược này của hắn xuất hiện, thì người xung quanh lại không hề có biểu cảm gì, ngược lại còn có tiếng cười trào phúng vang lên, đến cả tứ đại trưởng lão cũng đều nhíu mày, lão thái bà nọ thì thở dài, lắc đầu không nói.

Còn có Hàn Tuyết San cũng là nhăn đôi mi thanh tú lại, từ ánh mắt nhìn Mạnh Hạo có thế thấy được, giống như sợ Mạnh Hạo mất mát, lúc này mới lộ ra ý cổ vũ.

Mạnh Hạo sửng sốt, hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng. Đan dược màu xanh trước mắt này nhìn như đơn giản, nhưng từ trong tay hắn luyện ra, mùi thuốc đọng lại mà không tán, dược thảo giữ được tám phần dược hiệu, là một viên đan cảnh giới Trúc Cơ.

- Đây là đan dược ngươi luyện? Thôi, lão phu cũng không quá làm khó dễ ngươi, để ngươi tâm phục khẩu phục, để ngươi biết, cái gì mới là đan dược!

Đáy lòng Chu Đức Khôn nhẹ nhàng thở ra. Đan đạo của Mạnh Hạo trong vô hình đã sớm vượt qua Chu Đức Khôn nhiều lắm, luyện chế đan dược đã làm đến hoàn toàn nội liễm, trừ phi cầm trong tay, còn không thì với cảnh giới của Chu Đức Khôn lúc này, không thể nhìn ra được. Giờ phút này Chu Đức Khôn vẻ mặt lạnh nhạt, vẫn một bộ dạng cao nhân như trước, nói xong thì tay phải nâng lên vỗ túi trữ vật, lập tức lấy ra một cái lò luyện đan.

Lò luyện đan này là dùng ngọc thạch đúc thành, vừa xuất hiện thì lập tức tản ra linh khí nồng đậm, Mạnh Hạo nhìn thấy cũng phải sửng sốt. Với hiểu biết của hắn đối với lò luyện đan thì có thể nhìn ra, đây là lò luyện đan bát phẩm.

Nhất là trên lò luyện đan còn điêu khắc mấy con thụy thú, đây không phải là hoa văn tầm thường, mà tương tự đồ đằng, có tồn tại hiệu quả đặc thù.

Cảm giác được ánh mắt của Mạnh Hạo, Chu Đức Khôn âm thầm đắc ý. Lò luyện đan này là gia tộc Hàn Tuyết tặng cho lão, khi vừa mới đạt được, thì lão từng hưng phấn thật lâu. Đan đạo của lão tuy nói thường thường, nhưng lại thắng ở ổn định, lại có thêm lò luyện đan này, có thể luyện ra được đan dược có trình độ nhất định, trong mười lần luyện thì thành chín lần.

Lò luyện đan vừa ra, tay phải Chu Đức Khôn xuất hiện một khối tảng đá màu đỏ, sau khi nâng lò luyện đan lên, lập tức có hỏa diễm từ trên tảng đá kia khuếch trương tản ra. Ngay sau đó tay trái lão không ngừng lấy dược thảo ra, thôi hóa thành số năm bất đồng theo nhu cầu, ném từng thứ vào trong lò đan, mạnh mẽ ấn ở phía trên.

Lò luyện đan lập tức chớp lóe quang mang, thân ảnh của Chu Đức Khôn ở bên trong tia sáng này, lập tức giống như có tiên quang, hiển lộ ra vẻ cực kỳ cao lớn, như thể thần thánh, làm cho người thấy, nhịn không được từ đáy lòng xuất hiện cảm giác tin phục.

Lão lúc này cho dù có dùng từ tiên phong đạo cốt để hình dùng thì cũng thích hợp.

- Không hổ là Chu đại sư, vừa thấy đã biết là đại sư đan đạo!

- Đây là ta lần thứ hai nhìn thấy Chu đại sư luyện đan, mỗi lần đều tâm thần chấn động, tất cả đều là bội phục.

Tu sĩ xung quanh thấp giọng bàn tán, ý tôn kính trong mắt vô cùng rõ ràng, ngay cả tứ đại trưởng lão kia, giờ phút này cũng đều là mang theo mỉm cười, gật đầu lộ ra vẻ tôn kính đối với Chu Đức Khôn.

Vẻ mặt Mạnh Hạo có chút cổ quái, người ngoài nhìn không ra, nhưng hắn vừa liếc qua đã thấy, Chu Đức Khôn luyện chế đan dược không tệ, nhưng lại càng không tệ là lão lúc này đang vận chuyển một loại công pháp. Công pháp này giống như có thể khiến cho bản thân tản ra hào quang vạn trượng, khiến người tin phục.

- Khó trách lão ở chỗ này phong sinh thủy khởi, công pháp này đích thị là tạo ra tác dụng thật lớn. Nhưng năm đó thì lão không biết mới đúng, chẳng lẽ là sau khi đi vào Mặc Thổ thì đạt được?

Mạnh Hạo nghĩ.

Một lát sau, có tiếng nổ vang từ trong đan lô truyền ra, hai mắt Chu Đức Khôn lóe tinh quang, tay trái vỗ lên đan lô, quang mang chói mắt lập tức tràn ra. Một viên đan dược màu trắng, từ từ bay lên từ trong đan lô.

Ngay khi đan dược này xuất hiện, đan hương nồng đậm lập tức mạnh mẽ tràn ra, thế mà lại trực tiếp tản ra trong phạm vi hơn mười trượng, khiến cho người xung quanh ngửi thấy đều nuốt nước miếng. Ai nấy đều phấn chấn tinh thần, tu vi trong cơ thể cũng động đậy.

- Đây mới là đan dược, không đợi nuốt vào, đã có thể làm cho tu vi của người ta hoạt động, viên thuốc này không tầm thường!

- Xác thực không tầm thường, thậm chí so với đan dược lần trước Chu đại sư luyện ra còn cường đại hơn. Ha ha, đan đạo của Chu đại sư, xem ra lại có tinh tiến a.

Bốn phía không ngừng có thanh âm truyền ra, tứ đại trưởng lão kia, trừ bỏ lão thái bà ra, ba người khác đều mỉm cười gật đầu.

Mạnh Hạo mở to mắt, ngơ ngác nhìn Chu Đức Khôn giờ phút này đang đắc ý, sau một lúc lâu thì cười gượng. Hắn rốt cuộc hiểu rõ lúc nãy vì sao người xung quanh trào phúng mình rồi.